Lúc này, ở cửa thành Dương Châu không còn thấy bóng dáng của những người bảo vệ cũ đâu cả, thay vào đó là màu đỏ áo giáp quân sĩ, uy nghiêm vô cùng, toàn thân đều phát tán ra khí sắc bén.
Không chỉ có như thể, ở trong thành Dương Châu còn có một đoàn quân sĩ uy vũ ngổi trên lưng chiến mã, họ đi khắp trong thành dò xét, uy phong lẫm lẫm. Những nơi bọn họ đi qua, ánh mắt mọi người đều chăm chú nhìn họ, bọn họ cũng nhìn lại đám người.
- Xích Huyết thiết kỵ quả nhiên là vô cùng uy nghiêm, nghe nói toàn bộ nước Tuyểt Nguyệt này chỉ có quân đoàn này là tinh nhuệ nhất, nay lại vào ở trong thành Dương Châu của chúng ta.
Trên đường lớn, Xích Huyết thiết kỵ ầm ầm phóng qua, đám người nhìn đoàn quân Xích Huyết thiết kỵ phóng qua, có ngưởi cất tiếng nói.
- Đây đúng là phúc của thành Dương Châu chúng ta, ngày nay có quân đoàn Xích Huyết thiết kỵ này ở đây, các thành khác ai còn dám trêu chọc người của thành Dương Châu chúng ta nữa.
- Đúng vậy, lúc trước Phương mỗ may mắn tận mắt nhìn thấy thống lĩnh đại nhân của Xích Huyết thiết kỵ, khi đó hắn chẳng qua mới chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi, nhưng hắn đã đứng ở trên võ đài thành Dương Châu, vô cùng lợi hại. Cái gì mà thiên kiêu nữ Nạp Lan Phượng, cái gì mà Lâm Thiên chứ, ở trước mặt thống lĩnh căn bản không chịu được một kích. Khi đó ta đã biết, tương lai thống lĩnh đại nhân tất thành đại khí, không nghĩ tới là chỉ sau môt năm, ta đã được xác minh suy đoán của mình.
Một người đàn ông râu để dài có chút tự hào ngẩng đẩu lên nói, những người khác thì lộ ra điệu bộ khúm núm, cái tên này lại đang khoác lác đây.
Tóm lại lúc này, ở trong thành Dương Châu, Lâm Phong đã muốn trở thành một nhân vật thần thoại, được mọi người trong thành Dương Châu ca tụng.
Một năm trước, có một thiếu niên ở thành Dương Châu, trên chiến đài diễn võ quật khởi, nhưng bị mấy đại gia tộc liên thủ bức bách, nên đã phải khuất nhục rời đi.
Một năm sau, thiếu niên kia càng thêm thành thục, cứng cỏi, hơn nữa lại vô cùng mạnh mẽ, hắn ngồi trên chiến mã Xích Huyết, uy phong lẫm lẫm, suất lĩnh mấy vạn thiết kỵ, vô cùng hoành tráng tiến vào thành Dương Châu.
Từ đó về sau, tứ đại gia tộc thành Dương Châu toàn bộ đều đi xuống, chỉ có phủ thống lĩnh thay thế phủ thành chủ ngày xưa là đang đứng vững ở trong thành Dương Châu.
Nhưng mà những người dân thành Dương Châu thì ngược lại, họ lại thấy may mắn, bọn họ nghe nói Lâm Phong chuẩn bị xuất lĩnh quân đoàn này, đem thành Dương Châu tạo thành một tòa thành thiết huyết. Thành Dương Châu sẽ ngày càng cường đại, người dân thành Dương Châu cũng tự nhiên có thể tiếp xúc ngày càng rộng rãi với bầu trời bao la, đối với việc tu luyện của bọn họ lại càng có điều kiện.
Lúc này, trong phủ thành chủ thành Dương Châu vô cùng ồn ào, toàn bộ mấy vạn Xích Huyết thiết kỵ đều bận rộn, cải tạo khuếch trương phủ thành chủ.
Chỉ trong một ngày, các bức tường vây quanh phủ thành chủ đều đã bị dỡ hết không còn một chút nào.
Về phần Lâm Phong, lúc này hắn đang đứng ở một cửa thông đạo, nhìn về phía trước mặt là một cái thông đạo thật dài, trong ánh mắt hắn lộ ra thần sắc suy tư.
Cái hành lang tối đen này là vừa mới được đào lên, mấy vạn Xích Huyết thiết kỵ là lực lượng mạnh mẽ đến mức nào, đến giờ phút này ở phía dưới đất phủ thành chủ đã hơn một nữa được đào lên.
Hắn đã đồng ý tiếp nhận quân đoàn mạnh mẽ này, đương nhiên hắn phải làm một điều gì đó.
Thân thể hắn khẽ động, Lâm Phong biến mất ở ngay tại chỗ thông đạo, sau một lúc lâu hắn lại xuất hiện ở trong giữa một căn phòng, ở phía trước mặt hắn có một sa bàn rất lớn.
