Tên này thật không biết sống ch.ết, dám càn rỡ bay lên cao, tư thế cao cao tại thượng quan sát bọn họ, quá càn rỡ, coi thường cường giả Thần Cung. Còn chuyện Lâm Phong nói, mặc dù như nịnh nọt chúng nhưng lại lộ rõ vẻ châm chọc.
- Thật càn rỡ, chẳng lẽ hắn nghĩ, dựa vào mấy con Tuyết Ưng có thể bảo hộ mình? Ánh mắt đám người Thần Cung lạnh lùng, nhìn chằm chằm Lâm Phong, ánh mắt của Tây Tuyệt Thiên cũng nhíu lại, ngẩng đầu nhìn Lâm Phong đứng giữa hư không.
Nghe nói ngày xưa, tại đại hội Tuyết Vực, tính cách của Lâm Phong đã như thế, tự cao tự đại, song khi đó Lâm Phong quả thật có tiền vốn ngạo mạn quần hùng. Ngày hôm nay, Lâm Phong khinh cuồng như thế, không biết hắn có tư cách gì.
- Cung chủ, để ta bắt hắn xuống.
Lúc này, một thân ảnh trẻ tuổi đến bên người Tây Tuyệt Thiên, chờ lệnh hắn, gã bước vào Thiên Vũ cảnh tầng hai được một đoạn thời gian, hôm nay lấy Lâm Phong thử chiêu.
- Ừ!
Tây Tuyệt Thiên gật đầu, dò xét Lâm Phong một chút cũng tốt. Người nọ được Tây Tuyệt Thiên cho phép, bước chân lập tức di động, bay lên trời, thi triển Phong Khởi Cửu Thiên như một cơn gió lốc, trong nháy mắt tới trước người Lâm Phong.
- Cút xuống!
Hét lớn một tiếng, bàn tay thanh niên xuất hiện chưởng ấn màu vàng, hoa văn chưởng ấn đan xen với nhau, từng đạo tia chớp màu vàng khủng bố chém về phía Lâm Phong, thân thể Lâm Phong dường như bị chùm tia sáng màu vàng bao phủ, lực lượng hủy diệt muốn giết ch.ết hắn.
- Phong Khởi Cửu Thiên!
Trong lòng Lâm Phong khẽ động, thân ảnh như gió, nhanh đến mức không thể tin nổi, đồng dạng là Phong Khởi Cửu Thiên, tốc độ Lâm Phong càng giống với quỹ tích của gió, không cách nào đoán được, tùy tâm mà động, nhanh như sấm đánh.
- Xuy, xuy.
.. Ánh sáng hủy diệt màu vàng chém lên người Lâm Phong, phát ra từng tiếng nổ ầm vang, muốn xé rách thân thể hắn, ánh mắt thanh niên lạnh như băng, lá gan của Lâm Phong này thật lớn, dám trực tiếp ngăn cản, lần này nhất định phải khiến hắn bị thương thật nặng. Lại thấy cả người Lâm Phong phóng lên cao, dù bị bao phủ trong đó, thân thể hắn vẫn thẳng tắp như trước, xông về phía thanh niên.
- Mau lùi lại!
Phía sau, Tây Tuyệt Thiên hét lớn, nhắc nhở thanh niên nhưng đã chậm, Lâm Phong tu luyện Phong Khởi Cửu Thiên còn có Tiêu Dao bộ pháp, đều là thần thông cực kỳ lợi hại, như cuồng phong nổi lên, kh.ủng bố bạo liệt, nháy mắt nhập cửu thiên, mà Tiêu Dao bộ pháp lại càng kỳ diệu, ẩn chứa phong ý chí đến tiêu diêu huyền ảo. Hiện giờ, phong ý chí của Lâm Phong đã bước vào tầng năm, thân pháp vô cùng huyền diệu, mạnh mẽ. Hai tay chống lại tia chớp màu vàng, trong nháy mắt Lâm Phong vọt tới trước người thanh niên, sắc mặt thanh niên biến hóa, giận quát một tiếng, ánh sáng màu vàng đan xen điện mang kh.ủng bố đánh thẳng về phía Lâm Phong. Cả người Lâm Phong bị điện mang màu vàng bao phủ, khiến hắn giống như một pho tượng chiến thần màu vàng, hai tay chống trời, không sợ hãi, ánh sáng hủy diệt khủ.ng bố lưu chuyển trên người, nhưng lại không thể làm gì được hắn.
