Thời khắc Lâm Phong phóng thích Thiên Chiếu Vũ Hồn, tất cả xung quanh đều hoàn toàn rõ ràng giống như hắn có thể nắm tất cả mọi thứ trong tay.
Mặc khác, ở thời điểm phóng thích vũ hồn, năng lực tính toán của hắn cực kỳ mạnh, tất cả mọi thứ hiện tại phát sinh đều giống như hắn đã diễn luyện trong đầu.
Dùng lời nói hấp dẫn sự chú ý của mọi người, chọc giận Lâm Bá Đạo cùng Nạp Lan Hùng, cũng tuyên bố đánh chết Lâm Thiên, nhưng ngay thời điểm tất cả mọi người cho rằng hắn muốn giết Lâm Thiên, hắn lại lao thẳng đến chỗ Nạp Lan Phượng, bắt ả làm con tin.
Càng khó hơn là, dưới năng lực tính toán được tăng cường, đầu óc hắn lại tỉnh táo hơn rất nhiều, đồng thời cũng vô cùng bình tĩnh.
Lâm Phong chỉ có thể cảm khái, Thiên Chiếu Vũ Hồn quá biến thái, một loại vũ hồnlại cho các loại năng lực như vậy. Nhưng mà đây chỉ là phóng thích Thiên Chiếu Vũ Hồn tầng thứ nhất, phóng thích Thiên Chiếu Vũ Hồn tầng thứ hai, còn có một bản Thiên Thư.
- Buông con bé ra. Nạp Lan Hùng quát lên.
-Buông ả ra, có khả năng sao? Trong lòng Lâm Phong cười lạnh, mặt vẫn không đổi, ánh mắt vẫn lạnh lùng vô tình.
- Nếu có người có ý đồ tiếp cận hoặc công kích ta, người chết đầu tiên, tuyệt đối không phải là ta.
Lời nói lạnh như băng trong miệng Lâm Phong phun ra làm cho Nạp Lan Hùng cứng đờ, sắc mặt khó coi.
- Đi. Nhuyễn kiếm trong tay Lâm Phong rung động, nháy mắt trên yết hầu Nạp Lan Phượng để lại một vệt máu nhàn nhạt. Bị nhuyễn kiếm đụng vào da thịt, cả người Nạp Lan Phượng lạnh lẽo, nhất là nhìn đến đôi mắt Lâm Phong, ả không có nửa điểm hy vọng Lâm Phong sẽ bỏ qua cho ả, đôi mắt kia căn bản không có tình cảm.
Nạp Lan Phượng nhấc chân lên đi ra phía cửa của phủ thành chủ.
- Nhớ kỹ, bất luận kẻ nào. Lâm Phong nhìn lướt qua Lâm Bá Đạo đang muốn hướng tới gần kia, kiếm trên tay nắm thật chặt, trên cổ Nạp Lan Phượng lại hiện ra tia máu.
- Trở về cho ta!! Nạp Lan Hùng đói với Lâm Bá Đạo rít gào, Nạp Lan Phượng lâm vào nguy hiểm, lão cũng chẳng quan tâm sắc mặt Lâm Bá Đạo.
Cảm giác được hàn ý trong mắt Nạp Lan Hùng, Lâm Bá Đạo dừng bước, trong lòng thầm hận, không nghĩ tới Lâm Phong giảo hoạt như thế, lựa chọn Nạp Lan Phượng làm con tin, như vậy ai cũng không dám động đến hắn.
- Lâm Phong, nếu ta thả ngươi đi mà ngươi không để con gái ta rời đi thì sao? Nạp Lan Hùng lạnh lùng nhìn Lâm Phong nói.
-Ngươi muốn ả chết ngay lúc này ở trước mặt ngươi sao? Lâm Phong với đôi mắt tối đen vô tình quét Nạp Lan Hùng một cái. Nạp Lan Hùng phát hiện, lúc lão đối mặt Lâm Phong lại có cảm giác vô lực, ngay cả cò kè mặc cả cũng không dám, bởi vì cặp mắt Lâm Phong kia rất lạnh, lão sợ Lâm Phong giận dữ sẽ giết người.
