Tiếng cười Lâm Phong vang bên tai đám người Dương Tử Lam có vẻ cực kỳ
chói tai.
Giờ phút này, sắc mặt Dương Tử Lam hoàn toàn trầm xuống, không còn
cười như trước nữa.
- Sự tình hóa ra như vậy, Dương gia lấy oán trả ân.
Rất nhiều người có chút thông cảm với Lâm Phong, cứu Dương Tử Diệp một
mạng, hiện giờ còn bị Dương gia ngầm đồng ý người đuổi giết, thật thảm.
- Mà lá gan người này thật lớn, đồ của Dương gia dễ lấy vậy sao, hơn nữa còn là
chiến hạm hư không, mặc dù đã bị hỏng nhưng Dương gia cũng không cho phép
hắn mang đi đâu.
Rất nhiều người bàn tán, phỏng đoán được tám chín phần mười, Dương gia là
thế gia của bắc hoang, cực kỳ khổng lồ, ai không cung kính, nịnh hót bọn họ.
Mặc dù người này cứu Dương Tử Diệp nhưng hắn lấy chiến hạm hư không, đã
phạm vào điều tối kỵ.
- Giao tiếp với loại thế gia này, cần phải cẩn thận!
Có ít người thở dài, người này thật sơ suất, cho rằng mình cứu Dương Tử Diệp
có ân với Dương gia, lại không ngờ Dương gia lấy oán trả ân.
- Lâm huynh sao lại nói như vậy, Dương gia vô cùng thành ý nhưng lại bị Lâm
huynh hiểu lầm, ta không có gì để nói.
Dương Tử Lam lãnh đạm nói. Mặc dù trong lòng mọi người đều rõ, nhưng biểu
hiện ra ngoài không thể làm mất thể diện của Dương gia.
Lâm Phong chuẩn bị mở miệng, Cùng Kỳ đã giành nói:
- Vậy sao?
- Nếu nói vậy thì chúng ta hiểu lầm Dương gia rồi, Dương gia muốn lấy đồ để
trả ân, vậy lấy ra để trả đi.
Ta nghĩ tính mạng Dương gia tiểu thư, một ngàn
miếng áo nghĩa chi tinh và một tấm bản đồ bắc hoang, chắc không quá phận chứ.
Cùng Kỳ cười lạnh một tiếng, lập tức khiến thần sắc mọi người cứng lại, quả
nhiên là công phu sử tử ngoạm, một ngàn miếng áo nghĩa chi tinh, một con số
đáng sợ nha, bất quá đối với Dương gia, chắc không thành vấn đề.
Lâm Phong sửng sốt, lập tức thản nhiên cười, đúng vậy, nếu Dương Tử Lam còn
tiếp tục ngụy trang, vậy dùng vật để đổi lấy việc hắn cứu Dương Tử Diệp.
- Thế nào, chính ngươi cũng nói muốn báo đáp, chúng ta cũng không khách khí,
trừ khi ngươi cho rằng tính mạng của muội muội ngươi không bằng một ngàn
miếng áo nghĩa chi tinh.
Cùng Kỳ tiếp tục nói, phải khiến Dương gia phun ra chút máu.
Đôi mắt Dương Tử Lam lóe lên, lập tức khuôn mặt của y mỉm cười, nói:
- Ý Lâm huynh thế nào?
- Ta không có ý kiến, mang áo nghĩa chi tinh và bản đồ đến, ta và Dương gia các
ngươi, không nợ gì nhau.
Lâm Phong lãnh đạm nói.
- Tốt lắm, nếu Lâm huynh cũng có ý này, Lâm huynh trước nhận bản đồ bắc
hoang này.
Dương Tử Lam lấy ra một miếng ngọc ký ức, ném về phía Lâm Phong.
Lâm Phong tiếp nhận ngọc ký ức, lập tức Dương Tử Lam tiếp tục nói:
- Trên người của ta không có một ngàn miếng áo nghĩa chi tinh, nhưng ta có thể
về gia tộc lấy, Lâm huynh có thể chờ ta ở chỗ này?
- Thời gian bao lâu!
Cùng Kỳ lạnh lùng nói.
