Có lẽ là Hoắc nhị gia cho rằng mình cao cao tại thượng, nhưng chỉ sợ rằng, ông ta nằm mơ cũng không nghĩ tới, người thanh niên mà ông ta vừa mới vừa rồi đã nhục nhã nhìn trộm tu vi, giờ phút này lại đang dùng một chân mà dẫm lên mặt của lão ta.
Rất chấn động, cảnh tượng lúc này thật ghê gớm làm hung hăng chấn động trong lòng đám người.
Nhất là những người trong Hoắc gia, Lâm Phong hắn chỉ là tu vi Huyền Vũ cảnh tầng bốn, nhưng hắn không chỉ có thể chiến thắng Viên Liệt, gạt bỏ Viên Liệt, mà hiện nay hắn đang chiến thằng nhị gia của Hoắc gia, đang dẫm nhị gia của Hoắc gia ở dưới chân hắn.
Hoắc Vân ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, không chỉ có ả bị Lâm Phong cho hai cái tát vào mặt, mà hiện tại phụ thân của ả còn đang bị Lâm Phong dẫm ở dưới chân, song chưởng của phụ thân nàng đã bị Lâm Phong chặt đứt, từ nay về sau trở thành một phế nhân.
Giờ đây Hoắc Cửu Dương cũng nhìn Lâm Phong chằm chằm, há miệng thở dốc mà không biết nói gì. Người thanh niên này thật đáng sợ, tuổi của Lâm Phong nếu so với thiên tài Viên Đồng còn trẻ hơn rất nhiều, nhưng huynh đệ của ông là tu vi Huyền Vũ cảnh tầng năm, hơn nữa lại đã sử dụng Cửu Dương công pháp, vậy mà còn thua ở trong tay Lâm Phong, ngay cả hai cánh tay cũng đã bị Lâm Phong chém đứt.
Như vậy thiên phú của Lâm Phong, không phải là ngang với Viên Đồng rồi sao?
- Nếu là để thêm cho thời gian mấy năm thì tốt rồi.
Hoắc Cửu Dương thở dài, ông ta suy nghĩ, Lâm Phong hoàn toàn xứng đôi với Hoắc Thi Vận, xem ra con mắt nhìn người của ông còn không bằng con mắt nhìn người của Hoắc Thi Vận con gái ông, Lâm Phong chính là một thiên tài thiên phú tuyệt luân.
Giờ đây đôi mắt xinh đẹp của Hoắc Thi Vận cũng đang nhìn Lâm Phong chằm chằm, nàng há miệng thở dốc, trong đôi mắt có nỗi khiếp sợ lẫn với niểm vui bất ngờ, mặc dù nàng biết là Lâm Phong có che dấu thực lực, nhưng cũng không nghĩ đến Lâm Phong lại có thể chấn động đến như vậy, ngay cả nhị thúc của nàng mà Lâm Phong cũng có thể đánh bại, một kiếm chặt đứt hai cánh tay, hơn nữa là còn dưới tay lưu tình. Nếu là vừa rồi Lâm Phong không nể mặt thì nhị thúc của nàng không phải chỉ có đơn giản bị chém đi hai cánh tay, mà ngay đến cả mạng cũng không còn.
Bỗng nhiên Hoắc nhị gia nằm trên mặt đất thống khổ gào lên nghe thấy lời của Lâm Phong hắn cảm giác không còn biết là mình muốn gì nữa.
Người thanh niên này thực lực thì ra đã khủng bố đến như thế này rồi, đã tới đến trình độ này, lão đã sử dụng Cửu Dương công pháp đến mặt trời thứ chín cũng không thể ngăn được một kiếm ngạo nghễ kia.
- Ai bắt ta đi Viên gia, là ngươi sao?
Lâm Phong lạnh lùng hỏi, bắt hắn, Hoắc gia ai có thể bắt được hắn đây.
- Ngươi giết ta đi.
Hoắc lão nhị thống khổ gào lên, hiện giờ hai tay đã bị Lâm Phong chém đứt, giờ đây lão đã là một phế nhân, sống trên đời này cũng chỉ để cho người đời sỉ nhục không bằng để Lâm Phong giết đi còn hơn.
- Giết ngươi, đương nhiên ta có thể giết, ta có thể giết người của Viên gia thì ta cũng có thể giết người của Hoắc gia, ngoại trừ Thi Vận, các ngươi có mấy người, so với Viên gia các ngươi càng làm cho ta căm hận, nhưng hiện tại, ta vẫn lưu cái mạng ti tiện này cho ngươi.
Lâm Phong đá một cước thân thể Hoắc lão nhị bay ra ngoài, Hoắc lão nhị lại thống khổ gào lên, thân thể của lão đã bị Lâm Phong đá bay đi.
Bỗng nhiên thân hình Hoắc Cửu Dương chợt lóe lên, ông ta nhìn thấy thương thế của Hoắc lão nhị, trong mắt hiện lên một nỗi buồn bã không nén được một tiếng thờ dài.
