Mục lục
Tuyệt Thế Vũ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Đương nhiên ba người còn lại của Tuyết Nguyệt là Nguyệt gia Nguyệt Mộng Hà, Gia Cát Vô Tình cùng với thiên tài vô danh, đều là thiên phú vô song, bốn người bọn họ quả thật đều là thiên tài hiếm có khó tìm.

Sứ thần kia tiếp tục nói, khiến người Tuyết Nguyệt cảm giác trên mặt có hào quang, tứ đại thiên tài này dù sao cũng là người nước Tuyết Nguyệt bọn họ.

Mà giờ phút này, nước Tuyết Nguyệt bọn họ và nước Thiên Phong đều là nước phụ thuộc của đế quốc Long Sơn, đương nhiên có ý âm thầm tranh phong.

- Sứ thần tiền bối lại quen thuộc nước Tuyết Nguyệt chúng ta như thế, khâm phục.

Đoàn Vô Nhai khách sáo nói.

- Cũng không phải.

Sứ thần kia lắc đầu:

- Thiên tài chân chính cũng không chỉ vang danh trong một quốc gia, chỉ cần ngươi ở trong đại hội Tuyết Vực này tỏa hào quang, toàn bộ Tuyết Vực đều biết uy danh của ngươi, thậm chí vượt qua biên giới cũng lưu truyền chuyện xưa của ngươi.

Rất nhiều người trong mắt hiện lên khí thế sắc bén, vinh quang cỡ này, làm tim người ta đập thình thịch.

- Chẳng lẽ Lâm Phong, hắn cùng tứ đại thiên tài ngày xưa có quan hệ?

Sứ thần kia cười dài nhìn Lâm Phong hỏi.

Đoàn Nhân Hoàng là người trong hoàng thất, hắn chỉ biết Đoàn Vô Đạo và Đoàn Vô Nhai có quan hệ, hiển nhiên sẽ không dính dáng đến Lâm Phong. Nhưng thời điểm Đoàn Vô Nhai nhắc tới Lâm Phong khi nói về tứ đại thiên tài ngày xưa của Tuyết Nguyệt, hắn đương nhiên cũng có thể đoán được một ít, chỉ sợ Lâm Phong cùng một trong ba vị còn lại thoát không khỏi liên quan.

Đoàn Vô Nhai cười cười nói:

- Lâm Phong là con trai của hai trong tứ đại thiên tài, là Nguyệt Mộng Hà cùng với thiên tài vô danh kia.

- Hả?

Ánh mắt sứ thần kinh ngạc, hai trong tứ đại Tuyết Nguyệt ngày xưa không ngờ lại kết nghĩa phu thê, còn sinh một đứa con, chuyện này hắn cũng không biết.

- Khó trách, tục ngữ nói hổ phụ vô khuyển tử! Cha mẹ Lâm Phong đều là thiên tài, nói vậy thiên phú của Lâm Phong cũng là cao hơn người khác một bậc đi.

- Ta thấy thực lực hắn cũng khoảng Huyền Vũ cảnh tầng ba, sẽ không mạnh hơn, không là cái gì.

Có một người nước Thiên Phong nói, những người khác đều nhìn về phía hắn.

- Ngươi xác định tu vi của hắn là Huyền Vũ cảnh tầng ba?

Đệ Thất Sứ hướng người kia hỏi. Hắn biết rằng người này tu luyện quan khí, có thể ước chừng thăm dò tu vi cảnh giới người khác, nhất là người tu vi yếu hơn hắn, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra. Lần này nước Thiên Phong đưa hắn đến cũng là có ý nghĩa đặc biệt.

- Sẽ không vượt qua Huyền Vũ cảnh tầng ba.

Người nọ khẳng định.

- Ha hả, ta còn tưởng rằng thiên tài gì, hóa ra chỉ là dựa vào thanh danh cha mẹ tới đây khoe khoang, còn để cho chúng ta đợi lâu mấy ngày, mặt mũi thật lớn! Xem ra thiên tài ngươi không có cha mẹ dạy dỗ ngươi làm người.

Đệ Thất Sứ không ngờ tu vi Lâm Phong mới chỉ là Huyền Vũ cảnh tầng ba, thậm chí thấp hơn, thanh âm lập tức trở nên không khách khí, châm chọc nói, thật vất vả mới có cơ hội, đương nhiên là muốn đả kích Tuyết Nguyệt một phen.

- Tuy chỉ là Huyền Vũ cảnh tầng ba, nhưng muốn giết ngươi, người không biết dạy dỗ miệng lưỡi của mình, chắc có lẽ không quá khó khăn.

Lâm Phong đem chén rượu đặt trên bàn, phát ra tiếng vang nhỏ, thanh âm lạnh lùng, lập tức không khí trở nên ngưng trọng.

