Cái giường trong rừng trúc kia bống nhiên lay động phát ra một tiếng vang rất nhỏ. Trên giường trúc, hai tròng mắt của Lâm Phong cực kỳ nóng bỏng, hắn áp chặt lên đôi môi của Mộng Tình, hôn lên làn da của Mộng Tình. Lúc này cái thân thể thánh khiết giống như nữ thần tiên tử kia đang nằm bên dưới thân thể của Lâm Phong, khuôn mặt nàng ửng đỏ tùy theo năm ngón tay của Lâm Phong ve vuốt xoa bóp vào cái nơi nữ tử thánh khiết kia, bộ ngực của nàng không ngừng phập phồng, cả người nàng bủn rủn như không còn có một chút sức lực nào.
Cảm thụ thế gian kỳ diệu nhất chẳng qua cũng chỉ là như thế này thôi, mặc dù là người luyện võ hùng mạnh, thực sự hưởng thụ khoái lạc không gì sánh nổi, vẫn là trầm luân đấy, mê say đấy, nhất là lại với người mà mình yêu.
Mộng Tình cứ như thế, để cho Lâm Phong tùy ý làm gì thì làm, nàng lẳng lặng hưởng thụ lấy phần khoái lạc này.
Lâm Phong thì cũng giống như thế, đôi môi hôn lên mặt nữ thần, đôi môi hôn lên cổ nữ thần. Hắn cởi bỏ hết tất cả quần áo, hôn lên cái đỉnh trinh nữ kia, hôn sâu vào mỗi tấc da thịt của nữ nhân mà mình yêu say đắm.
- Phong!
Mộng Tình ôm chặt lấy đầu của Lâm Phong, để cho Lâm Phong tùy ý rúc đầu vào giữa hai đỉnh thánh khiết kia, tùy ý điên cuồng mà tham lam.
Thật lâu sau, Lâm Phong lại một lần nữa ngẩng đầu lên, lúc hắn nhìn nữ thần là lúc mà trên mặt Mộng Tình đỏ ửng lộ vẻ mê người. Người nam nhi tâm chí dù có kiên nghị đến đâu, nhìn thấy nàng giờ khắc này chỉ sợ cũng phải dốc hết tất cả, không một cái gì có thể sánh kịp được sức hấp dẫn của tiên tử.
Hai tay âu yếm xoa vào hai má của Mộng Tình, đôi mắt Mộng Tình mê say mở ra, toàn bộ đều là tình ý sâu xa, trời có thể sụp xuống, đất có thể nứt ra, chỉ có tình yêu là không thay đổi, chỉ có tính yêu là vĩnh hằng.
- Mộng Tình!
Lâm Phong ngọt ngào cất tiếng gọi, ánh mắt Mộng Tình lộ ra một ý tươi cười, nàng giơ hai tay ra ôm lấy đầu của Lâm Phong, từ từ áp xuống, nàng để cho thân thể của Lâm Phong tùy ý áp xuống.
Bốn mắt nhìn nhau, toàn bộ đều là vô tận triền miên tình ý.
- A…
Một âm thanh giống như từ trong cõi mộng vang lên trong giữa rừng trúc, đó là lúc thân thể của hai người cùng nhau hoàn chỉnh giao hòa cùng một chỗ, không còn có cách biệt đó và đây, tâm và tâm giao hòa, linh hồn và linh hồn dung hợp.
Lâm Phong thâm tình nhìn từng biểu hiện thống khổ của nữ thần, hắn hôn lên trán nàng, hai tay ve vuốt xoa lên hai cái đỉnh căng tròn kia, thân thể của hắn từ từ phát động, rất dịu dàng, rất nhẹ nhàng, dường như sợ sự âu yếm sẽ khiến cho nữ thần chịu khổ, nhưng mà dòng máu sôi trào đã vượt qua lý trí, đôi mắt cả hai người đều trở nên điên cuồng nóng bỏng, hai người hầu như đã quên hết tất cả, quên cả khoái lạc và thống khổ, chỉ còn có linh hồn đang thăng hoa.
Giữa rừng trúc đẹp như thế, cảnh đẹp, người đẹp, sắc xuân lại càng đẹp.
Ở trong một khu rừng rậm cách xa rừng trúc có ba thân ảnh đang ngồi ở đó, Lâm Hải và Nguyệt Mộng Hà đang nhập thần nghe những âm thanh non nớt từ miệng Tiêu Nhã, Tiêu Nhã đang kể lại những trải nghiệm của Lâm Phong trong đại hội Tuyết Vực, họ vô cùng yên tĩnh nhập thần lắng nghe Tiêu Nhã kể, một khắc cũng không dám sơ xuất.
Cảnh tượng này dường như cũng hơi có vẻ hài hước, một đôi vợ chồng trưởng thành lại đang yên lặng nghe một đứa trẻ kể chuyện, hơn nữa lại còn kể rất sôi nổi rõ ràng.