- Oanh!
Lực lượng không thể ngăn cản công phá lên người thanh niên, xuyên thủng một thân chiến giáp trên người gã, thanh âm phốc đông truyền ra, ngũ tạng lục phủ bị Lâm Phong phá hủy, trái tim bị một quyền kh.ủng bố phá vỡ, sinh cơ điên cuông trôi đi.
- Cút đi!
Lâm Phong đạp một cước lên thân thể gã, đá gã về phía đám người Thần Cung, bên kia có người tiếp lấy, nhưng chỉ còn một người ch.ết, sinh cơ đã đứt. Ngẩng đầu lên, ánh mắt người nọ nhìn Lâm Phong, đôi mắt lạnh thấu xương, lại thấy Lâm Phong thản nhiên nhìn y, rồi nhìn về đám người Thần Cung, lạnh lùng nói.
- Ngày xưa tham gia đại hội Tuyết Vực, ta còn tưởng Thần Cung là nơi thiên tài tụ tập, thiếu chút nữa gia nhập Thần Cung, may mà không có, Thiên Vũ cảnh tầng hai mà phế vật như vậy, không chịu nổi một kích, gia nhập Thần Cung đúng là uổng phí, có thể tìm người khác tốt hơn chiến với ta không? Giọng nói Lâm Phong tràn ngập châm chọc, khiến sắc mặt đám người vô cùng khó coi, nhất là một ít thanh niên đang xông lên phía trước, muốn chiến với Lâm Phong, nhưng mà lại bị Tây Tuyệt Thiên ngăn.
Kẻ này trong đại hội Tuyết Vực biểu hiện thiên phú kinh người, hiện giờ vô cùng đáng sợ, thân thể lại cường đại, cứng rắn chống đỡ công kích của cường giả Thiên Vũ tầng hai, cuối cùng dùng lực lượng tuyệt đối trực tiếp chém giết kẻ địch, Thần Cung không thể sử dụng người này, quả thật đáng tiếc. Lúc này, trong lòng Tây Tuyệt Thiên thầm mắng Bắc Minh, ngày xưa Bắc Thần Cung không quá coi trọng Lâm Phong, mới có ngày hôm nay. Sớm biết như thế, bọn họ đã dùng toàn lực bảo vệ thân nhân và bằng hữu của hắn rồi, giờ này hắn có lẽ đã trở thành người Thần Cung rồi.
- Lâm Phong, hôm nay ta tự mình tới, ngươi nên biết sẽ có hậu quả như thế nào.
Nhưng ta nhớ, dù sao ngày xưa ngươi và Thần Cung có một đoạn thời gian hữu hảo, ta cho ngươi thêm một cơ hội, gia nhập Thần Cung, làm việc cho Thần Cung, Tây Tuyệt Thiên ta sẽ bỏ qua chuyện cũ, hơn nữa tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi. Tây Tuyệt Thiên nói với Lâm Phong, y vẫn hy vọng Lâm Phong gia nhập Tây Thần Cung. Qua một đoạn thời gian, chắc chắn Lâm Phong sẽ trở thành nhân vật trụ cột của Tây Thần Cung, trở thành phụ tá đắc lực của y.
- Gia nhập Thần Cung, có phải ta vẫn phải giao một ít bảo vật lấy được trong Bí Cảnh ra không? Lâm Phong châm chọc nói.
- Tất nhiên, ngươi không thể dùng được một ít bảo vật lợi hại, không bằng giao cho Thần Cung.
Bản thân ngươi cũng có thể giữ lại một chút, đối với ngươi không phải chuyện xấu, cần gì phải tự tìm đường ch.ết. Tây Tuyệt Thiên lãnh đạm, tiếp tục khuyên nhủ.