Hoắc gia bọn họ, thật là đã muốn đi đến cuối đường rồi hay sao.
Vì Viên Đồng, bọn họ cũng không thể ứng phó được, có thể chỉ sợ rất nhanh Viên Đồng sẽ đánh đến đây.
- Đại ca báo thù cho ta.
Bỗng nhiên nhị gia nhìn Hoắc Cửu Dương gào rú lên thành tiếng, chỉ thấy trên nét mặt Cửu Dương không có một chút thay đổi nào, ông ta giận dữ nói:
- Ngươi lại còn khăng khăng một mực đấy ư, Hoắc gia ta cũng đã như vậy, Viên Đồng căn bản cũng sẽ không buông tha cho chúng ta, ngoại trừ hắn muốn lấy Thi Vận, ngoài ra chính là hắn muốn hai kiện bảo vật của Hoắc gia, sau đó còn có thể cho Hoắc gia chúng ta diệt vong, hắn hoàn toàn không có khả năng buông tha cho Hoắc gia chúng ta.
Trong giọng nói của Hoắc Cửu Dương bỗng nhiên lộ ra mấy phần thê lương, từ khi Viên Liệt ra tay với thanh niên Hoắc gia, ông ta cũng đã biết là Viên gia cố gắng tìm ra một cái cớ để diệt Hoắc gia của ông ta.
Mà tình hình như bây giờ thì không thể nghi ngờ là đã cho Viên Đồng một cái cớ để diệt Hoắc gia của bọn họ.
- Thi Vận.
Bước chân Hoắc Cửu Dương run lên, ông ta đi đến bên cạnh Hoắc Thi Vận, từ trên người ông ta lấy ra một cuộn bằng da dê cổ giao cho Hoắc Thi Vận nói:
-Thi Vận hãy cất cho kỹ đi.
Cả người Hoắc Thi Vận run lên, nàng kinh ngạc nhìn Hoắc Cửu Dương.
- Mau cầm lấy.
Ánh mắt của Hoắc Cửu Dương rất nghiêm túc, Hoắc Thi Vận lúc này mới cầm lấy cuộn da dê cổ kia.
- Thi Vận, Cửu Dương công pháp ngươi tự mình cũng đã biết, cho nên cũng không cần cho ngươi thêm gì nữa, bây giờ thì ngươi và Lâm Phong hãy đi đi, để cho hắn mang ngươi rời khỏi thành Thiên Long, xa chạy cao bay.
Lời nói của Hoắc Cửu Dương thốt ra khiến cho đôi mắt Hoắc Thi Vận cứng đờ, đây là Hoăc Cửu Dương đem nàng gửi gắm cho Lâm Phong, để cho nàng và Lâm Phong cùng rời đi, còn Hoắc Cửu Dương thì cùng với người của Hoắc gia chuẩn bị cùng nhau đối mặt với Viên Đồng.
- Lâm Phong.
Hoắc Cửu Dương cất tiếng gọi to, Lâm Phong quay lại nhìn, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía Hoắc Cửu Dương.
- Lâm Phong, con gái của ta là Hoắc Thi Vận, tính cách ôn hòa thiện lương, hơn nữa dung mạo cũng đẹp đẽ hơn người, làm thê tử của ngươi như vậy cũng không có nhục cho ngươi, mặt khác ta cũng thấy Thi Vận đối với ngươi có ý, bây giờ ngươi mang nó rời khỏi đây đi, hãy rời khỏi thành Thiên Long, thậm chí rời khỏi đế quốc Long Sơn này càng nhanh càng tốt, con gái của ta, ta đã giao cho ngươi rồi.
Hoắc Cửu Dương, ngay tại đây đem Hoắc Thi Vận gửi gắm cho Lâm Phong
Lâm Phong sững sờ ở ngay tại đó, hắn thật không thể nào ngờ được Hoắc Cửu Dương lại làm như thế, khiến cho hắn nhất thời không biết nên trả lời như thế nào cho phải.
- Lâm Phong, ngươi còn suy xét cái gì, chẳng lẽ ngươi cho rằng con gái Thi Vận của ta không xứng với ngươi?
Hoắc Cửu Dương thấy thái độ trầm mặc của Lâm Phong, cau mày nói.
- Đương nhiên không phải.
Lâm Phong lắc lắc đầu, hắn còn đang muốn tiếp tục nói thì lại nghe Hoắc Cửu Dương nói tiếp:
- Thế này là được rồi, hiện tại ngươi đi mau đi, nếu ngươi không mau đi sẽ không còn kịp đâu, thực lực của Viên Đồng không phải là Viên Liệt có thể so sánh được, Viên Đồng so với Viên Liệt hùng mạnh hơn nhiều lắm.
Bước chân của Lâm Phong vẫn không di động một mảy may, ánh mắt Hoắc Thi Vận nhìn hắn, đôi mắt xinh đẹp thật sán lạn rạng rỡ.