Ánh mắt Dương Tử Lam ngưng tụ, liếc mắt nhìn Cùng Kỳ, lập tức nói:
- Thời gian hai nén hương, thế nào?
- Nếu hai nén hương thời gian qua đi, ngươi không đến, chúng ta sẽ cho rằng
Dương gia các ngươi cố ý, những lời vừa rồi toàn bộ đánh rắm.
Cùng Kỳ lạnh nhạt nói.
- Tốt, ta đi đây.
Dương Tử Lam xoay người nói với Dương Tử Diệp:
- Tử Diệp, ngươi đi theo ta.
Nói xong, thân hình hai người lóe lên, rất nhanh rời khỏi nơi đây.
Sau khi hai người rời đi, đám người Cừu Quân Lạc chậm rãi bước đến, hướng về
phía Lâm Phong, trên người xuất hiện hàn ý.
Lâm Phong liếc mắt nhìn đám người, nhìn bóng lưng hai người kia biến mất,
trong lòng cười lạnh:
- Đã xé mặt còn muốn ngụy trang, nếu trong thời gian hai nén hương, những
người này không giết được ta, ta xem ngươi có vẻ mặt thế nào?
Giờ phút này, trong lòng mọi người sáng tỏ, Dương Tử Lam còn chưa hoàn toàn
trở mặt với Lâm Phong thôi, nói quay về lấy áo nghĩa chi tinh chỉ là cái cớ, để
đám người Cừu Quân Lạc xuất thủ giết Lâm Phong, nếu không y cũng không
mang Dương Tử Diệp đi.
Dương gia chỉ cần có một người ở đây, đám người Cừu Quân Lạc không thể giết
Lâm Phong, nếu không Dương gia lấy oán trả ân sẽ truyền ra ngoài. Hiện tại tuy
trong lòng mọi người đều rõ nhưng không có ai đứng ra chỉ trích Dương gia.
- Dương thiếu gia vừa mới rời đi, các ngươi có ý gì?
Lâm Phong nhìn đám người vây quanh mình, cười lạnh một tiếng.
- Không có gì, chúng ta hành động không có quan hệ gì với Dương gia, ngươi và
con súc sinh kia sỉ nhục ta, ta muốn xem các ngươi có năng lực gì.
Cừu Quân Lạc lạnh lùng nói, khí thế sắc bén trên người lại lần nữa phóng ra, hàn
quang màu bạc không ngừng lóe lên trong hư không.
- Còn muốn tìm lý do đàng hoàng!
Đôi mắt Lâm Phong hiện lên hàn ý, nhìn năm người, giá lạnh nói:
- Một đám đệ tử đại gia tộc, lại lấy đông bắt nạt ít, nếu các ngươi đã nguyện ý
làm súc sinh cho người khác, cùng tiến lên giết ta đi.
- Nực cười, giết một con kiến Thiên Vũ tầng hai như ngươi, còn cần chúng ta
cùng nhau xuất thủ sao.
Trong mắt Cừu Quân Lạc hiện lên vẻ coi thường nồng đậm, nói với những người
khác:
- Hắn giao cho ta, chư vị nhìn xem, cái mệnh ti tiện này, ta chỉ cần mấy thời gian
mấy hô hấp thôi đã đủ.
- Một tên phế vật nhưng lại kiêu ngạo, nếu Quân Lạc huynh muốn mạng của
hắn, chúng ta sẽ đứng nhìn.
Có người lạnh lùng nói.
- Giết hắn đi, ta lần đầu tiên nhìn thấy Thiên Vũ cảnh tầng hai ngông cuồng như
thế, nực cười.
Những người đó coi thường Lâm Phong, dường như cho rằng có thể dễ dàng giết
ch.ết Lâm Phong, không cần tốn nhiều sức.
Cừu Quân Lạc đối mặt với Lâm Phong, cười lạnh nói:
- Ta cũng khó gặp được người ngu xuẩn như thế, luôn tự tìm đường ch.ết, một
khi đã như vậy, ta sẽ thành toàn cho hắn.
