Đi tới trung tâm đại điện, Lâm Phong khoanh chân ngồi xuống, hào quang lóe lên, trong tay hắn xuất hiện Thiên Tuyền Thạch, tay nắm Thiên Tuyền Thạch, Lâm Phong cảm giác không gian xung quanh trong suốt, tất cả đều hiện rõ trong đầu, hắn có thể cảm nhận rõ chuyển động của không gian, cùng với đạo vận khủ.ng bố từ đồ họa truyền ra. Cự phủ khai phá thiên địa, ẩn chứa khí vận bá đạo cường đại, chiếc búa đó như muốn phá vỡ thương khung, con ngươi yêu dị lạnh lẽo dường như chỉ cần liếc mắt đã có thể thu lấy hồn phách người khác, không ai dám nhìn thẳng. Nơi này có đạo vận bá tuyệt thiên hạ, có đạo vận thái dương phần thiên, còn có đạo vận vạn vật bất tử, tất cả đều khắc sâu trong đầu Lâm Phong. Vũ Hồn Thiên Thư mở ra, một tờ thế giới hoang vu bao dung đạo vận được phóng thích, khiến Lâm Phong thân thiết cảm nhận được uy thế tuyệt thế. Nội tâm Lâm Phong từ dậy sóng biến thành bình tĩnh, qua thời gian dần lột xác, lúc đạo vận khắc sâu vào trong đầu, khiến cảm xúc hắn mênh mông, từ từ, hắn cảm giác đạo vận khủ.ng bố càng ngày càng nhiều, dần quen thuộc, hắn có thể lẳng lặng cảm thụ đạo vận khắc sâu hơn, hơn nữa còn lớn gan thả lỏng tâm thần cảm thụ, lực xung kích của đạo vận cũng ngày càng cường đại, kh.ủng bố. Trải qua một lúc lâu, đôi mắt Lâm Phong mở ra, đôi mắt liếc qua đồ họa, thở dài một hơi. Hắn mở rộng tâm thần cảm thụ, đạo vận trở nên cường đại, hắn yên tĩnh cảm ngộ, tâm thần hao phí cực lớn. Về sau, khiến hắn cảm giác có chút bất lực, tâm thần thu lại, nghỉ ngơi một lúc.
- Đồ họa nơi này mặc dù chỉ đạo vận trong một bức đồ họa cũng khiến ta lĩnh ngộ lâu, không thể ngộ được thấu triệt toàn bộ, nhưng khó gặp được cơ hội như thế, ta không có khả năng chỉ lĩnh ngộ một loại đạo vận trong đồ họa, mà phải lĩnh ngộ toàn bộ, như vậy mới có lợi cho tâm cảnh, tu luyện về sau sẽ thuận lợi hơn!
Lâm Phong tự nói, hắn kỳ thật rất muốn thông qua cảm ngộ một bức đồ họa, nhận thức sâu một loại đạo vận, từ đó lĩnh ngộ ra một loại lực lượng thần thông. Nhưng Lâm Phong không làm như vậy, nếu gặp được cơ hội hiếm có này, có thể chứng kiến uy nghiêm vô thượng của Hoàng giả, hắn không muốn buông tha bất luận vị nào, mặc dù chỉ cảm thụ đạo vận của họ cũng tốt. Rất nhanh, tâm thần Lâm Phong lại chìm vào trong đó, mượn Thiên Tuyền Thạch và lực lượng Vũ Hồn cảm ngộ, trong lúc vô tình, tâm cảnh Lâm Phong dần lột xác, trở nên mạnh mẽ, cảm ngộ đạo vận của Hoàng, tự nhiên có thể nầng cao tâm cảnh, một loại tăng tiến vô hình. Hơn nữa, đây mới chỉ là một bộ đồ họa thôi, nếu Hoàng giả trước mặt hắn, chỉ đạo bản thân tu luyện, loại cảm giác đó, đáng sợ thế nào, thậm chí hắn không thừa nhận được lực xung kích đó. Trong nháy mắt, mười chín ngày trôi qua, Lâm Phong vẫn như cũ ngồi một chỗ, lẳng lặng cảm ngộ, không biết thời gian trôi qua, quên hết mọi thứ.
