Lâm Phong lạnh lùng đáp trả.
- Câm mồm!
Tiêu Dao môn chủ gầm lên, một tiếng huýt gió mang theo thần niệm công kích tới, tiếng ầm vang chấn động thần niệm Lâm Phong ong lên, ép cho hắn lui lại vài bước.
- Càn rỡ!
Một tiếng gầm cuồn cuộn truyền tới, lực lượng thần niệm mênh mông cuồn cuộn như núi động biển gầm, hóa thành sóng lớn vô tận, ập về phía hắn.
- Ông ông… Không gian nổi lên sóng lớn cuồn cuộn, như nghiêng trời lật đất, thiên địa biến sắc, cỗ sóng lớn vô hình này điên cuồng giết về phía Tiêu Dao môn chủ.
- Ồ!
Mọi người kinh ngạc, lại có người dám xuất thủ với Tiêu Dao môn chủ, thật to gan! Người động thủ này là ai!? Không cần đi tìm, một lão nhân đạp bước trong hư không, sải bước trên trời cao. Giờ phút này, lão lộ ra cỗ khí tức sắc bén, ngạo nghễ đứng trên hư không, nguy nga như núi, toàn thân tràn ngập nhuệ khí đáng sợ. Tiêu Dao môn chủ trầm mặt, lực lượng thần niệm mênh mông cuồn cuộn kia làm cho đầu y chấn động, thần niệm người này cực kỳ đáng sợ, Càn Vực lúc nào xuất hiện một cường giả đáng sợ như thế, vậy mà y lại không nhận ra.
- Giết!
Một tiếng gầm vang lên, bị lôi ra làm trò trước mặt mọi người, Tiêu Dao môn chủ há có thể lùi bước, từng đạo quang mang phóng lên, thần niệm của y hóa thành từng chưởng ấn đáng sợ đánh về lão nhân giữa hư không.
- Thần niệm như sơn!
Lão nhân đạp tới một bước, gầm lên một tiếng, kim quang vạn trượng phóng lên hư không, ánh sáng vô cùng chói mắt, một tòa kim sơn xuất hiện, thật lớn, nguy nga, trấn áp phá diệt hết thảy.
- Rầm rầm rầm… Thần niệm như núi, trấn áp hết thảy, những chưởng ấn kia lập tức nổ nát, thân hình Tiêu Dao môn chủ khẽ run rẩy, lại thấy kim quang vạn trượng vô tận kia dung hợp lại, hóa thành một tòa kim thân cổ sơn, như chạm đến trời cao, không cách nào xâm phạm, muốn tiêu diệt hết thảy.
Mọi người kinh hãi không thôi, gắt gao nhìn chằm vào kim thân cổ sơn do thần niệm hóa thành kia. Lực lượng thần niệm thật đáng sợ, trấn áp hết thảy, trong thiên địa chỉ còn lại một tòa kim sơn này vậy. Không nói đến đám người đứng xem phía dưới, ngay cả hoàng tử Đoan Mộc, cung chủ Diệt Tình cùng với Long chủ… những đầu lĩnh các đại tông mông này, tất cả đều mở bừng mắt, lộ ra tinh quang, thần niệm thật đáng sợ, lão nhân này, bọn họ chưa từng thấy qua, thậm chí còn không nghe nói Càn Vực lại có người lợi hại như thế, chẳng lẽ người này đến từ bên ngoài!?
- Thật mạnh!
Trong lòng Lâm Phong thầm kinh hãi, không nghĩ tới thực lực lão sư lại đáng sợ như thế, Tiêu Dao môn chủ cũng bị trấn áp. Ánh mắt Cùng Kỳ cũng lóe sáng, nó nhìn lên hư không, đôi mắt to lớn lộ vẻ ngạc nhiên, lão nhân này có cảnh giới tu vi không bằng Tiêu Dao môn chủ, nhưng lực lượng thần hồn lại mênh mông như thế, thần niệm cường đại, lấy thần niệm công kích đủ để trấn áp đối phương. Môn chủ Tiêu Dao môn sắc mặt khó coi, thấy kim sơn trấn áp tới, y nổi giận gầm lên:
- Giết!
