- Hoàng Phi, nữ nhân của Hoàng.
Lâm Phong mỉm cười, Thu Nguyệt Tâm trừng mắt liếc hắn một cái, tuy nhiên trong lòng lại không hề tức giận, ngược lại còn có một chút vui mừng. Hoàng Phi, danh hiệu này có vẻ rất dễ nghe!
- Thời gian đã sắp đến rồi!
Lâm Phong ngẩng đầu nhìn thoáng qua hư không, thản nhiên nói một tiếng. Lúc này, ánh sáng mặt trời như lửa, tràn đầy sức sống mạnh mẽ, cho đại lễ thịnh thế này tăng thêm vài phần ý cảnh nghệ thuật.
- Có lẽ sắp rồi!
Thu Nguyệt Tâm gật gật đầu.
- Ong.
..!!! Một tiếng chuông giống như từ nơi xa xôi truyền đến, chạm vào tâm linh mọi người. Lúc này đây, không gian ồn ào dường như trở nên yên tĩnh, rất nhiều người vẻ mặt trang nghiêm, ngẩng đầu nhìn thang trời mười tám ngàn trượng. Chỉ thấy giờ khắc này, một luồng hoa quang từ trên Thiên Đài lưu chuyển, giống như một vòng sóng nước lăn tăn, xẹt qua từng bậc thang. Chỉ trong khoảnh khắc, phía trên thang trời nhiều thêm một tầng hào quang giả tưởng, lộ ra một chút khí tức mờ ảo, giống như thang trời chân chính.
- Không giống với lúc trước!
Vẻ mặt Lâm Phong nghiêm lại, ngẩng đầu nhìn về phía không trung, trên cái thang trời dường như còn có một chút tia sáng, không biết là cái gì.
- Ong.
...!!! Lại thêm một tiếng chuông vang lên, vẻ mặt mọi người càng thêm trang nghiêm, ánh mắt như hành hương nhìn về phía hư không xa xa. Chỉ thấy phía xa xôi đó, nơi Thiên Đài, có một bóng người. Thân ảnh ấy mặc y phục mộc mạc, an tĩnh, chắp tay trước ngực, phần cổ mang theo tràng hạt, nhìn y, trong lòng mọi người đều cảm giác an hòa một cách sâu sắc. Khổ Hạnh Tăng, người vừa xuất hiện là một gã Khổ Hạnh Tăng.
- Người đến đây, chúc mừng, mời lên tường vân!
Trên người Khổ Hạnh tăng này nở rộ một luồng kim mang, cực kỳ chói mắt, cả người giống như một pho tượng phật nhỏ.
- Khổ Hạnh tăng này chẳng lẽ còn là một tu sĩ cổ phật? Vẻ mặt Thu Nguyệt Tâm nghiêm túc, ngạc nhiên thán phục một tiếng.
Mày Lâm Phong hơi hơi nhướn lên, không hiểu hỏi:
- Khổ Hạnh tăng chẳng lẽ không phải tu phật sao, tu sĩ cổ phật có ý gì? - Ai nói với ngươi Khổ Hạnh tăng cũng tu phật? Thu Nguyệt Tâm trợn trắng mắt liếc nhìn hắn một cái.
- Khổ Hạnh tăng là người tu hành ý chí giản dị.
Một lòng tu đạo, thanh tâm quả dục, đây là khổ. Quy y phù hoa, bỏ xuống ba nghìn phiền não, ném danh lợi cùng phù hoa bên ngoài, một bộ túi da, một thân áo cà sa, đây là tăng. Tăng có thiện ác, thậm chí có phật ma.
- Nhưng Khổ Hạnh tăng tu hành không giống nhau, làm gì nói đến phật tu, nhất là cổ phật, hiện giờ lại cực kỳ ít.