Nói xong, quanh người Cừu Quân Lạc phóng ra tia sáng màu bạc, vô cùng rực
rỡ, không ngừng chiếu sáng. Giờ phút này, từng sợi tia sáng sắc bén phóng về
phía Lâm Phong.
- Giết ngươi, giống như giết một con kiến.
Cừu Quân Lạc giơ cánh tay lên, lập tức vũ phiến liên tục xoay tròn, từng tia sáng
màu bạc sắc bén tỏa ra, bàn tay lớn huy động, vũ phiến lập tức xoay tròn liên tục
xẹt qua hư không, từng tia sáng sắc bén chém về phía Lâm Phong, không gian
phát ra tiếng động chói tai.
Cừu Quân Lạc phát động công kích, trên người Lâm Phong, từng đạo hàn quang
rực rỡ tỏa ra. Cả người Lâm Phong lộ ra khí tức sắc bén đáng sợ, vô kiên bất tối,
không có gì không phá được.
Giờ phút này Lâm Phong như một thanh kiếm sắc rời khỏi vỏ, tất chém sạch
người trước mặt.
- Sát!
Cừu Quân Lạc phun ra một chữ sát, vũ phiến lập tức hàng lâm trước người Lâm
Phong, từng đạo tia sét nhanh như thiểm điện mạnh mẽ phóng xuống.
- Xuy xuy!
Một tiếng động chói tai đáng sợ truyền ra, chỉ thấy trước người Lâm Phong, một
thanh cự kiếm vô cùng sắc bén hiện ra, cự kiếm trong nháy mắt ngưng hình,
kiếm ý ngập trời cuồn cuộn gào thét.
Vũ phiến va chạm với cự kiếm, phát ra âm thanh bén nhọn. Đồng thời, phía sau
Cừu Quân Lạc, Vũ Hồn hiện ra, liên tục xoay tròn, vũ phiến ngưng tụ thành
ngân dực sắc bén tùy ý chấn động, lập tức vô số đạo ngân quang đâm giết về
phía Lâm Phong. Mỗi một đạo ngân quang đều vô cùng lợi hại, không gian như
bị đâm nát.
- Vũ Hồn Ngân Dực, thật lợi hại!
Đám người âm thầm kinh hãi, tia sáng màu bạc khiến mắt mọi người nhói đau,
mặc dù cách nhau rất xa, bọn họ vẫn có thể cảm nhận rõ mỗi một đạo ngân
quang ẩn chứa khí thế sắc bén, tốc độ vô số ngân quang cũng nhanh tới nỗi
khiến người không hít thở nổi.
- Oanh, oanh, oanh!
Tia sáng màu bạch công kích lên thân cự kiếm, cự kiếm không ngừng biến hình,
điên cuồng lõm xuống, từng đạo tia sáng màu bạc trực tiếp khắc trên cự kiếm.
- Răng rắc!
Tiếng vỡ vụn truyền ra, Vũ Hồn Ngân Dực xẹt qua hư không, lại thấy Cừu Quân
Lạc đứng trên đầu Lâm Phong, Vũ Hồn Ngân Dực chớp động, ánh mắt của y lộ
ra vẻ coi thường.
- Con kiến dám tranh đấu với mặt trăng, không biết sống ch.ết, sát!
Cừu Quân Lạc nói xong, ngân dực chớp động, lập tức vô số tia sáng màu bạc từ
Vũ Hồn Ngân Dực phóng ra, hóa thành vô số mũi nhọn sát phạt, phóng về phía
Lâm Phong phía dưới.
- Dùng ưu thế về cảnh giới để áp chế, không biết ngươi kiêu ngạo cái gì.
Lâm Phong lạnh lùng nói, trong thiên địa đột nhiên trở nên giá lạnh, chỉ thấy hoa
tuyết phiêu động trong hư không, trên người Lâm Phong, mơ hồ có thêm một cỗ
khí tức yêu dị, vô cùng yêu tuấn.
- Hư không yêu thuật!
Lâm Phong nói, nhẹ thở ra, vô số tia sáng xẹt qua bên cạnh hắn, trong nháy mắt
biến mất. Lâm Phong bình tĩnh đứng đó, trước mặt hắn, xuất hiện một hư không
tuyết lộ.