Yêu khí vừa rồi thật quá đáng sợ, như chôn lấy bọn họ vào trong, một tia ánh sáng cũng không nhìn thấy. Nhất là yêu khí khủng khiếp trên đỉnh đầu, làm cho bọn họ gần như ch.ết vì hít thở không thông, không kẻ nào dám vọng động, cũng không dám xông ra.
Không chỉ là những đệ tử thiên tài, dù là bảy con Tuyết Yêu cũng không dám lộn xộn trong yêu khí.
Bây giờ mây tán thấy trời, yêu khí biến mất, sao bọn họ có thể không thích, giống như là sống lại trong cõi chết. Vừa rồi, bọn họ còn sợ yêu khí khủng bố kia cắn nuốt trực tiếp giết hết bọn họ.
Nhìn thấy Lâm Phong cùng Đường U U đứng chung một chỗ, Lâm Phong thì đưa mắt nhìn về phía xa, mang theo vài phần lạnh lùng, giống như phía đó có thứ gì hấp dẫn hắn. Điều này làm cho tất cả đều lộ ra nghi hoặc không hiểu, không biết vừa rồi Lâm Phong đã trải qua chuyện gì.
Yêu khí kia từ đâu mà tới? Vì sao lại đột nhiên tán đi? Lâm Phong hắn nhất định biết!
- Đúng rồi, con tiểu yêu kia đâu rồi? Ngay vào lúc này, bọn họ phát hiện con tiểu yêu vẫn luôn ở trên đầu vai Lâm Phong đã biến mất. Bọn họ rất kinh ngạc, ai cũng biết Lâm Phong cực kỳ coi trọng con yêu thú xinh đẹp trắng như tuyết kia, vì nàng mà hắn thiếu chút nữa trực tiếp giết Bách Lý Hề. Giờ phút này, nó lại biến mất, điều này làm cho bọn họ không thể không liên tưởng, trừ phi vạn bất đắc dĩ, nếu không Lâm Phong sẽ không để con tiểu yêu kia rời đi.
- Chẳng lẽ là vì… yêu khí đáng sợ kia? Mọi người đều kinh hãi, yêu khí kinh khủng kia vì tiểu yêu kia mà đến, vậy thì quá kinh khủng.
- Chúng ta lên đường đi! Một con Tuyết Ưng đột nhiên nói, Lâm Phong xoay người, thầm thở dài một tiếng, không thèm nghĩ nữa, hiện tại hắn chỉ có thể theo đuổi thực lực.
Hắn cùng Đường U U trở lại trên lưng Tuyết Ưng, Tuyết Ưng vỗ cánh, hóa thành cầu vồng, tiếp tục lên đường. Yêu khí đáng sợ kia dường như còn đang lượn lờ trong lòng mọi người, có lẽ không cách nào xóa được. Lâm Phong cũng không nói cho bọn họ biết.
Mặt đất phía dưới không ngừng thay đổi, bay qua vô số quốc gia, trong nháy mắt liền qua thêm hai ngày nữa, hiện tại mọi người đã không biết mình ở nơi nào rồi.
- Y ah… Một tiếng hót sắc bén vang lên, Tuyết Ưng thình lình hạ xuống, làm cho mọi người ngây ngốc, chẳng lẽ đã tới rồi?
Mặt đất trở nên dần rõ ràng, Tuyết Ưng hạ xuống từ độ cao ngàn mét, phía dưới đã trở nên rõ ràng.
Mặt đất vàng vô tận, toàn bộ đều là núi rừng sông hồ, còn có nhiều nơi hoang dã, lộ ra khí tức thái cổ, giống như mảnh đất này đã trải qua vô số năm tháng.
- Có người!
Lúc này, dưới ánh mắt quan sát của mọi người, những phía xa, những cường giả khác cũng theo nhau mà đến, bọn họ cũng cưỡi yêu thú cường đại, người trên thân yêu thú cũng tầm tuổi như bọn họ, rất trẻ. Đương nhiên cũng có người lớn tuổi, nhưng tu vi thì không ngoại lệ, gần như là dưới Thiên Vũ, Huyền Vũ cảnh đỉnh phong.