Không có nói thêm một câu, Lâm Phong cùng Nạp Lan Phượng dần dần đi xa. Bởi vì Nạp Lan Hùng nên không người nào dám đuổi theo, ngay cả Nạp Lan Hùng cũng không dám, lão chỉ có thể cầu nguyện trong lòng mong Nạp Lan Phượng sẽ không có chuyện gì.
Rốt cục, mọi người nhìn thân ảnh Lâm Phong biến mất bên ngoài phủ thành chủ, trong lòng cảm thán, hôm nay thật sự rất kích thích, Lâm Phong cho bọn họ quá nhiều ngạc nhiên.
- Lâm Phong.
- Lâm Phong.
- Lâm Phong.
Phía Cổ gia, Nạp Lan gia, còn có Thu Nguyên Hạo, trong lòng tất cả mọi người đều hô một cái tên, một cái tên làm cho bọn họ căm thù tận xương tủy.
Nhưng mà ánh mắt của tất cả mọi người Lâm gia đều vô cùng phức tạp, vốn là thiên chi kiêu tử của bọn họ, nhưng lúc hắn dương danh tại thành Dương Châu thì vinh quang cũng không thuộc về Lâm gia, mà ngược lại bọn họ còn chịu sự trào phúng của mọi người. Một thiên tài kinh diễm lại bị bọn họ trục xuất ra khỏi gia tộc, trên đời này có chuyện buồn cười như vậy.
Vô luận như thế nào, với trận chiến hôm nay, Lâm Phong đã muốn danh chấn thành Dương Châu.
Rất nhanh, tất cả mọi người thành Dương Châu đều biết một cái tên, Lâm Phong, ngày xưa là phế vật của Lâm gia, nhưng nay lại là thiên chi kiêu tử, rất tiếc nhưng đã không thuộc về Lâm gia nữa.
Lâm Phong đương nhiên là không biết chuyện sau đó. Trên thực tế, lúc đi ra ngoài thành Dương Châu, hắn chỉ tùy ý quét mắt qua tòa thành trì này, sau đó cưỡi mã mà đi. Hắn không biết khi nào có thể trở lại tòa thành trì này, hắn chỉ biết là khi hắn trở lại, tất nhiên là quân lâm thiên hạ, chân chính không ai bằng, rửa sạch sỉ nhục, không ai có thể ngăn cản hắn, hắn cũng không cần phải dựa vào con tin để rời đi nữa.
Mười ngày sau, dưới chân Vân Hải tông, Lâm Phong cưỡi Thiên Lý Tuyết ngẩng đầu nhìn các đỉnh núi cao chót vót kia, trong lòng cảm khái.
Con đường võ đạo như leo núi, từng bước từng bước không ngừng đi lên, để một ngày kia có thể quan sát đất trời.
Tuy rằng Lâm Phong bộc lộ tài năng ở thành Dương Châu, nhưng hắn không có nửa kiểm điêu ngạo, hắn biết hiện tại mình cũng chẳng tính là cái gì.
Giờ phút này, ngay cả Cửu Tiêu đại lục rộng lớn thế nào hắn cũng không rõ lắm, có gì để cao ngạo tự đại, đại lục mênh mông, thiên tài nhiều không kể xiết. Tên Đại Bằng công tử kia cũng không lớn hơn hắn bao nhiêu tuổi nhưng đã có tư cách đối thoại với trưởng lão tông môn, đã dám trực tiếp đi Vân Hải tông đòi người, cao cao tại thượng.
- Lần này trở lại tông môn, đầu tiên là ta phải chọn mấy bộ công pháp cùng võ kỹ lợi hại, tham gia nội môn khảo hạch, thăng chức làm đệ tử nội môn, như vậy ta mới chân chính có đủ tư cách là đệ tử tông môn. Hiện tại ta đây chỉ là một gã ngoại môn đệ tử, chẳng là cái gì cả.
Lâm Phong thầm nghĩ xem mình nên đi những bước nào tiếp theo.
-Ầm ầm ầm, ầm ầm ầm
Lúc này, tiếng vó ngựa chấn động tới, từ đằng xa, mặt đất giống như đang run rẩy.