- Tự tìm đường ch.ết sao, xem ra ngươi rất tự tin, tốt, ta cho ngươi một cơ hội, đám phế vật Thần Cung các ngươi, Thiên Vũ tầng bốn và dưới tầng bốn, chỉ cần có người có thể thắng ta, ta đáp ứng ngươi.
Lâm Phong chỉ đám người Thần Cung, lập tức khiến tất cả bọn họ phẫn nộ, thật kiêu ngạo, dám tuyên bố Thiên Vũ tầng bốn của Thần Cung đều là phế vật không thắng được hắn. Cường giả Thiên Vũ tầng bốn vô cùng mạnh mẽ, cao hơn Thiên Vũ tầng một ba cảnh giới lớn, trở thành cường giả Thiên Vũ bậc trung. Nói chung đã có thể ngưng tụ và tiến hành công kích bằng thần niệm, một ý niệm trong đầu có thể giết ch.ết Lâm Phong, tên này quả thực không biết trời cao đất rộng. Thần Cung tới đây có hơn mười vị cường giả Thiên Vũ, ngoài người mới bị Lâm Phong giết ra, Thiên Vũ tầng bốn và dưới tầng bốn có năm người. Trong đó có hai người Thiên Vũ tầng bốn, ba người còn lại đều là Thiên Vũ tầng ba, con những người còn lại đều là Thiên Vũ tầng năm, thậm chí có cường giả mạnh hơn. Thần cung vì truy bắt Lâm Phong, xuất động một cỗ lực lượng mạnh như thế. Dưới bầu trời, rất nhiều người Tuyết Nguyệt không khỏi rung động nhìn đám cường giả đứng trong hư không, một đám người không cần sử dụng chân nguyên đã có thể đứng giữa trời hư không, toàn bộ đều là cường giả Thiên Vũ, còn Quân vương của bọn họ, Lâm Phong vẫn ngạo nghễ đối mặt với chúng, đối mặt với nhiều cường giả đáng sợ như vậy, không hề sợ hãi, ác chiến quần hùng, khiến máu trong cơ thể bọn họ thiêu đốt. Nhưng bọn họ vô cùng khẩn trương, lo lắng Lâm Phong địch không lại, đây là Thần Cung đó nha, vương giả tuyệt đối của Tuyết Vực, còn có một cung chủ đích thân tới nữa.
- Nói khoác!
Trung niên vừa rồi tiếp thanh niên bị Lâm Phong giết lạnh lẽo nhìn hắn, nói:
- Cung chủ, để ta.
Tu vi của người này là Thiên Vũ cảnh tầng ba.
- Được!
Tây Tuyệt Thiên gật đầu, y muốn xem, nhục thể Lâm Phong cường đại đến mức độ nào. Người nọ đặt thân thể thanh niên xuống, bước chân di động, sát ý lộ ra.
- Ngu ngốc, ta sẽ để ngươi biết cái gì gọi là chênh lệch.
Trung niên nói xong, một trận cuồng phong xuất hiện, vô số bóng dáng hiện ra, tất cả đều là bóng dáng của trung niên, vô cùng quỷ dị. Cuồng phong gào thét, Thiên Vũ càng cao, lĩnh ngộ lực lượng thiên địa càng sâu, ý chí càng mạnh, đều mượn xu thế của thiên địa tự nhiên. Giờ phút này, cuồng phong điên cuồng rít gào trong hư không, hóa thành từng cơn lốc đáng sợ, che phủ trời đất, toàn bộ đều là bóng dáng cường giả, không thể nào nhìn rõ. Dưới mặt đất, đám người hoảng sợ ngẩng đầu nhìn cảnh tượng trong hư không, thật kinh khủng, bọn họ đều không nhìn rõ, cuồng phong giận dữ trên kia tùy ý có thể xé rách họ, toàn bộ tàn ảnh này dường như đều là chân thân, cái này làm sao đánh? Nhưng nhìn Lâm Phong vẫn như cũ đứng đó, sừng sững bất động, để hắn hiểu cái gì gọi là chênh lệch sao? Đôi mắt chậm rãi nhắm lại, Lâm Phong vứt bỏ mọi thứ, trong đầu chỉ có mảnh thiên địa này.