Giờ khắc này, Hoàng Phủ Long hắn thay đổi, hoàn toàn thay đổi, từ trùng hóa rồng.
Lột xác, thực lực lột xác, khí chất cũng lột xác. Nhìn Hoàng Phủ Long thời khắc này, Thiên Trì Tuyết lại cảm thấy bản thân được gọi là Thánh nữ, có một loại cảm giác hết sức xấu hổ.
Nàng cảm thấy Hoàng Phủ Long không có một thân uy vũ, đầu óc ngu si, căn bản không xứng với nàng. Nhưng mà, Hoàng Phủ Long cho dù đầu óc ngu si, nhưng hắn có thể phân biệt thị phi, dám làm dám chịu, vì hai người kia, cho dù cùng Thiên Trì là địch cũng không tiếc. Nàng cảm giác bản thân có chút ích kỷ, tuy là Thánh nữ, nhưng ý nghĩ lại giống như tư lợi.
- Giết hắn. Một tiếng quát lạnh truyền ra, trong khoảnh khắc, băng tuyết đầy trời từ trên không rơi xuống, một cỗ hơi thở rét lạnh đến cực điểm giống như muốn đóng băng trọn cả cái thiên địa này.
- Giết! Một tiếng gầm vang lên, tuyết ầm ầm đánh tới Hoàng Phủ Long, dường như muốn đem Hoàng Phủ Long chôn vùi trong tuyết.
- Rống. Tiếng rống giận dữ của chân long chấn động, cánh tay Hoàng Phủ Long lộ ra, từng tấc quần áo nứt rách ra, long văn hiện lên, mang theo ánh sáng màu vàng óng ánh, chói mắt.
- Ầm! Thân thể người nọ trực tiếp bị cánh tay này đánh nát, giống như có ánh sáng lân giáp của rồng hiện lên trên tay Hoàng Phủ Long, hống hách vô song, không thể ngăn cản.
- Băng Táng!
- Oanh Ca!
Hàn băng từ trên trời xuống, thân thể Hoàng Phủ Long trực tiếp bị đông cứng ở trong băng tuyết, rất nhiều thân ảnh bay thẳng đến Hoàng Phủ Long đánh giết.
- Ong...! Tiếng chuông ngân vang lên một khúc mặc niệm, một vòng sóng gợn kh.ủng bố lan tràn, khiến thân thể một người nọ cứng đờ, lại thấy Vân Phi Dương đuổi tới, hai tay kết ấn, ngay sau đó, chuông cổ khuếch trương, từ trên cao ầm ầm đập xuống. Một người trực tiếp bị chuông đè ch.ết, người bên cạnh bị chấn động ảnh hưởng cũng phun ra máu tươi, linh hồn run rẩy dữ dội, đã hôn mê.
- Xuy...xuy... Trường bào màu vàng nhuốm máu, quang hoa rực rỡ.
- Thiên Khuyết chưởng! Một thân gió lốc hạo nhiên chính khí nổi lên, phóng lên cao, trong chưởng lực ẩn chứa chính khí đáng sợ, làm cho người ta tự biết xấu hổ, sinh ra ý sa đọa, mũi nhọn đáng sợ sát phạt tất cả, muốn tru sát gian tà, vài người bị đánh đến thân thể run rẩy, không ngừng hộc máu.
Nhìn thấy khai chiến bên này, thân thể tất cả mọi người bắt đầu lóe lên. Hai bảo vật hùng mạnh kia, nhất định phải đoạt tới tay, sau đó trốn thật xa.
- Tiếp dẫn thiên cơ, Thất Tinh tụ hội. Vũ Thiên Cơ quát lên, ngón tay chỉ hướng trời cao, dường như có bảy luồng ánh sáng ngưng tụ, bảy ngôi sao lóng lánh hiện lên quang hoa lóa mắt.
Những lãnh tụ của các Thiên Phong khác đều ngưng tụ lực lượng, hướng tới từng cái trong bảy ngôi sao đó, ngay sau đó, lực lượng trên người bọn họ dường như được sao tiếp dẫn, hoặc băng tuyết ngập trời hoặc biển lửa khôn cùng, lại có thể là kiếm nuốt trời cao, khủ.ng bố vô cùng. Thiên Trì Tuyết do dự, nhưng ngay sau đó cũng phóng xuất ra lực lượng của nàng, bám lấy ngôi sao thuộc về Thiên Tuyền Phong trên đó, lập tức tuyết thiên băng liệt, chôn vùi đám người ở dưới không.
Nháy mắt, trên mặt đất giống như bị một ngọn núi tuyết chốn cất.
- Mặc dù thiếu Lăng Huyết của Thiên Khu Phong, nhưng để đối phó với các ngươi vậy cũng đủ rồi. Vũ Thiên Cơ chỉ dẫn bảy ngôi sao, có d.ục vọng muốn hủy diệt tất cả, uy áp kh.ủng bố của bảy ngôi sao đánh tới ba người Quân Mạc Tích, áp bách như núi thở sóng thần, sấm sét rống giận, thiên địa dường như cũng muốn sụp đổ: - Đi! Vân Phi Dương đánh một chưởng lên chuông cổ, tiếng chuông ngân vang, hiện lên luồng sáng vô cùng mãnh liệt, đánh tới bảy ngôi sao kia.
- Ong..... Chuông cổ phát ra tiếng vang nặng nề. Lần đầu tiên, chuông cổ không thể đè ép tất cả, bắn ngược trở về. Chuông cổ tuy là bảo bối cực kỳ hùng mạnh, nhưng thực lực Vân Phi Dương không đủ, chỉ có thể nắm trong tay một tia uy lực, còn kém xa mới có thể phát huy ra toàn bộ uy lực của chuông cổ.
- Rống!
Hai tay Hoàng Phủ Long xông thẳng lên trời, hình rồng ẩn hiện, dường như muốn dùng thủ đoạn mạnh mẽ đánh lên ngôi sao.
- Xuy...xuy... Lực lượng điên cuồng tàn sát muốn hủy diệt tất cả, không thể ngăn cản, ảo ảnh Chân Long bị xoắn giết tan biến, bảy ngôi thì sáu ngôi sao sáng lóng lánh, ánh sáng Thất Diệu không thể ngăn cản.
- Ầm! Hoàng Phủ Long kêu lên một tiếng trầm đục, khóe miệng rớm máu, những cường nhân khác đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, điên cuồng nhắm về phía hai người còn lại. Mục đích của bọn họ chỉ có một, đoạt bảo, chuông cổ cùng trường bào màu vàng trên người Quân Mạc Tích.
- Ầm! Hạo nhiên chính khí trên người Quân Mạc Tích phóng thích đến mức tận cùng, quanh ảnh màu vàng tựa như ảo mộng, rực rỡ đến đâm đau ánh mắt đám người. Ai muốn đến gần đều là ch.ết, bị trường bảo xé nhỏ, sẽ bị chưởng lực Thiên Khuyết kh.ủng bố đánh ch.ết.
Thất Diệu tinh trên không áp bức xuống, giống như biển nổi sóng thần, rất nhiều loại lực lượng hủy diệt cùng nhau giáng xuống, căn bản giống như là không thể ngăn cản, đều phải ch.ết hết, đè ép tất cả.
Ánh mắt Hoàng Phủ Long nhìn chằm chằm trên không, trong mắt lại lóe lên màu vàng rực rỡ, rất lóa mắt.
- Rống, rống rống! Hoàng Phủ Long rống lên từng đạo gầm rống giận, không phải tiếng người, mà tiếng rồng ngâm.
Thân thể phóng lên cao, đám người dường như nhìn thấy một con thần long xông lên khoảng không trên trời cao, trên người của hắn đều là long ảnh, dường như lực lượng huyết mạch này muốn bạo phát ra hoàn toàn.
- Ầm, ầm, ầm! Cánh tay kình thiên bao phủ long lân, nắm lấy bảy ngôi sao, mặc cho lực hủy diệt tàn sát bừa bãi, cắt xé long lân, máu tươi tuôn ra mãnh liệt, tuyệt không lùi bước, hắn muốn lấy hai tay nâng lên một mảnh thiên địa.
Lực lượng ba người vô cùng thê thảm, đối kháng với hơn trăm tên thiên tài, trên người ba người đều dính đầy máu tanh, trên mặt đất, thi thể không ngừng tăng lên. Một khắc khi tiến vào Bí Cảnh, mọi người đều nên biết sẽ có một cảnh tượng như vậy. Vì đoạt được bảo vật, có vô số người phải trả giá bằng máu tươi.
Xa xa, vẫn không ngừng có người bị khí tức kinh khủng bên này hấp dẫn tới. Nhất định là có bảo vật xuất thế mới có thể khơi ra chiến đấu chấn động như thế.
Giữa đám người Thiên Trì, khóe miệng Vũ Thiên Cơ lộ ra nụ cười lạnh như băng, nhìn xem ba người còn có thể ngăn cản bao lâu. Ở đây Thiên Trì bọn họ có rất nhiều cường nhân, hai kiện bảo vật hùng mạnh này nhất định là thuộc về Thiên Trì bọn họ rồi. Vũ Thiên Cơ hắn thân là lãnh tụ Thiên Trì, đương nhiên phải độc chiếm một kiện. Lúc này đây, hắn đã đang tự hỏi, là muốn chuông cổ kia, hay là trường bảo màu vàng.
Lúc này, ở ngoài mấy ngàn mét, một cầu vồng kiếm khí điên cuồng cuốn tới, giống như một thanh kiếm sắc kiên cố không gì phá nổi, bay nhanh mà đến, nhanh đến không thể tin nổi.