Ánh mắt Lâm Phong hơi ngưng tụ chuyển qua xem, lập tức hắn nhìn thấy mặt đất xa xa cát bụi tung bay, một hàng thiết kỵ chạy vội mà đến, tốc độ cực nhanh.
-Xích Huyết!
Trong mắt Lâm Phong hiện lên một đạo kinh ngạc, bảo mã mà những người này cưỡi đều là Xích Huyết, đúng là bảo mã cực phẩm, tốc độ so với Thiên Lý Tuyết nhanh không chỉ gấp ba, phi thường trân quý.
Nghe nói một Xích Huyết bảo mã có giá trị ngàn vàng nhưng mà cả đội ngũ này đều là Xích Huyết bảo mà, thân phận những người này không tầm thường.
Chẳng qua những người này sao lại xuất hiện trong phạm vi thế lực Vân Hải tông?
Xích Huyết thiết kỵ đi đến gần, bụi đất tràn ngập. Người trên Xích Huyết bảo mã oai hùng bất phàm, mang theo khí tức cường đạo lạnh thấu xương.
-Những người này tùy tiện đi ra cũng không phải cao thủ ở phủ thành chủ có thể so sánh.
Trong lòng Lâm Phong rung động, hắn so sánh những người này với những người phủ thành chủ đã ám sát hắn, kết quả là một người ở nơi này có thể giết hết tất cả cao thủ ở phủ thành chủ kia, nói cách khác, Xích Huyết thiết kỵ, kẻ yếu nhất đều có thực lực Linh Vũ cảnh, Khí Vũ cảnh không tính là gì.
Đây là đội quân tinh nhuệ chân chính, mang theo khí tức tiêu điều.
Đoàn người có chừng ba mươi, lúc đi đến bên cạnh Lâm Phong thì tốc độ dần dần chậm lại, ngẩng đầu nhìn núi non trước mắt, nơi này đúng là mục đích đến của họ, Vân Hải tông.
Lúc này, Lâm Phong dường như cảm thấy cái gì, ánh mắt chuyển qua dừng trên một thân ảnh, đồng tử không khỏi co rút lại.
-Là cô ta!
Đi giữa Xích Huyết thiết kỵ có một thân ảnh khoác áo giáp lụa hồng, người này đúng là một nữ tử xinh đẹp, hơn nữa nữ nhân này Lâm Phong còn nhận ra được.
- Không xong! Trong lòng Lâm Phong thầm mắng một tiếng, sinh ra ý cảnh giác. Hắn không ngờ lại gặp được nàng ở chỗ này, đám người kia hiển nhiên cùng đi với nàng, thì ra nữ nhân xinh đẹp này chính là mỹ nữ nổi danh Vân Hải tông, Liễu Phỉ.
- Là ngươi? Sắc mặt Liễu Phỉ khẽ biến băng hàn, phẫn nộ nhìn Lâm Phong, người này cướp đoạt nơi tu luyện của mình còn dám nói năng lỗ mãng, khoản nợ này còn chưa có tính.
Lâm Phong thầm mắng không hay, nhóm người này so với nhóm ám sát của phủ thành chủ cường đại hơn không biết bao nhiêu lần, nếu muốn động thủ, hắn tin tưởng lấy thực lựu hôm nay sẽ sữ nhiều lành ít.
-Phỉ Phỉ, nàng cùng hắn có thù oán? Thanh niên bên cạnh Liễu Phỉ nhìn Lâm Phong, cảm giác thần thái Liễu Phỉ lạnh lùng, trong mắt y cũng hiện lên vẻ không tốt.
-Không có gì, đệ tử đồng môn, tự nhiên nhận thức. Điều làm cho Lâm Phong bất ngờ là Liễu Phỉ lại lắc đầu, thản nhiên nói một tiếng, cũng không có nhìn hắn nữa.
-Lên núi thôi. Liễu Phỉ lại nói, Xích Huyết thiết kỵ đều hướng vào trong Vân Hải tông. Tên thanh niên anh tuấn liếc Lâm Phong một cái, trong ánh mắt có hàn quang hiện lên.
Lâm Phong nhíu mày, có chút khó hiểu, ở trong ấn tượng của hắn, Liễu Phỉ là một nữ nhân ngang ngược, lần này sao có thể buông tha hắn.