Lời vừa ra, vô số chưởng ấn khổng lồ vô tận như hóa thành một vách núi, hoặc có thể nói là một bàn tay khổng lồ, muốn chụp ch.ết mọi người, bóp nát hết thảy.
- Ầm!
Tốc độ thần niệm cực nhanh, kim thân cổ sơn va chạm vào bàn tay khổng lồ, kim thân cổ sơn vẫn không nhúc nhích, vẫn sừng sững như cũ, mà mặt vách núi kia lại run rẩy, đầu Tiêu Dao môn chủ cũng khẽ lắc lư.
- Giết!
Lão nhân gầm lên một tiếng, kim thân cổ sơn lần nữa đánh tới, thiên địa ùng ùng chấn động, chưởng ấn khổng lồ bị ép không ngừng lui về sau, Tiêu Dao môn chủ cũng bị chấn ép liên tiếp lui lại, sắc mặt tái nhợt. Tiêu Dao môn chủ thu hồi thần niệm, thân hình như lung lay, trường bào trên người cuốn lên gào thét, y muốn dùng lực lượng cường hãn để trấn áp thần niệm như núi của đối phương.
- Hừ!
Lão nhân hừ lạnh một tiếng, giọng nói này trực tiếp truyền vào trong tai mọi người, làm tim họ đập rộn lên, sau đó, thần niệm kim thân cổ sơn hóa thành kim quang vô tận, trở thành lực lượng thần niệm vô tận tràn vào trong mi tâm lão nhân, biến mất không thấy.
- Tiêu Dao môn chủ ngươi thân phận bực nào, lại đi khi nhục đệ tử ta, thật uy phong nha, coi đệ tử ta dễ bị khi dễ!
Lão nhân nhìn Tiêu Dao môn chủ đang tụ thế, lạnh lùng nói, mọi người kinh ngạc, đệ tử? Mọi người lại đưa mắt nhìn về Lâm Phong, thì ra như vậy, người này là đệ tử của lão, khó trách lão muốn ra mặt. Nhưng thực lực lão thật đáng sợ, ngay cả Tiêu Dao môn chủ cũng bị chấn động, dùng thần niệm mạnh mẽ áp chế Tiêu Dao môn chủ. Hai thầy trò này, đệ tử vượt cấp khiêu chiến, tự xưng có thể thành lãnh tụ, mà lão nhân kia cũng bá đạo khôn cùng, chiến môn chủ Tiêu Dao môn, lợi hại! Sắc mặt Tiêu Dao môn chủ vô cùng khó coi, một câu khi dễ hậu bối đã có chút mùi vị ỷ thế hϊế͙p͙ người. Hôm nay, lão sư người ta khi nhục ra mặt, trấn áp y, đây là đánh vào mặt y, đường đường môn chủ Tiêu Dao môn lại là một kẻ chỉ biết khi nhục hậu bối, đến khi gặp sư tôn người ta liền bị áp chế, thật sự vô năng!
- Xem ra các hạ có chủ tâm quấy rối, đúng không? Môn chủ Tiêu Dao môn nhìn lão nhân, lạnh lùng nói.
- Đừng chụp mũ lên đầu ta, Vạn Tông đại hội này cũng không phải hội của Tiêu Dao Môn các ngươi, ngươi tùy tiện ra ngoài tìm vài người, nói là môn đồ Hoàng Vũ, có thể phong họ làm lãnh tụ, phụ trợ mình, mà đệ tử ta có thiên phú không kém gì bọn họ, ngươi lại ức hϊế͙p͙, người tới tham gia Vạn tông đại hội cũng không phải kẻ ngu, có thể tùy tiện để ngươi đùa bỡn trong lòng bàn tay!
Lão nhân nhìn môn chủ Tiêu Dao môn, lạnh lùng nói tiếp.