Thậm chí trong hai tròng mắt Lâm Hải và Nguyệt Mộng Hà còn lộ ra ý khẩn trương, có lúc thì trong đôi mắt lại lộ ra hưng phấn, khi thì hiện lên sự lo lắng. Mặc dù hiện tại thì đại hội Tuyết Vực đã thuộc về quá khứ, bọn họ đều đã biết Lâm Phong đã đạt được vị trí thứ nhất, nhưng bọn họ vẫn không kìm nổi các loại cảm xúc đang sinh ra, bọn họ dường như còn nhìn thấy con trai của mình đứng trên vũ đài ở đại hội Tuyết Vực, phóng ra hào quang của mình.
- Cuối cùng, ca ca đã lấy ngọn lửa hoa sen màu đen nổ nát tám cánh cửa Phong Ấn Chi Môn của Đoàn Vô Đạo, sau đó lại lấy thân thể ma đạo chọi lại với công kích cứng rắn của Đoàn Vô Đạo. Hai người đều bị thương thật nặng, Đoàn Vô Đạo thì tổn thương ở linh hồn, mà ca ca thì bị tiêu hao hết số lượng nguyên lực đích thực. Tuy nhiên Đoàn Vô Đạo vẫn còn có chiến lực hùng mạnh, hắn nghĩ rằng ca ca nhất định sẽ phải thua, nhưng ca ca đã dùng đến tám con giao long Vũ hồn trực tiếp cắn nuốt Đoàn Vô Đạo.
- Tám con, Cửu Long Thiên Phệ Thú, Lâm Phong đã có được tám con.
Lâm Hải và Nguyệt Mộng Hà liếc mắt nhìn nhau, họ đều thấy được thần sắc khiếp sợ trong đôi mắt của đối phương.
Đoàn Vô Đạo chống đỡ không nổi, vì thể hắn liền lấy đan dược uống vào để chữa thương, nhưng ông hắn cũng để lại Quy Nguyên đan cho ca ca. Chỉ cần dùng một viên, lực lượng chân nguyên có thể toàn bộ được hồi phục, ca ca cũng uống một viên Quy Nguyên đan, toàn bộ chân nguyên được khôi phục. Ca ca rút huyết kiếm ra, tay kéo huyết kiếm từng bước một đi về hướng Đoàn Vô Đạo, kiếm khí đáng sợ giống như muốn đâm rách cả thiên địa, toàn bộ không gian bị kiếm khí hùng mạnh bao phủ, tất cả mọi người đều cảm thấy ngạt thở. Ca ca, hắn đi rất chậm, nhưng mỗi một bước giống như đều công kích vào chỗ sâu trong nội tâm của Đoàn Vô Đạo, cuối cùng, tất cả tâm thần Đoàn Vô Đạo đều bị hủy diệt, hắn không dám đánh, hắn cũng không thể ngăn cản nổi ca ca công kích, cho nên chính hắn đã nhận thua. Không hề đánh, ca ca đoạt được vị trị thứ nhất cùa đại hội Tuyết Vực, đứng ở trên đỉnh phong nhất của đại hội.
- Thứ nhất đại hội Tuyểt Vực, đứng trên đỉnh.
Trong lòng Lâm Hải và Nguyệt Mộng Hà giống như đang sinh ra hào quang vô tận, họ cảm thấy như đang dẫm đạp thiên hạ ở dưới chân, bọn họ dường như cảm nhận được vinh quang của Lâm Phong, lúc ấy, con của bọn họ đứng ở sân khấu đại hội Tuyết Vực, đối diện với biêt bao nhiêu thanh niên thiên tài lại đứng ở trên đỉnh phong nhất, đánh bại tất cả mọi người, được vô số người ngưỡng mộ, vô số người sùng bái.
Người thanh niên đứng trên đỉnh phong kia là con của bọn họ, Lâm Phong, con quang vinh, cha mẹ đương nhiên cũng cảm nhận được phần vinh quang này.
Nụ cười trên mặt tuy rằng rất mờ, nhưng xuyên thấu qua nụ cười yếu ớt kia dường như đều có thể thấy được cảm xúc trào dâng của hai người, bọn họ đã từ rất lâu không có được tâm tình sục sôi dâng trào như thế
- Thúc thúc, cô cô, hai người không biết, khi thời điểm ca ca đoạt được vị trí thứ nhất của đại hội Tuyết Vực, người của các thế lực lớn toàn bộ đều đồng loạt xuất hiện, ngăn cản người của Thần cung. Bọn họ là người của Đông Hải Long cung, nghe nói đó là một đế quốc loại trung, đế quốc Đông Hải là bá chủ, họ có cường giả Cửu Tiêu Kiếm môn, cường giả Ngọc Thiên Hoàng tộc lại còn có cường giả Phong Đô Ma tong. Tất cả những người này đều là cảnh giới Thiên Võ, bọn họ đều chỉ có một mục đích muốn ca ca nhập bọn với họ, trở thành một thành viên của bọn họ, hơn nữa bọn họ chỉ cần ca ca đáp ứng ra nhập làm thành viên của bọn họ, công pháp và võ kỹ Thiên cấp họ để ca ca tùy ý chọn lựa.