Ở bên phải và bên trái sa bàn có ba thân hình đang đứng chăm chú nhìn, ánh mắt rất thâm thúy.
Ba người này theo thứ tự trước kia là Trung quân thống lĩnh Nhậm Khinh Cuồng, Tả quân thống lĩnh Phong Vũ Hàn và Hữu quân thống lĩnh Lôi Kình Thiên. Bọn họ đều là thống soái của một quân đoàn, nhưng hiện tại thì bọn họ đang ở lại bên Lâm Phong, làm phụ tá cho Lâm Phong.
- Tiểu Phong cháu xem, ở chỗ này chúng ta đào một con sông, sau đó ở trên tám vị trí này chúng ta sẽ xây dựng tám tòa tháp, phối hợp với các cơ quan mạnh mẽ bên trong phủ thành chủ. Đây đúng là sẽ thành một cái hố trời, cho dù là người có đến Huyền Vũ cảnh đi nữa, chỉ cần không quá nghịch thiên thì chúng ta cũng làm cho họ có đi mà không có về.
Trong giọng nói của Phong Vũ Hàn lộ ra sự tự tin, trong ba quân, quân đoàn Xích Huyết là quân tinh nhuệ và là quân bài chủ. Thống lĩnh trung quân Nhậm Khinh Cuồng bày mưu tính kế, am hiểu lợi dụng hình thức, chủ đạo chiến cuộc. Tả quân thống lĩnh Phong Vũ Hàn mạnh về lợi dụng địa thế, bài binh bố trận, chế tạo cạm bẫy. Thống lĩnh hữu quân Lôi Kình Thiên mạnh về công kiên, đánh trận ác liệt, thiết huyết bá đạo.
Một quân đoàn có mấy chục vạn người, đương nhiên cần phải phân công nhiệm vụ rõ ràng, ba vị thống lĩnh này đễu có bản lĩnh tự nhiên của mình.
Lâm phong cẩn thận quan sát địa thế trên sa bàn, khe khẽ gật đầu nói:
- Phong thúc, nhiệm vụ xây dựng phủ thành chủ toàn bộ giao cho thúc, chỉ cần thúc giúp cháu tạo ra một tòa thành dưới đất là được.
- Tạo ra một tòa thành dưới đất không khó, nhưng mà Tiểu Phong này, chúng ta ở nơi này có tới hơn một vạn quân sĩ đều là cam tâm tình nguyện đi theo cháu. Ngày nay hoàng thất không có khả năng trợ giúp cho chúng ta, chúng ta phải tự mình lo tất cả, nếu mà chúng ta xuất ra tất cả thực lực, bây giờ thì còn có thể tạm thời chịu đựng được, nhưng thời gian lâu dài thì sẽ không có lợi cho sự phát triển, hơn nữa trong quân cũng sẽ xuất hiện dao động.
Lâm Phong khẽ gật đầu, đây đúng là một vấn đề, ba quân đồng lòng, thậm chí có rất nhiều quân sĩ nguyện ý đưa ra những thứ có trên người để trợ giúp hắn duy trì, nhưng đây thật sự cũng không phải là kế sách lâu dài.
Một quân đoàn tuy rằng rất lợi hại, nhưng nhu cầu của nó cũng rất nhiều, nói thí dụ như thuốc men dùng cho trị liệu, tiền bạc dùng cho tu luyện, còn phải có binh khí, chiến mã. Cùng với thành Dương Châu tạo ra những thứ này, còn cần một khoản tài nguyên rất lớn để duy trì.
- Cháu hiểu được, những thứ này cháu sẽ nghĩ biện pháp.
Lâm Phong nói, ánh mắt lập tức nhìn về phía Nhậm Khinh Cuồng và Lôi Kình Thiên nói:
- Nhâm thúc, công việc kiến tạo thành Dương Châu cùng với chiêu binh, cháu giao cho thúc! Lôithúc, nhiệm vụ canh giữ thành Dương Châu phiền thúc giúp cho.
- Tốt.
- Yên tâm, cứ giao cho ta.
Hai vị thống lĩnh cùng lên tiếng, ngày nay Lâm Phong ở thành Dương châu tuyệt đối sẽ không mang theo mấy vạn Xích Huyết thiết kỵ mà không làm gì. Hắn còn đang tăng cường quân bị, huấn luyện Xích Huyết thiết kỵ trở thành cực kỳ tình nhuệ, điều đó ghi đậm trong trí nhớ của hắn, đó là của cải quý giá.
Thành Dương Châu này sớm muộn cũng sẽ quật khởi, sẽ được vạn dân chúng Tuyết Nguyệt nhìn vào.
Trong vòng mấy tháng Lâm Phong không có ý định trở về Hoàng thành mà chuyên tâm ở lại thành Dương Châu.
- Ba vị thúc thúc, phiền các thúc rồi.