Nhất là những người có tuổi khá lớn kia, khí tức đều đã đạt tới Huyền Vũ cảnh đỉnh phong, cũng đụng chạm với ngăn cách Thiên Vũ, tùy thời đều có thể đột phát Thiên Vũ, chỉ chênh lệch trên một ý niệm.
Bọn họ lớn tuổi, tu vi lại giống với những người thanh niên, điều này có nghĩa là thiên phú không bằng người ta, không mạnh bằng những thanh niên này. Có lẽ có nhiều khía cạnh khác cũng không bằng những thiên tài kia, đương nhiên, bọn họ cũng có ưu thế của mình, đó là thành thục, lão luyện. Dù không cách nào xông phá ngăn cách, nhưng tu vi cũng đạt tới Huyền Vũ cảnh đỉnh phong rồi, đã đắm chìm nhiều năm trong đó, cực kỳ vững chắc.
Bọn họ, so với đám thanh niên thiên tài thì bớt đi một phần lỗ mãng, đương nhiên, cũng thiếu một phần bốc đồng, bởi vì không thể đột phá Thiên Vũ, tâm cảnh hẳn là có vấn đề, không có ý chí mạnh mẽ như thế chẻ tre.
Các đại thế lực đều có lựa chọn khác nhau về người tiến vào Bí Cảnh, Thiên Trì Tuyết Sơn, lựa chọn thanh niên thiên tài đồng lứa, để bọn họ lịch lãm kinh nghiệm sinh tử, như vậy sẽ rất có hiệu quả đối với rèn luyện của bọn họ. Nếu chiếm được bảo vật, vậy cũng thuộc riêng của bọn họ.
Những người kia cũng nhìn thấy nhóm người Thiên Trì Tuyết Sơn, đưa mắt nhìn sang, mắt đối mắt, khí tức sắc bén như xé nát không gian.
Những người này đều vì Bí Cảnh mà đến, bọn họ đều coi nhau là địch nhân.
- Là người Thiên Trì đế quốc! Bên kia có người nhận ra người Thiên Trì, yêu thú Tuyết Ưng, người mặc áo thất tinh, đại biểu cho bảy tòa Tuyết phong, tất chỉ có người tới từ Thiên Trì đế quốc ở Đông nam Càn Vực.
Người Thiên Trì thì không biết bọn họ đến từ đâu đến, những đệ tử mới này đều có kiến thức không quá rộng, Càn Vực mênh mông vô tận, có tới mười tám đế quốc trung phẩm, còn có rất nhiều tông môn cùng gia tộc thế lực khủng bố. Dù bọn họ có thiên phú xuất chúng, nhưng lịch duyệt cũng không quá rộng.
Mắt bảy con Tuyết Ưng cũng lóe lên không chừng, biết đối phương là người thế lực nào, nhưng lại không mở miệng. Hai bên giống như kẻ xa lạ, tự mình bay về phía trước.
Phía nam lại có rất nhiều người bay về phía bên này, những người này ngồi trên lưng chiến mã có cánh, nhưng trên chiến mã còn có vảy rồng màu đỏ, hơn nữa thân thể rất khổng lồ, đủ để chứa bảy tám người vẫn còn rộng chỗ. Đây không phải là ngựa bình thường, mà là Long Lân chiến mã, mang tốc độ của hổ báo, lại có lực lượng như voi, trong cơ thể chứa huyết mạch của rồng.
- Tọa kỵ thật uy phong! Mọi người đều kinh ngạc, Long lân chiến mã mơ hồ phát ra tiếng rồng ngâm, cực kỳ to rõ.
Người trên chiến mã, tất cả đều lộ vẻ xấc láo, cao cao tại thượng, trên người lộ ra khí tức hoàng giả, giống như địa vị cực kỳ tôn quý.
Những người này, chính là người hoàng tộc Ngọc Thiên!