- Ầm! Một bóng người đang chạy tới bên này, chỉ cảm thấy cả người cứng đờ, trên người ngay lập tức thấm đẫm mồ hôi, nhìn chằm chằm luồng kiếm quang phía trước vừa chạy như bay qua bên cạnh y. Thật đáng sợ, kia thật là người sao? Vừa rồi y cảm giác, có một thanh kiếm sắc đáng sợ thiếu chút nữa đã xuyên thủng người y.
Y còn chưa kịp từ trong rung động tỉnh táo lại, lại là một ảo ảnh xẹt qua bên cạnh y, xinh đẹp vô cùng, ảo ảnh kia đạp trên hư không, bộ pháp biến đổi liên tục, ung dung tự tại, cực kỳ tự nhiên phóng khoáng.
Người tới chính là Lâm Phong và Đường U U. Bọn họ ở rất xa cũng cảm giác được hơi thở chiến đấu đáng sợ phía bên này, điên cuồng chạy tới nơi, lúc này hiện lên ở đây, rất xa đã thấy được ba người bị vây công. Chính là Quân Mạc Tích, Vân Phi Dương và Hoàng Phủ Long.
Đám người điên cuồng chiến đấu dường như không nhìn thấy kiếm quang chạy như bay mà đến kia, thẳng đến lúc kiếm khí tới bên người, vào giữa trận doanh Thiên Trì. Phía sau, một người bỗng nhiên quay mình, ánh mắt lập tức trở nên kinh hãi gần ch.ết, sau khi bị kiếm quang nuốt hết, xé rách tả tơi, thì ch.ết thẳng cẳng.
- Xuy....xuy..... Người Thiên Trì chỉ cảm thấy một luồng khí tức sắc bén, huyết khí ngút trời, thân thể run rẩy mãnh liệt. Ngay sau đó, bọn họ liền nhìn thấy một kiếm quang đâm xuyên qua đám người, một loạt những người kia trực tiếp bị kiếm khí xé rách hoàn toàn, vô cùng kh.ủng bố.
- Vạn Kiếm, giết. Một tiếng gầm vang lên chấn động thiên địa, ngàn vạn chuôi kiếm ở cùng thời khắc đó tách ra rực rỡ sáng bóng, công kích của những tên kia với ba người Quân Mạc Tích không ngừng bị kiếm khí cắt nhỏ, có người bị giết ch.ết, thân thể điên cuồng lui về phía sau.
- Quy Nhất. Lại là một luồng kiếm quang nở rộ, thân thể vài người bị xuyên thấu, ch.ết, bóng người dần dần trở nên rõ ràng. Nhìn thấy bóng người đó, ánh mắt đám người hoảng sợ, là cao thủ thanh niên mà Thần cung và mấy thế lực lớn tranh đoạt, Lâm Phong.
Ánh mắt người Thiên Trì thì lại càng thêm hoảng sợ, không ngờ Lâm Phong lại cấp tốc chạy tới.
- Đi. Lâm Phong phẫn nộ quát một tiếng, năm bóng người phóng lên trời, trở lại trên vách đá trước động phủ không tiếp tục đứng trong trung tâm đám người kia nữa, ánh mắt lạnh như băng lộ ra sát ý, nhìn đám người bốn phía.
Đám người Vũ Thiên Cơ nhìn chằm chằm Lâm Phong, vừa rồi một kích của hắn, giết không ít cường nhân Thiên Trì.
- Lâm Phong, xem ra ngươi cũng muốn phản nghịch lại Thiên Trì, muốn chịu sự tru sát của Thiên Trì. Vũ Thiên Cơ lạnh lùng nói, sát ý hào hùng.
- Câm miệng. Lâm Phong phẫn nộ quát lên, trong thanh âm dường như cũng có kiếm quang phun ra nuốt vào, nhìn chằm chằm Vũ Thiên Cơ.
- Tôn giả Thiên Trì từng dặn dò chúng ta đồng tâm hiệp lực. Các ngươi lại vì đoạt bảo vật, không tiếc tru sát đồng môn, vậy mà lại còn có mặt mũi nói chúng ta là phản nghịch Thiên Trì. Ngươi cho ngươi là ai, lãnh tụ? Nếu như ngươi là lãnh tụ, vậy có dám quyết chiến với ta?
Lâm Phong lộ rõ tài năng, từng chữ từng chữ như kiếm, khiến thân thể đám người Thiên Trì run lên. Bọn họ vẫn luôn cho rằng đối nghịch với bọn họ chính là phản nghịch Thiên Trì là chuyện đương nhiên. Mà lời Lâm Phong lại đảo ngược hoàn toàn ý nghĩ của bọn họ. Vũ Thiên Cơ sao lại định đoạt Thiên Trì, hắn là lãnh tụ, dám chiến không!