Ánh mắt Lâm Phong lộ ra một vẻ biết ơn, ba người bọn họ trước kia đều là thống lĩnh một phương, nay lại nguyện đi theo hắn, ân tình này cũng đã đủ để cho hắn phải ghi nhớ mãi.
- Tiểu Phong, ba người chúng ta cùng với Cưu thống lĩnh, còn có tướng quân đã từng ra sống vào chết. Nay tướng quân tâm đã chết, Xích Huyết bỏ mình, ba người chúng ta muốn làm một điều gì đó, tướng quân tin tưởng cháu, chúng ta cũng tin tưởng cháu.
Nhậm Khinh Cuồng nhìn Lâm Phong, trong đôi mắt lộ ra mấy phần hy vọng. Lâm Phong,người thiếu niên phóng đãng không kiềm chế được, dám vì Liễu Thương Lan mà coi rẻ hoàng thất, trước mặt Đoạn Thiên Lang giết chêt Đoạn Hàn, cho dù hắn có không thành đại cuộc thì Nhậm Khinh Cuồng bọn họ cũng đã nhận mệnh rồi. Bọn họ đều rất rõ ràng, nay Liễu Thương Lan trong lòng đã chết, không còn cái hùng tâm của ngày xưa, nếu bọn họ ở lại bên người Liễu Thương Lan, cũng không có chỗ ngồi.
Cho nên bọn họ đã nghe theo lời Liễu Thương Lan mà đi theo Lâm Phong, làm như vậy tất cả đều là vì Liễu Thương Lan, vì hắn làm một chút gì đó, phần ân tình này chỉ có những người trong bọn họ biết.
Lâm Phong cũng biết như vậy, cho nên hắn nhất định không có khả năng làm những việc tầm thường.
Trong một gian phòng sạch sẽ, hết thảy các đồ đạc đều đã được thay mới, Lâm Phong đẩy của bước vào, một thân hình vô cùng xinh đẹp đang lười nhác dựa vào bên giường gỗ, ánh mắt lạnh lùng nhìn lên trần nhà, không biết đang suy nghĩ gì.
Nhìn thoáng qua Lâm Phong, Mộng Tình lại dời ánh mắt đi nơi khác, vẫn lãnh đạm như cũ, chỉ có bóng lưng nàng, đẹp khuynh thành.
Lâm Phong cười gượng gạo, hắn làm sao lại không cảm hóa được nàng.
Nhưng mà Lâm Phong cũng thấy rõ ràng, hôm nay hắn được tùy ý ra vào gian phòng của Mộng Tình, đó đã là một điều rất tốt rồi. Nếu là một người khác, sợ rằng chỉ cần bước vào gian phòng của Mộng Tình nửa bước thôi thì đã bị nàng dùng hàn khí đóng thành băng.
Gian phòng của nàng chỉ có một mình Lâm Phong có thể đặt chân vào.
- Đang nghĩ gì thế?
Lâm Phong đi về phía Mộng Tình thấp giọng hỏi.
Khẽ lắc đầu Mộng Tình nhẹ nhàng nói:
- Không nghĩ gì cả.
Lâm Phong đi đến bên giường chậm rãi ngồi xuống, Mộng Tình chuyển đôi chân dài về bên trong để nhường chỗ cho Lâm Phong ngồi.
- Đang nghĩ tới ta phải không?
Lâm Phong nửa cười nửa không nhìn Mộng Tình, hỏi.
Tuy nhiên Mộng Tình vẫn bình tĩnh nhìn lại hắn, ánh mắt lạnh nhạt làm cho nụ cười của Lâm Phong cứng đờ lại, nữ nhân này thật là khó thu phục.
Vẫn như trước, Mộng Tình ngồi dựa trên mép giường, đôi mắt thờ ơ không nhìn Lâm Phong.
Lâm Phong nhích lại gần hơn về phía Mộng Tình, hai chân Mộng Tình lại lùi sâu vào bên trong.
Mộng Tình không chớp mắt nhìn Lâm Phong chằm chằm, giống như đang nhìn một tên kẻ trộm.
Lâm Phong hàm hồ sờ sờ đầu, thân thể hắn vẫn tiếp tục di động, gần như đã dựa vào sát người Mộng Tình làm cho Mộng Tình càng nhìn chằm chằm vào hắn. Trong ánh mắt của nàng hiện lên một tia sáng khác thường và cuối cùng cũng đã bắt đầu gợn sóng.
- Có thể ôm nàng không?
Lâm Phong nhìn vào đôi mắt đẹp mê hồn, làm cho người ta như muốn ngạt thở, nhẹ nhàng hỏi.
- Ngươi không cần nói, ta đã chấp nhận ngươi rồi.
Đôi môi của Mộng Tình khẽ động đậy, Lâm Phong không để cho Mộng Tình kịp nói tiếp lời nào nữa, lập tức hắn thực vô sỉ ôm ghì lấy Mộng Tình, thậm chí hắn còn đẩy ngã nàng xuống, ôm chặt thân thể của nàng vào ngực của mình.