- Ông!
Một cỗ lực lượng vô hình xuất hiện giữa đại điện, khí tức phiêu miểu càng ngày càng mãnh liệt, hóa thành một cơn lốc xoáy kh.ủng bố, hội tụ quanh người Lâm Phong, dường như muốn cắn nuốt hắn.
- Hả? Lâm Phong dường như cảm nhận được gì đó, đôi mắt mở ra, lập tức hơi sửng sốt.
Sao lại thế này? Đôi mắt Lâm Phong cứng lại, chỉ thấy một cỗ lực lượng hư không k.hủng bố hội tụ quanh người, cỗ lực lượng này vô cùng đáng sợ, liên tục tràn ra, dường như muốn cắn nuốt mọi thứ. Mày nhíu lại, hư không lực, chẳng lẽ muốn truyền tống hắn rời khỏi nơi này?
- Đi tới sát lục chi địa, không tiếc bất cứ giá nào, phải sống đi ra!
Lúc này, giữa hư không, một đạo thanh âm hư ảo chậm rãi vang lên, khiến trong lòng Lâm Phong run lên. Sát lục chi địa? Không tiếc bất cứ giá nào, còn sống đi ra? Thanh âm này đương nhiên của Mộc Trần, xem ra đại điện này không phải điểm cuối, bọn hắn sắp bị truyền tống tới một nơi k.hủng bố, nơi đó, có lẽ là nơi khảo hạch cuối cùng của bọn họ. Chỉ sợ, sẽ có vô số người tử vong, có thể còn sống đi ra, sẽ đồng nghĩa với thành công, trở thành môn đồ Hoàng Vũ. Lực lượng hư không k.hủng bố bao quanh người Lâm Phong, lúc này, Lâm Phong phát hiện âm thanh truyền đến, cúi đầu nhìn xuống, hắn phát hiện hiện giờ hắn đã không còn trong tòa đại điện, mà đang ở giữa một mảnh lực lượng hư không k.hủng bố, phía dưới hắn, có rất nhiều bóng dáng, đều bị lực lượng hư không bao vây.
- Ông!
Lực lượng k.hủng bố phóng thích, Lâm Phong chỉ cảm thấy trời đất xoay chuyển, giống như xuyên qua thời không, cảm giác giống như lúc tiến vào Ngọc Hoàng cung vậy, cực kỳ mãnh liệt.
- Ầm vang!
Lâm Phong hung hăng ngã trên mặt đất, chỉ cảm thấy xương cốt trên người đều muốn nứt vỡ.
- Đây là nơi nào? Lâm Phong kinh ngạc, trèo lên từ cái hố lúc mình rơi xuống tạo ra, liếc mắt nhìn xung quanh, một khu rừng bình nguyên, ánh sáng rất ảm đạm, giống như ánh sáng mặt trời khi hoàng hôn, mang theo khí tức âm trầm, một trận gió lạnh thổi qua, khiến người ta có cảm giác lạnh giá.
- Hoang khí, ta cảm giác có Hoang khí!
Vẻ mặt Lâm Phong nghiêm túc, cảm giác hắn vô cùng mãnh liệt, hơn nữa, mở ra yêu hải, cắn nuốt lực lượng Hoang khí, khiến hắn cực kỳ nhạy cảm với Hoang khí, mặc dù Hoang khí vô cùng yếu, những hắn vẫn cảm nhận rõ.
- Lực lượng hư không mang ta truyền đến đây vô cùng cường đại, ta cảm giác xuyên qua hư không một lúc lâu, nơi này, chắc chắn không phải Thiên Đài, thậm chí là một khu vực cách nghìn vạn dặm.
Ánh mắt Lâm Phong nhìn cây cối bên cạnh, mặc dù khô khan nhưng không ch.ết, có được lực lượng sinh mệnh k.hủng bố, trong hoang khí vẫn có thể thản nhiên trưởng thành. Mộc Trần gọi nơi này là sát lục chi địa, nơi này, chắc là nơi khảo hạch cuối cùng của môn đồ Hoàng Vũ.
- Nhưng tại sát lục chi địa này, làm thế nào mới có thể hoàn thành khảo hạch? Trong lòng Lâm Phong thầm nghĩ, hiện giờ hắn và khoảng chừng ngàn người cùng bị truyền tống tới nơi này, hiện giờ không biết ở đâu, nhưng không thể nghi ngờ, nơi này là một mảnh không gian thần bí.
Di chuyển, Lâm Phong tiến về phía trước, không có mục đích, xem có thể gặp được người khác không, xem mảnh không gian này rộng lớn tới mức nào. Không gian vẫn khiến người ta cảm giác lạnh lẽo như trước, khí tức lạnh như băng cùng với lượng hoang khí nhàn nhạt, khiến Lâm Phong có cảm giác tim đập nhanh, chẳng lẽ thực sự như Mộc Trần nói, nơi này là sát lục chi địa.
- Xuy!
Một thanh âm phá không truyền đến, xuyên phá không gian tạo thành âm thanh chói tai, một cỗ hàn ý k.hủng bố tới cực điểm phóng ra, bao phủ Lâm Phong, khí tức sát phạt chân chính. Lâm Phong chỉ cảm thấy cả người cứng lại, giống như rơi xuống hầm băng, cảm giác chắc chắn phải ch.ết. Hắn cảm giác thân thể mình cứng ngắc, nhất định sẽ ch.ết bởi tập kích k.hủng bố này, không có biện pháp né tránh, chỉ có con đường ch.ết, hắn chỉ có thể chờ ch.ết.
- Làm sao có thể, ta sao có thể ch.ết!
Vẻ mặt Lâm Phong cứng lại, ý chí mạnh mẽ giãy dụa, một tiếng ầm vang, khí tức k.hủng bố từ trên người hắn phóng ra, đôi mắt hắn bộc phát hàn quang đáng sợ.
- Sát!
Lâm Phong xoay người giận dữ gầm lên, tiếng quát ẩn chứa cuồng ma khiếu, chấn động không gian run rẩy, trong ánh sáng ảm đạm dường như có vài bóng dáng ma đầu chém giết mà ra.
- Phốc, phốc… Vài tiếng động nhỏ truyền ra, bóng dáng ma đầu bị ám sát, hàn ý đáng sợ vẫn còn bao phủ Lâm Phong, hắn giờ nhìn thấy một cái chủy thủ mang theo hàn ý lạnh thấu xương ám sát về phía mình.
- Cút!
Giơ tay đánh ra một chưởng, một chưởng tùy ý này của Lâm Phong ẩn chứa uy thế tự nhiên k.hủng bố, chấn phá không gian xung quanh.
- Ầm vang!
Người nọ bị cỗ lực lượng k.hủng bố này tập kích, thân thể xoay chuyển, lao vào trong rừng rậm, nhanh như tia chớp, một kích không thành, lập tức bỏ chạy.
- Thiên Vũ tầng ba!
Vẻ mặt Lâm Phong cứng lại, Tiêu Dao bộ pháp mạnh mẽ thi triển, nhanh như tia chớp, truy kích. Thiên Vũ tầng ba không ngờ lại tạo thành uy hϊế͙p͙ đáng sợ như thế đối với hắn, hơn nữa người này dường như đã sớm ẩn núp ở đây, có thể hoàn toàn khống chế khí tức bản thân, hiển nhiên không phỉa những người cùng bị truyền tống tới đây với hắn, đám người kia không chuẩn bị tốt việc ám sát thế này đâu!