Kỳ thật, cổ phật cũng là phật tu, chỉ có điều lấy thời hạn phân chia, người tu cổ phật thuật và tu sĩ cổ phật, hai người cũng không có phân biệt tuyệt đối, có thể coi làm một. Khổ Hạnh tăng này phất tay có thể xuất hiện tường vân, lộ ra khí tức an hòa, làm người ta cảm giác được sự yên lặng thấm vào lòng người, cho dù cách xa nhau như thế, cũng có thể từ đây cảm nhận được nhất cử nhất động của Khổ Hạnh tăng, cảm nhận được vẻ an tĩnh, tường hòa, hoàn toàn tự nhiên, loại khí chất này cùng với thiên tạo thành khí chất có chút giống như tu sĩ cổ phật trong sách cổ ghi lại, cho nên ta đoán như thế! Thu Nguyệt Tâm chậm rãi giải thích với Lâm Phong, Lâm Phong khẽ gật đầu. Kim quang nở rộ, tường vân cuồn cuộn, hóa thành tường vân nghìn trượng, dưới ánh mặt trời chiếu xạ, càng hiển lộ ra vẻ an tường, lộ ra tiên khí. Trên mặt đất, rất nhiều bóng người bay lên, những người này đều có khí chất phi phàm, hoặc mang theo ngạo khí không thể kiềm chế, hoặc mang theo khí tức khiêm tốn. Nhưng từng người trong đó đều tiến đến chúc mừng, đều là môn đồ Hoàng Vũ, thậm chí là đệ tử thân truyền của Hoàng Vũ. Nếu như ngươi là Hoàng, dưới Hoàng, chúng sinh đều là con kiến, không phải Hoàng, ngay cả tư cách đến chúc mừng cũng không có, cũng không có ai lại tự đi đánh mất thể diện như thế. Điều này cũng có nghĩa, những người đến đây đều thuộc thế lực của Hoàng. Trên tường vân không có nhiều, tầm mấy chục người, hơn nữa phần lớn bọn họ đều là cùng nhau. Tại Bát Hoang cảnh mênh mông vô tận này, Hoàng cũng chỉ có một ít như vậy, có thể sai người tiến đến chúc mừng lại càng ít hơn, đương nhiên không có quá nhiều người.
- Kính xin chư vị trên tường vân xem chừng một chút, một lát nữa cùng bọn họ đi lên Thiên Đài, thứ tội!
Khổ Hạnh tăng nói với nhóm người trên tường vân, khẽ khom người, hai tay tạo thành hình chữ thập trước người, cực kỳ lễ phép.
- Không có việc gì, đại sư cứ làm việc mình đi.
Nhóm người cũng đều gật đầu với Khổ Hạnh tăng, bọn họ kỳ thật đã biết, Khổ Hạnh tăng này là ai. Trong số môn hạ của Thạch Hoàng và Vũ Hoàng có mấy đệ tử thân truyền, chỉ có một vị Khổ Hạnh tăng, là tu sĩ cổ phật, bản thân bọn họ cũng là môn đồ Hoàng Vũ, chút việc ấy vẫn biết rõ!
- Đa tạ chư vị thông cảm!
Khổ Hạnh tăng lại lần nữa khách khí nói, ánh mắt lập tức nhìn về phía mọi người dưới khoảnh không, cao giọng nói:
- Người không tham dự khảo hạch môn đồ, có thể tự mình lui về phía sau.
Thanh âm an tường, cực kỳ cuốn hút mọi người, rất nhiều người tiến đến xem náo nhiệt đều đồng loạt lóe lên, lui về phía sau, cực kỳ phối hợp, Khổ Hạnh tăng tùy ý nói một câu, bọn họ đều nghe theo. Hôm nay là ngày hai vị Hoàng giả cùng tuyển môn đồ, ai dám không nể tình! Không bao lâu sau, có vô số người rời khỏi, lui về phía sau, đám người trùng trùng điệp điệp dường như bị phân thanh hai, trước sau phân biệt cực kỳ rõ ràng. Khổ Hạnh tăng chứng kiến động tác của mọi người, khẽ vuốt cằm, lại lên tiếng:
- Hôm nay, ngày Thạch Hoàng và Vũ Hoàng chiêu mộ môn đồ, nhưng, gười tới tham gia đại lễ lần này quá đông, căn bản không thể nào bắt đầu, bởi vậy, Hoàng, thiết lập thang trời này.
Thang trời cao mười tám ngàn trượng, tổng cộng có mười tám ngàn bậc thang, chỉ cần vượt qua mười bảy ngàn chín trăm mười chín (17919) bậc thang trời, chư vị sẽ thấy tám mươi mốt bậc thang trời cuối cùng trước mặt, cũng tức là Cửu Trọng Thiên. Cửu Trọng Thiên có được chìa khóa lên Thiên Đài, chỉ có lấy được chìa khóa, sải bước lên Thiên Đài, mới có được tư cách cạnh tranh trở thành môn đồ Hoàng Vũ! Mọi người nghe xong lời Khổ Hạnh tăng nói, vẻ mặt đều cứng đờ, lấy được chìa khóa sải bước Thiên Đài, mới có được tư cách cạnh tranh môn đồ Hoàng Vũ? Chỉ lấy được tư cách mà thôi! Lâm Phong cũng cả kinh, hóa ra cửu trọng thiên kia cũng không phải một khảo hạch nào cả, đó chẳng qua chỉ là một bước tiến vào mà thôi. Nhất trọng thiên trong cửu trọng thiên kia, hắn đã cảm thụ qua, rất k.hủng bố, đại thế thiên địa áp bách lên thân thể cực kỳ k.hủng bố, mà khó khăn như thế, lại chỉ mới đạt được tư cách cạnh tranh trở thành môn đồ Hoàng Vũ. Sau đó, còn không biết có cái khảo nghiệm gì đang chờ đợi. Như vậy, sau khi vượt qua cửu trọng thiên, đạt được tư cách kia, sẽ phải đối mặt với khảo nghiệm khi hai Hoàng tuyển nhận nhóm môn đồ đầu tiên, chẳng phải càng thêm.hủng bố sao!
- Khó khăn thật lớn, tuy nhiên cũng hợp tình hợp lý!
Thu Nguyệt Tâm nói nhỏ một tiếng, nhóm môn đồ Hoàng Vũ đầu tiên, có lẽ bản thân Thạch Hoàng và Vũ Hoàng cũng rất coi trọng. Nhiều thiên tài như vậy tiến đến, khảo nghiệm không quá khó khăn, làm sao có thể phân chia, làm sao đào thải!
- Tám mươi mốt bậc thang trời, chín bậc một trọng thiên, tổng cộng phân thành cửu trọng thiên, muốn trèo lên rất khó, khó như lên trời.
Đi lên được nhất trọng thiên, sẽ có tư cách lên được Thiên Đài, nhưng cũng chỉ là có được với tư cách khách mời đi lên Thiên Đài, mà không có tư cách tiếp tục cạnh tranh trở thành môn đồ Hoàng Vũ nữa! Khổ Hạnh tăng bắt đầu giảng giải quy tắc, đi lên nhất trọng thiên, lấy được chìa khóa thứ nhất, có được tư cách đi lên Thiên Đài, nếu không có lẽ ngay cả Thiên Đài cũng không lên được.
- Đi lên nhất trọng thiên, đạt được tư cách lên Thiên Đài, lại mất đi tư cách cạnh trạnh môn đồ!
Trong lòng mọi người cả kinh, như vậy cũng có nghĩa, ít nhất bọn họ phải đi lên được nhị trọng thiên.
- Đi lên nhị trọng thiên, cũng có một cái chìa khóa như vậy, lấy được cái chìa khóa này, các ngươi mới tiếp tục có cơ hội tranh đoạt trở thành môn đồ Hoàng Vũ.
Đương nhiên, các ngươi phải nhớ kỹ một điều, một khi các ngươi chạm vào cái chìa khóa trong các cửu trọng thiên, chiếc chìa khóa đó sẽ lập tức đưa bọn ngươi lên Thiên Đài, cứ như vậy, các ngươi sẽ mất đi cơ hội tranh đoạt chiếc khóa tầng thứ ba, cùng các tầng cao hơn. Nhưng, các chìa khóa mà các ngươi lấy được ở tầng sau đối với các ngươi chỉ có lợi, cho nên, không được dễ dàng đụng vào cái chìa khóa kia, trừ phi các ngươi kiên trì không nổi, càng lên cao, càng tốt! Khổ Hạnh tăng kiên nhẫn giải thích, thanh âm rất nhẫn nại, cũng rất vang dội, tất cả mọi người đều có thể nghe được rõ ràng. Chẳng lẽ cầm giữ chìa khoá ở nhị trọng thiên mới có tư cách trở thành môn đồ, tiếp tục tiến hành khảo hạch, mà lấy được chìa khóa các tầng cao hơn, ưu đãi cũng càng lớn hơn?!!! Điều này làm cảm xúc rất nhiều người dâng trào, thề, nhất định phải đoạt được tất cả chìa khóa trên cửu trọng thiên, gây chấn động cho tất cả mọi người! Đương nhiên, giờ phút này, nhóm người bọn họ cũng chưa kịp ngẫm lại, hiện tại bọn họ còn không biết lực lượng cửu trọng thiên sẽ lợi hại đến cỡ nào, không ai biết!
- Tốt lắm, hiện tại, lên thang trời thôi!
Khổ Hạnh tăng chắp tay trước ngực, hô lên một tiếng, để mọi người bắt đầu bước lên thang trời!