Dường như Tiêu Nhã càng nói càng phấn kích, toàn bộ trong đôi mắt to đều là vể hưng phấn.
Trung phẩm đế quốc bá chủ Đông Hải Long cung, Cửu Tiêu Kiêm Môn, Ngọc Thiên Hoàng tộc, Phong Đô Ma tong, toàn bộ đều mời Lâm Phong ra nhập, hứa để cho Lâm Phong tùy ý chọn lựa công pháp võ kỹ Thiên cấp.
Lâm Hải và Nguyệt Mộng Hà thực sự rung động, hai người thậm chí đều sững sờ ở chỗ này. Bọn họ cũng từng là thiên tài của Tuyết Nguyệt, nhưng mà bọn họ vẫn không có thể trực tiếp tiếp xúc với những thế lực đáng sợ bực này. Giờ phút này bọn họ đã ý thức được, con của bọn họ con đường về sau sẽ đi cực xa, xa đến dường như là vượt qua tưởng tượng của bọn họ, con của bọn họ đã vượt qua bọn họ nhiều lắm.
- Tiểu Phong thế nào?
Cuối cùng hắn đã tiếp nhận lời mời của ai chưa?
Lâm Hải không kìm được cất tiếng hỏi.
- Thúc thử đoán xem?
Tiêu Nhã thích chí cười, nhưng lại vẫn cố ý kéo dài.
- Thần cung.
Lâm Hải nói ra suy của mình, lấy tính cách của Lâm Phong, không có lẽ hắn đã thành tựu ở Thần cung, hắn lại ra nhập thế lực khác.
- Thúc đã đoán rất đúng, ca ca cự tuyệt tất cả các thế lực, nhưng ca ca đã đáp ứng Thần cung, đại biểu cho bọn họ đi làm một việc.
- Cự tuyệt tất cả các thế lực.
Đôi mắt của Lâm Hải và Nguyệt Mộng Hà cứng đờ, lập tức bọn họ đều thở dài lắc đầu rồi cười gượng gạo, đứa nhỏ quật cường này, thật là đáng tiếc.
Đông Hải Long cung, Cửu Tiêu Kiếm môn, Ngọc Thiên Hoàng Tộc, đều là những thế lực dũng mãnh đến cỡ nào, thế mà không ngờ hắn cự tuyệt tất cả, thiên hạ không biết có bao nhiêu thiên tài đều muốn xin vào mà không có thể. Tuy nhiên từ đó cũng có thể thấy được, tính cách kiên nghị mà chấp nhất của con bọn họ, không có tính cách cứng cỏi kiên nghị và chấp nhất này, Lâm Phong cũng không thể đi tới bước ngày hôm nay.
Ba người vẫn trò chuyện, màn đêm dần dần buông xuống, nhưng bọn họ vẫn hứng trí bừng bừng, chủ đề tán gẫu cũng vẫn chỉ có Lâm Phong.
- Tiểu Nhã hôm nay ngươi ngủ cùng với cô cô đi.
Nhìn thấy sắc trời đã không còn sớm, Nguyệt Mộng Hà sờ sờ đầu Tiểu Nhã cười nói.
- Vâng, con ngủ với cô.
Tiểu Nhã thật biết điều khéo léo gật đầu, lập tức Nguyệt Mộng Hà kéo Tiểu Nhả rời đi, chỉ còn lại một mình Lâm Hải lại vẫn tiếp tục với bức tượng điêu khắc bằng gỗ của mình.
Giữa rừng trúc, Lâm Phong và Mộng Tình nằm trên giường trúc, ôm ấp cái thân thể hoàn mỹ đủ để có thể làm cho người ta điên cuồng kia, trong đôi mắt tươi cười của Lâm Phong hiện lên một khí chất an bình
Mấy lần mây mưa, dư vị vẫn chưa tiêu tan trên khuôn mặt của Mộng Tình, phía bên dưới có hơi hơi đau, nhưng sự khoái lạc của linh hồn đã làm cho nàng hầu như quên mất, thân hình cuộn tròn cuốn quanh trên người Lâm Phong, trên mặt đều là cảm giác an tường và hạnh phúc, trên cái dung nhan tiên tử thánh khiết kia phủ thểm một tầng khác sáng mờ.
Cả hai người đều không nói gì, chỉ có hưởng thụ lấy cảm giác yên lặng này. Không cần thế non hẹn biển, trong lòng của bọn họ hoàn toàn có thể cảm nhận được đối phương, bóng dáng của đối phương trong tâm hồn bọn họ vĩnh viễn là không thể phai mờ. Giữa cái vuốt ve của đại tự nhiên, hai người trong không gian yên bình từ từ chìm vào trong giấc ngủ, họ ngủ rất ngon, họ quên hết tất cả.