- Bọn họ là người Thiên Trì đế quốc, Thiên Trì đế quốc có tuyết phong rộng lớn vô ngần, nơi đó được gọi là Thiên Trì, là thánh địa của Thiên Trì đế quốc, những người này đến từ Thiên Trì. Có một cường giả ngồi trước mở miệng giới thiệu, nhất thời những kẻ phía sau gật đầu, Thiên Trì đế quốc, bọn họ ít nhiều cũng đã nghe qua, là một thế lực rất cường đại.
- Thiên Trì đế quốc có năm mươi sáu người tới, hơn nữa đều là cường giả thanh niên, tu vi thấp nhất cũng là Huyền Vũ cảnh tầng tám, phần lớn đều là tầng chín, tất không tầm thường! Phía sau có một thanh niên chậm rãi nói, kẻ này, lộ vẻ lạnh lùng mà bá đạo, giống như trong mắt không người.
Thiên Trì, có thể nuôi dạy ra nhiều cường giả Huyền Vũ cảnh tầng tám, tầng chín như vậy, tự nhiên không đơn giản.
Ngay khi thanh niên này vừa mở miệng, một ánh mắt sắc bén vô cùng đâm về phía hắn, làm cho hắn cau mày, lãnh mang hiện lên.
Khi nhìn lại về phía ánh mắt sáng lạnh sắc bén kia, hắn liền biến sắc, thân thể cũng rung động rất nhỏ.
- Lâm Phong!
Tên thanh niên này phun ra hai chữ rét lạnh, kẻ này, rõ ràng là thái tử Tuyết Nguyệt, Đoàn Vô Đạo.
Từ sau khi rời Tuyết Nguyệt, bây giờ hắn lại gặp lại Lâm Phong.
- Ồ! Rất nhiều người hoàng tộc Ngọc Thiên đều đưa mắt nhìn qua Lâm Phong, người này chính là Lâm Phong?
Danh tiếng của Lâm Phong rất là vang dội tại hoàng tộc Ngọc Thiên, nghe nói hắn dùng ma kiếm, đọa nhập ma đạo, bức nhiều cường giả Thiên Vũ cảnh của hoàng tộc kinh sợ rời đi.
- Ngươi còn chưa chết? Một tiếng gằn rét lạnh vang lên, một tên cường giả Thiên Vũ cảnh lộ ra ánh mắt sắc bén, khí tức cường đại đánh về phía Lâm Phong. Kẻ này chính là cường giả Thiên Vũ cảnh từng đi Tuyết Nguyệt, khi Lâm Phong đọa nhập ma đạo, đắm chìm trong sát phạt lại không chết, vẫn còn sống thật tốt, hơn nữa còn ở chung với người Thiên Trì.
Lâm Phong cũng lạnh lùng nhìn lại, ánh mắt làm người ta phát run nhìn hai kẻ này. Một kẻ là Đoàn Vô Đạo, hắn phải giết, còn tên cường giả Thiên Vũ cảnh xâm lấn Tuyết Nguyệt kia, hắn cũng muốn giết, có cơ hội, cả hoàng tộc Ngọc Thiên, hắn cũng muốn nhổ tận gốc. Những kẻ làm cho Tuyết Nguyệt bị diệt, làm cho tình nhân bằng hữu của hắn gặp chuyện như vậy, hắn không thể bỏ qua.
- Khiến ngươi thất vọng rồi! Lâm Phong lạnh nhạt nói, sau đó lại quay đầu lại, không nhìn người hoàng tộc Ngọc Thiên. Bây giờ hắn không giết được đối phương, vậy thì không cần nhìn.
Người kia lộ vẻ cực kỳ khó coi, giờ phút này không ngờ Lâm Phong lại bình tĩnh như thế, có điểm nào giống như đã hãm vào ma đạo, rõ ràng đã giải trừ thoát ra rồi. Người này, tất sẽ trở thành một đối thủ của hoàng tộc Ngọc Thiên.
Nghĩ tới đây, hai mắt gã lộ ra sát cơ, nếu có thể diệt trừ Lâm Phong, nhất định không thể bỏ qua!