- Là Lâm Phong, thế nhưng là Lâm Phong!
Tâm mọi người ầm ầm chấn động, vị Xích Huyết thống lĩnh này lại là Lâm Phong, tên Lâm Phong ngày xưa đã bộc lộ tài năng trong hội võ thành Dương Châu, sau bị Nạp Lan gia và Lâm gia đuổi khỏi thành Dương Châu.
Hội võ thành Dương Châu năm ngoái, người có uy tín danh dự ở thành Dương Châu này này đều có mặt, mà người tham gia yến tiệc hôm nay cũng đều là quý tộc hào môn ở thành Dương Châu, bọn họ đương nhiên nhận ra Lâm Phong, tên thanh niên hết sức ngông nghênh kia.
Không ai ngờ vị Xích Huyết thống lĩnh đeo mặt nạ đồng, cùng mấy vạn quân Xích Huyết thiết kỵ đến khiến thành Dương Châu khiếp sợ này với vị thanh niên tuấn dật ngày đó lại là một.
Nằm mơ cũng chưa từng nghĩ tới.
Lâm Phong, hắn mới nhiêu tuổi? Chỉ mới mười bảy mười tám mà thôi, Xích Huyết thống lĩnh, Xích Huyết hầu, nắm trong tay vạn quân Xích Huyết thiết kỵ. Mọi người đều chấn động nhìn Lâm Phong, cảm giác miệng đắng lưỡi khô, muốn nói nhưng lại chẳng nói được lời nào.
Nạp Lan Hùng cũng run cầm cập, Lâm Phong, vị Xích Huyết thống lĩnh này lại là Lâm Phong, tim của lão đập kinh hoàng không thôi.
Tên phế vật bị Lâm gia trục xuất khi xưa, nay đã thành chư hầu một phương? Điều này khiến Nạp Lan Hùng cảm thấy thật hư ảo như giấc mộng.
Đương nhiên người kinh hãi nhất chính là Nạp Lan Phượng, kể từ khi Lâm Phong bỏ mặt nạ ra, trái tim cô ta run lên dữ dội, ngay sau đó cô ta cắn chặt môi, sắc mặt trắng bệch nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn dật kia.
Hội võ thành Dương Châu năm ngoái, cô ta cứ nghĩ mình sẽ là nhân vật chính, ở thành Dương Châu này chỉ có Lâm Thiên có thể sánh được với cô ta. Nhưng kết quả lại không như cô ta tưởng tượng, Thu Nguyên Hạo xuất hiện, Lâm Phong từ trên trời giáng xuống cướp đi hào quang vốn là của cô ta, nhưng lúc đó cô ta vẫn cảm thấy Lâm Phong chỉ là kẻ cùng tầng bậc với cô ta, cô ta vẫn có thể vượt qua.
Nhưng nay Lâm Phong lại một lần nữa xuất hiện trước mặt cô ta, nhưng lại là thân phận đáng sợ, ngồi trên Xích Huyết chiến mã nhìn xuống tất cả, một câu khinh thường chặt đứt cánh tay của Độc Cô Hiểu, kẻ mà cô ta vẫn thường lấy làm kiêu ngạo, Lâm Phong cũng chẳng thèm nhăn mày lấy một cái. Có lẽ với Lâm Phong mà nói, Độc Cô Hiểu vốn chẳng đáng để nhắc tới, chém đứt một cánh tay dễ dàng, thật quá bình thường.
Độc Cô Hiểu là thân phận gì, con cháu công khanh, y đến đây khiến Nạp Lan Phượng cảm thấy cực kỳ vinh quang, toàn bộ thành Dương Châu đều ca ngợi cô ta không dứt, tất cả mọi người đều sung bái cô ta, bội phục Nạp Lan Phượng. Gia tộc của cô ta, phủ thành chủ từ trên xuống dưới đều kiêu hãnh vì cô ta, thiết yến chiêu đãi các nhân sĩ có thân phận ở thành Dương Châu này vì cô ta và Độc Cô Hiểu.
Nạp Lan Phượng đắm chìm trong vinh quang, chuẩn bị lên chiến đài ở hội võ thành Dương Châu sắp tới để tỏa sáng.
Nhưng tất cả đều tan thành bọt biển khi thiết huyết quân đoàn này đến, hoặc có thể nói là vì Lâm Phong. Lâm Phong dễ dàng hủy diệt đi sự kiêu ngạo của cô ta, phá hủy tất cả mọi thứ của cô ta.