Mọi người nghe được lời Lâm Phong, ánh mắt đều là hoảng sợ. Người Tuyết Nguyệt đã từng thấy Lâm Phong khinh cuồng, nhưng vẫn bất ngờ. Ngày xưa Lâm Phong là Huyền Vũ cảnh tầng hai liền có thể giết người Huyền Vũ cảnh tầng bốn, hiện giờ nếu thật là Lâm Phong đã tới Huyền Vũ cảnh tầng ba muốn giết người đứng cuối của Thất Sứ, có lẽ thực sự không quá khó.

Tuy nhiên, những người nước Thiên Phong đứng đó đều có sắc mặt không tốt nhìn Lâm Phong, Huyền Vũ cảnh tầng ba mà thôi, lại dám có dũng khí này, Đệ Thất yếu nhất trong Thiên Phong Thất Sứ, cũng là Huyền Vũ cảnh tầng bốn.

- Một khi đã như vậy, ta đây cũng muốn thỉnh giáo một phen.

Ánh mắt Đệ Thất Sứ lạnh lùng, hàn khí đập ra, Lâm Phong dám dõng dạc nói giết hắn không quá khó.

- Tiệc tối mới vừa bắt đầu, kính xin chư vị an tâm, chớ vội, rượu và thức ăn lên xong sẽ thưởng thức một khúc ca múa, rồi luận bàn cũng không muộn. Nếu không ngày tốt cảnh đẹp mà chỉ có luận bàn đơn điệu chẳng phải là phá hư phong cảnh sao.

Đoàn Vô Nhai cười khẽ, hắn chỉ nói là hoãn lại, lại không nói ngăn cản, tu vi của Lâm Phong đối phó một người trong Thiên Phong Thất Sứ không khó, để cho bọn họ tranh luận nhiều thêm vài câu, cuối cùng mới ra tay, mất mặt như vậy sẽ đau hơn.

- Vô Nhai nói không sai, ngày tốt cảnh đẹp này sao có thể không có mỹ nhân vũ khúc.

Lúc này trưởng lão Tinh Mộng các của nước Long Sơn cũng mở miệng, dường như cực kỳ có nhã hứng.

Đoàn Vô Nhai vỗ tay, lập tức từ giữa hành cung đằng xa, một hàng người chậm rãi đi tới. Đầu tiên là rượu ngon, mỹ vị, sau đó là một dàn mỹ nhân điệu vũ, khí chất thoát tục, dáng người cao gầy, dưới ánh trăng tràn ngập cảm giác mộng ảo.

Những cô gái này, mỗi người đều là mỹ nhân.

Nhất là trong lúc này, khi người đang chuẩn bị đánh đàn lại tươi mát xinh đẹp, mười ngón thon dài, đầu ngón tay dao động, một thanh âm uyển chuyển vang lên, có chút say lòng người.

- Đoàn Vô Nhai này rất biết làm việc.

Đoàn người thầm nhủ, tiệc rượu bố trí tại Quan Tinh đình, phía trước chính là đất trống, ánh trăng có thể trực tiếp chiếu xuống, lại hợp với mỹ nhân đánh đàn nhảy múa, làm cho người ta cảm giác ý vui cảnh đẹp, không khí khẩn trương vừa rồi, nhất thời cũng giảm đi rất nhiều.

- Tiếng đàn rất đẹp, người cũng đẹp, đáng tiếc cùng chất nữ Hân Diệp cho dù là người hay cầm đều có chênh lệch lớn.

Lúc này, người vẫn không mở miệng, Đoàn Thiên Lang, nói một tiếng, khiến không ít ánh mắt người đối diện kinh ngạc:

- Chẳng lẽ tiếng đàn của Hân Diệp công chúa cũng như người, siêu phàm thoát tục?

- Ở Tuyết Nguyệt, luận trình độ cầm, công chúa có thể xếp đầu.

Đoàn Thiên Lang cười nói, khiến ánh mắt những người nước Thiên Phong có vài phần khác thường.

- Cảnh đẹp như thế, nếu là công chúa có thể vì chúng ta đánh một bài, ở dưới trăng nhảy múa, nhất định khiến ánh trăng thất sắc.

Đệ Ngũ Sứ của Thiên Phong Thất Sứ nhìn Đoàn Hân Diệp, trong ánh mắt có vài phần nồng nhiệt, đem Lâm Phong ngồi cạnh thành vô hình.

Đoàn Hân Diệp hơi tức giận, không tiếp lời, lại nghe Lâm Phong lạnh lùng, quét mắt nhìn hắn, nói:

- Người nước Thiên Phong các ngươi không hiểu cấp bậc lễ nghĩa sao?