- Chạy, biết chạy đi đâu?
Đúng vào lúc này, trên giữa hư không có một giọng nói phiêu đãng bay đến khiến cho cả người Hoắc Cửu Dương run lên, ông ta thầm nhủ một tiếng, không xong rồi
- Hết rồi!
Sắc mặt đã biến thành sắc trắng bệch, ông ta hiểu rằng thanh âm này chính là giọng nói của Viên Đồng.
Viên Đồng cuối cùng thì hắn cũng đến, hiện tại nếu Lâm Phong và Hoắc Thi Vận có muốn chạy trốn thì cũng không còn cơ hội nữa rồi.
Trong nội tâm những người của Hoắc gia đều run lên, hôm nay chẳng lẽ lại là ngày tàn của Hoắc gia hay sao?
Tất cả đám người đều náo nhiệt hẳn lên, tất cả mọi ánh mắt đều không ngừng lóe lên, không ngừng tìm kiếm tông tích Viên Đồng
Không thấy ai xuất hiện, nếu không phải giọng nói vừa rồi rất rõ ràng như vậy thì mọi người đã nghĩ rằng đó chỉ là ảo giác.
Sắc mặt Hoắc Cửu Dương trở nên thật là khó coi, cuối cùng cũng thở dài một tiếng, nếu trốn không được thì việc gì phải trốn nữa.
- Nếu đã đến đây thì xuất hiện đi.
Hoắc Cửu Dương thản nhiên nói, như thể là đang nói chuyện với không khí vậy.
Hoắc gia chủ nhiều ngày rồi không gặp, ông mạnh khỏe chứ.
Giọng nói mờ mờ ảo ảo kia lại một lần nữa truyền đến, lập tức đám người nhìn thấy trong hư không một người đang phi hành đến, trên không dạo bước, tà áo dài bay bay giống như đang múa trông rất tự nhiên phóng khoáng.
- Viên Đồng.
Đám người nhìn thấy thân ảnh ấy thì trong lòng đểu suy nghĩ, một bóng dáng thật trẻ tuổi, một thanh niên như thế mà lại có được tu vi đến bực này, hiên ngang giữa hư không như thế này là đến bực nào tự nhiên phóng khoáng.
Viên Đồng, thanh niên thiên tài của đế quốc Long sơn, ở trong toàn bộ hoàng thành Thiên long cực kỷ nổi danh thiên phú, rất nhiều người đều biết đến hắn, hơn nữa hiện giờ hắn lại lấy được danh ngạch đi tham gia đại hội Tuyết Vực, tiền đồ bừng sáng, sớm hay muộn cũng sẽ trở nên ngày càng hùng mạnh, một ngày kia bước vào cảnh giới thiên võ biết bao uy phong dữ dội.
Lâm Phong lúc này cũng đang quan sát bóng dáng đang dạo bước trong hư không, không thể coi là tuấn tú nhưng trên mặt góc cạnh rõ ràng, lộ ra một cỗ âm khí, khí chất phi phàm làm cho người ta vừa thấy dường như có thể cảm giac được sự mạnh mẽ của hắn.
- Có ngươi đang ở đây thì ta làm sao mà có thể mạnh khỏe được.
Hoắc Cửu Dương nhìn Viên Đồng trong hư không cất tiếng nói.
Viên Đồng cười cười, sắc mặt bình tĩnh nói:
- Hoắc gia chủ nói đùa.
Ánh mắt từ từ vòng lại, lập tức Viên Đồng nhìn về phía Lâm Phong và Hoắc Thi Vận, nhìn thấy Hoắc Thi Vận có vẻ kinh sợ, trong mắt hắn hiện lên một nét cười.
- Thi Vận thực sự nàng càng ngày càng đẹp, vừa đúng lúc làm nữ tử của ta.
- Ai muốn làm nữ tử của ngươi?
Hoắc Thi Vận ngửng đầu lên tức giận trừng mắt nhìn Viên Đồng, ra là vì cái người này mà đưa đến cho Hoăc gia bọn họ gà chó không yên, luôn luôn phải sống trong hoảng loạn.
- Có làm nữ tử của ta hay không, có thể không phải ngươi có thể lựa chọn được.
Viên Đồng nhẹ nhàng cười nói:
- Không ngờ tới hàn khí trên người của ngươi không ngờ lại biến mất, chắc là công lao của ngươi, Hoắc gia chủ để cho ngươi tùy ý xa chạy cao bay thực ra là rất để mắt đến ngươi.
Ánh mắt Viên Đồng cuối cùng cũng dừng lại trên người Lâm Phong, chậm rãi nói:
- Viên Liệt đúng là do ngươi giết phải không?
Lâm Phong cũng ngẩng đầu lên nhìn Viên Đồng, ánh mắt đối phương bình tĩnh cao ngạo khiến cho Lâm Phong khó chịu vô cùng, dường như chính là hắn đang cao cao tại thượng quan sát mọi người.