- Đều là Vạn tông đại hội, vậy ngươi đừng đứng đó mà định đoạt, người trở thành lãnh tụ cũng không phải chỉ dựa vào lời một mình ngươi định đoạt, phải công bình cạnh tranh, tất cả mọi người đều có cơ hội, như vậy mới có thể phục chúng, hoặc Vạn Tông đại hội này không cần mở nữa, muốn để mọi người trở thành công cụ của ngươi sao!
Không gian trở nên trầm mặc, lời lão nhân lớn mật, nhưng lại là tiếng lòng của không ít người, hình như từ lúc đầu tới giờ, Vạn Tông đại hội đều do mấy kẻ ngồi trên kia làm chủ, bọn họ nói cái gì thì là cái đó, những người khác không có quyền nói chuyện, Lâm Phong đứng ra nói liền bị chèn ép, nhân vật lãnh tụ của Vạn Tông đại hội này được lựa chọn ra, căn bản không công bằng.
- Bản thân ta muốn nghe một chút, công bình trong miệng của ngươi nói là gì!
Môn chủ Tiêu Dao môn lạnh lùng nói.
- Nếu ngươi muốn dùng thiên phú của hậu bối để quyết định lãnh tụ, vậy coi thiên phú của bọn họ mạnh yếu thế nào, nếu ngươi muốn dùng thực lực cường đại làm lãnh tụ, vậy tất cả cường giả chân chính quyết đấu một hồi, Vạn Tông đại hội đâu phải cần nhiều lãnh tụ như vậy, chỉ cần một người là đủ.
Người nào mạnh nhất sẽ trở thành lãnh tụ, oanh oanh liệt liệt chiến một trận, tuyệt đối có thể làm mọi ngươi tin phục! Lão nhân đạm mạc nói, sau đó ông lại nhìn mọi người.
- Chư vị thấy ta nói đúng không!
- Đúng, muốn chọn lãnh tụ, phải đánh một trận!
- Nói không sai, người mạnh nhất sẽ làm lãnh tụ!
- Chiến!
Chiến! Sau khi trầm mặc một lát, đột nhiên có người mở miệng, sau đó không thể giữ được nữa, vô số người hô lớn phải đánh. Không thể nghi ngờ, lời lão nhân đúng với ý mọi người, chiến đấu giữa những cường giả đứng đầu này, tuyệt đối chấn động a, tất sẽ có nhiều điều có ích cho võ đạo bọn họ!
- Ngươi muốn chiến cùng ta sao!
Môn chủ Tiêu Dao môn lạnh lùng nhìn lão nhân nói.
- Ai muốn làm lãnh tụ thì bước ra đánh một trận, không đánh thì tức là bỏ qua.
Đợi tới khi lựa chọn lãnh tụ, nhất định phải tuyệt đối phục tùng! Lão nhân cười lạnh nói, những kẻ này muốn dễ dàng khống chế một Vạn Tông đại hội với nhiều cường giả như vậy, nào có đơn giản như thế, hắn cũng muốn nhìn, những người muốn khống chế Vạn Tông đại hội này sẽ đánh hay không!? Những người này đều là nhân vật cự phách trong tông môn, nếu chiến, sợ không thể thua, phải dốc toàn lực mà chiến, khi đó có chuyện vui để coi rồi! Nếu bọn họ không đánh mà buông tha cho vị trí lãnh tụ, vậy càng vui hơn! Long chủ, hoàng tử Đoan Mộc đều trợn mắt độc ác nhìn lão, người này không biết nơi nào chui ra, lại phá vỡ kế hoạch của họ.
- Nếu các vị tiền bối hiệu triệu Vạn Tông đại hội, để cho chư vị từ vạn dặm xa chạy tới, kinh xin cho chúng ta một câu trả lời hợp lý, không cần biến mọi người tham gia Vạn Tông đại hội thành kẻ ngu mà đùa giỡn, không ai ngu xuẩn, chỉ vì để cho các vị tiền bối chút uy nghiêm, giận mà không dám nói thôi!
Lâm Phong nhu hòa nói, nhưng trong lòng lại cười lạnh, lại cho bọn họ một đòn, xem bọn họ thu cuộc thế nào.