Cô ta đã không thể so với Lâm Phong, không hề có tư cách đánh đồng với Lâm Phong nữa.
Lúc này người bình tĩnh nhất là kẻ bị Lâm Phong chém đứt tay kia, Độc Cô Hiểu. Bởi vì khi Lâm Phong nói hắn tát Độc Cô Thương, bắt Độc Cô Thương quỳ xuống, y đã biết Lâm Phong là ai, chỉ là y chưa từng nhìn thấy Lâm Phong.
Nhìn thanh niên còn trẻ tuổi hơn y, ánh mắt Độc Cô Hiểu âm trầm vô cùng. Lâm Phong không chỉ phá đi niềm kiêu ngạo của y, còn chặt đứt cánh tay y, từ nay về sau tu vi và thiên phú của y đều giảm mạnh.
Mọi người đều nhìn Lâm Phong, hắn liếc xung quanh một cái, thầm cười lạnh.
Đây là rung động được mang đến nhờ thực lực và quyền thế! Ngày xưa hắn chỉ là một thiếu niên vô danh, dù bộc lộ tài năng trên chiến đài ở hội võ nhưng vì không đủ thực lực và không có gia thế to lớn, thiên phú của hắn chỉ là một loại tai họa. Nạp Lan Hùng không chấp nhận được hắn, Lâm gia không chứa hắn, ngay cả Cổ gia và Văn gia đều hận không thể giết chết hắn.
Hắn mang theo chấp nhất và không cam lòng rời khỏi thành Dương Châu, mà nay hắn đã trở lại, hắn vẫn là hắn.
Chẳng qua hiện nay hắn đã có thực lực, tay còn nắm giữ Xích Huyết quân đoàn hùng mạnh, bởi vậy hắn có thể nhìn xuống mọi người, tự cao tự đại.
Những khuất nhục ngày xưa hắn nhận lấy ở thành Dương Châu, nay đều đòi lại hết.
- Ngươi đã nhìn rõ chưa?
Lâm Phong nhìn Nạp Lan Hùng, lạnh nhạt nói.
Tiếng nói bình tĩnh đó cuối cùng kéo mọi người trở lại từ trong khiếp sợ. Nhìn Lâm Phong, bọn họ đều thấy lòng vô cùng phức tạp, những chấn động trong lòng mãi không thể bình ổn được.
Lâm Phong đã trở lại, vị thanh niên trên chiến đài ngày xưa đã khuất nhục bỏ đi, không ai ngờ mai sau có một ngày hắn lại trở lại thành Dương Châu với cảnh tượng rung động đến thế, giẫm tất cả dưới chân mình.
Nạp Lan Hùng động động yết hầu, dường như có cục đờm ngăn trong cổ họng, không biết phải nói gì. Lão đương nhiên là nhìn rõ, rõ hơn bất cứ ai.
Hắn vẫn ngông nghênh như vậy, ánh mắt vẫn chấp nhất và kiên quyết như vậy, chẳng qua ngày xưa thực lực hắn chưa đủ, nay đã không rõ sâu cạn. Nhưng có thể nắm Xích Huyết quân đoàn trong tay, trở thành chư hầu một phương, lại được phong cho thành Dương Châu, thực lực của Lâm Phong sẽ yếu sao? Hiển nhiên là không.
- Ngươi muốn thế nào?
Nạp Lan Hùng nhìn Lâm Phong, trong giọng nói lộ ra vài phần bất đắc dĩ. Hôm nay vốn là ngày vui, nhưng Lâm Phong đến nên tất cả đã kết thúc.
- Thế nào với ngươi ư?
Lâm Phong cười lạnh một tiếng:
- Năm trước, Nạp Lan Hùng ngươi trở thành thành chủ thành Dương Châu, tiến hành hội võ trong thành! Lâm Phong ta tham chiến, chiến thắng vòng cuối cùng của hội võ, nhưng lúc đó Lâm gia muốn thanh lý môn hộ, ngươi thân là kẻ tổ chức lại không ngăn cản Lâm gia mà đồng ý để lấy mạng Lâm Phong ta, bởi vì ta đã đánh bại mọi người, kể cả con gái của ngươi, cướp đi hào quang của con gái ngươi. Cho nên ngươi muốn ta chết.
- Lúc ấy ta từng nói, hội võ thành Dương Châu đúng là một trò hài.
Lâm Phong chậm rãi nói:
- Hội võ đó chẳng qua là để con gái ngươi khoe khoang, ra vẻ oai phong mà thôi! Ta mạnh hơn con gái ngươi nên ngươi muốn ta chết; còn nữa, năm đó Nạp Lan Phượng con gái ngươi cũng từng phái người ám sát ta, đơn giản là vì ta đắc tội ả. Ả cho mình là thiên chi kiêu nữ, ta dám ở trong tửu lâu chống đối ả là không được, chống đối là giết.
- Mà nay ta đã trở về, nếu ta yếu hơn các ngươi, sợ là các ngươi đã giết ta rồi! Nhưng nay ta còn mạnh hơn các ngươi, tính mạng ta không còn bị các ngươi uy hiếp nữa, ngược lại, mạng của các ngươi lại nằm trong tay ta.
Giọng nói của Lâm Phong hết sức bá đạo, lại lạnh như băng.
- Cho nên những thứ ngươi từng đưa ta, giờ ta trả lại cho các ngươi! Nạp Lan Hùng, ngươi tự sát đi!
- Ngươi tự sát đi!
Lời nói bình tĩnh nhưng không thể nghi ngờ. Mọi người đều khiếp sợ, Lâm Phong lại muốn Nạp Lan Hùng tự sát, muốn vị thành chủ thành Dương Châu này phải tự kết liễu tính mạng mình.
Năm đó, ai có thể ngờ được người thanh niên bị đuổi đi sẽ dùng ánh mắt từ trên nhìn xuống để nhìn Nạp Lan Hùng, bắt Nạp Lan Hùng tự sát, cách đó không lâu Nạp Lan Hùng còn ngồi trên khán đài, nhìn xuống Lâm Phong.
- Nếu ta không làm!
Nạp Lan Hùng nhìn chằm chằm Lâm Phong, khẽ nói.
- Ngươi có thể không làm, ta không có nhiều thời gian chơi với ngươi như vậy. Ta cho ngươi mười giây suy nghĩ, nếu không trả lời, ta cho ngươi chọn không làm, bắt đầu!
Lâm Phong vẫn bình tĩnh như cũ, không chút phập phồng.
Ngươi có thể lựa chọn không làm, nhưng chỉ có mười giây, bừa bãi cỡ nào, bá đạo nhường nào.
- Một!
- Hai!
Lâm Phong không để ý đến những người khác nghĩ gì, hắn nhìn Nạp Lan Hùng rồi bắt đầu đếm. Sắc mặt Nạp Lan Hùng trắng bệch, lão thật không ngờ lại có người ép lão tự sát, hơn nữa còn cho lão tự chọn. Vấn đề ở đây là, lão có dám lựa chọn không theo hay không.
Nếu lão lựa chọn không làm, hậu quả sẽ là gì? Nạp Lan Hùng không dám nghĩ, cũng không muốn nghĩ.
- Sáu!
- Bảy!
Thoáng chốc, mười giây đã sắp qua, mọi người đều nhìn Nạp Lan Hùng.
- Đừng, đừng mà…
Nạp Lan Phượng nhìn phụ thân mình, ra sức lắc đầu. Lúc này cô ta đang hối hận, hối hận vì lúc trước mình tùy hứng, chỉ vì Lâm Phong đắc tội cô ta mà đã phái người đi giết Lâm Phong. Nếu lúc trước không có chuyện đó, có lẽ sẽ không có kết cục ngày hôm nay.
Sự tùy hứng của cô ta lại có cái giá thảm thiết đến thế.
- Chín!
- Ha ha ha…
Một tiếng cười điên cuồng vang lên, Nạp Lan Hùng mở miệng cười to, không kiêng nể gì.
- Rầm, răng rắc!
Những tiếng vang truyền đến, tiếng cười vẫn vang, khóe miệng Nạp Lan Hùng đã chảy ra máu tươi.
- Phụ thân!
Sắc mặt Nạp Lan Phượng trắng bệch, phụ thân của cô ta thật sự đã chọn tự sát. Lão không dám đánh cược, nay Lâm Phong quá mạnh, lão sợ khiến Lâm Phong tức giận!