Đoàn Hân Diệp là công chúa, địa vị những người này còn không quý giá bằng Đoàn Hân Diệp, nhưng hắn lại yêu cầu Đoàn Hân Diệp hiến vũ, yêu cầu này quá mức vô lễ.

- Khó được sứ thần tiền bối của nước Long Sơn cùng trưởng lão Tinh Mộng các tới đây, công chúa múa một khúc cũng là làm vẻ vang Tuyết Nguyệt, có gì không ổn đâu.

Đệ Ngũ Sứ kia lại nói, còn lấy sứ thần Long Sơn cùng trưởng lão Tinh Mộng các làm lý do.

- Ta thấy trên lưng ngươi đeo trường kiếm, nhất định là người dùng kiếm, sứ thần cùng trưởng lão ở đây, sao ngươi không đi múa kiếm giúp vui cho mọi người.

- Kiếm của ta không dùng để múa cho người ta xem đấy.

Đệ Ngũ Sứ lạnh nhạt nói.

- Công chúa múa, cũng không phải người nào cũng có tư cách để xem đấy, ít nhất là người ngay cả thân phận mình là gì đều không rõ.

Lâm Phong cũng lạnh lùng nói, vũ khúc vẫn như trước, nhưng mọi người đều không có tâm tư đi thưởng thức.

- Ha hả.

Người nọ mỉm cười, nói:

- Ta khổ tu kiếm đạo, lần đầu tiên gặp được người muốn ta múa kiếm cho người ta xem, còn chỉ một cái Huyền Vũ cảnh tầng ba, không biết trời cao đất rộng.

- Ta cũng là lần đầu tiên nghe nói, người nước khác tới hoàng cung Tuyết Nguyệt lại dám nói công chúa hiến vũ đấy, người của nước Thiên Phong quả nhiên cũng không tầm thường a.

Một tiếng cười vang lên, người nói chuyện là Nguyệt Thiên Mệnh, ngồi dưới Lâm Phong.

- Tầm thường cùng không tầm thường cũng không phải là công phu ngoài miệng! Sau khi cầm vũ, Đệ Ngũ Sứ của Thiên Phong Thất Sứ ta cũng muốn kiến thức bát đại công tử Tuyết Nguyệt một phen.

- Ngươi còn chưa có tư cách cùng ta nói như vậy, ít nhất những lời này người hướng hắn mà nói.

Nguyệt Thiên mệnh chỉ hoàng tử nước Thiên Phong, Phong Trần, ngồi dưới Đệ Nhị Sứ, ánh mắt sắc bén, một cỗ khí vô hình mơ hồ ngưng kết trong không gian, khiến Đệ Ngũ Sứ biến sắc, người ngồi dưới Lâm Phong thực lực thật mạnh.

- Không vội.

Đệ Nhị Sứ lãnh đạm nói:

- Lâm Phong nói thực lực của hắn giết Đệ Thất Sứ không khó, trước hết vẫn để cho hắn cùng Đệ Thất Sứ luận bàn một phen cũng không muộn.

- Hừ.

Nguyệt Thiên Mệnh cười lạnh, bọn họ chẳng lẽ nghĩ Đệ Thất Sứ này nhất định có thể dễ dàng thắng Lâm Phong, Huyền Vũ cảnh tầng ba?

- Đúng, Lâm Phong hắn tự xưng giết ta không khó, vũ khúc đã qua, ta nhất định phải cùng Lâm Phong các hạ luận bàn một phen, nếu không chúng ta đến đặt chút tiền cược, như thế nào?

Đệ Thất Sứ tiếp lời nói.

- Ngươi muốn đánh cuộc gì?

Lâm Phong lạnh lùng nhìn hắn nói.

- Nếu như ngươi thua, thỉnh công chúa hiến vũ một khúc, nếu ta thua, tự nguyện múa kiếm.

Đệ Thất Sứ chậm rãi nói, ánh mắt nhìn thẳng Lâm Phong.

Lâm Phong không trả lời ngay, mà là uống một chén rượu, rồi buông chén rượu xuống:

- Ngươi có tư cách gì cùng công chúa đánh đồng, chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi múa kiếm có người nguyện ý xem?

- Còn nữa, ta thua là việc của ta, ngươi nói để công chúa hiên vũ, chính là bất kính cùng sỉ nhục Hân Diệp.

Lâm Phong lạnh lùng nói, cho dù thắng dễ dàng, hắn cũng không thể dễ dàng đáp ứng tiền đặt cược của đối phương, thua để cho Đoàn Hân Diệp hiến vũ, vậy Lâm Phong hắn đem Đoàn Hân Diệp thành cái gì? Tiền đặt cược của hắn?

- Ngươi muốn đánh cuộc, ta và ngươi đánh cược mạng!

Lâm Phong lạnh lùng nói, sát ý lẫm liệt!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK