Thân ảnh ấy không ngừng lóe lên, mỗi một lần gã chớp động có thể tạo ra rất nhiều tàn ảnh. Nhưng trong đầu Lâm Phong, gã lại giống như một tên hề không ngừng nhảy múa. Khóe miệng nở nụ cười yêu dị, cuồng phong tàn sát bừa bãi thổi trên người hắn, cơn cuồng phong này mang theo khí tức xé rách, đủ để xé ch.ết người dưới Thiên Vũ, một ý niệm cường giả Thiên Vũ tầng ba đều chứa lực lượng thiên địa, hủy diệt xé tan, phong ý chí cắn giết trên người Lâm Phong. Nhưng lúc này, Lâm Phong vẫn an tĩnh đứng một chỗ, tùy ý để cơn lốc đáng sợ tấn công người hắn, vững như bàn thạch, không chút sứt mẻ, cơn lốc đáng sợ kia không thể dao động hắn. Lúc này, điểm sáng trong thế giới vẫn hắc ám lưu động, người nọ tiến vào giữa cơn lốc màu xám, mượn lốc xoáy yểm hộ bản thân, đồng thời, bàn tay gã đang áp súc một cỗ phong bạo hủy diệt, Lâm Phong có thể cảm nhận rõ lực lượng cắn giết đáng sợ. Người này quả lĩnh ngộ Phong ý chí không tệ, lực lượng của gió phi thường kh.ủng bố, một cơn gió nhỏ có lẽ như vô hình vô ảnh, cơn gió lớn có thể làm bật rễ cây, là chỉ cơn gió trong tự nhiên. Nếu do cường giả Thiên Vũ khống chế, áp súc lực lượng vô hạn, thì sự bùng phát lúc đó tuyệt đối đáng sợ, Lâm Phong có thể nhìn rõ, phong bạo hủy diệt đang được kia đang phóng ra từng tia sáng yêu dị. Người này thấy Lâm Phong dễ dàng giết cường giả Thiên Vũ cảnh tầng hai, nên phi thường cảnh giác, toàn lực đối phó, không dám xem nhẹ hắn. Nhưng đôi mắt Lâm Phong từ đầu tới cuối đều nhắm chặt, trong mắt gã hiện lên hàn quang, sát ý lạnh thấu xương, cơn lốc yểm hộ thân thể người nọ tiến về phía Lâm Phong, từng cơn gió màu xám vẫn không ngừng cắn giết trên người hắn. Gió, lúc bình thường mềm nhẹ vô lực, phẫn nộ hình thành gió lốc, hủy diệt tất cả. Người nọ quyết định động thủ, cuồng phong rống giận, cơn lốc bao quanh gã và các đạo cuồng phong khác mãnh liệt du tẩu trên người Lâm Phong. Cùng lúc này, bàn tay gã từ vươn ra, hơi thở hủy diệt bộc phát, bổ giết qua đối phương, một kích tất sát này, ít nhất cũng phải phế bỏ Lâm Phong. Nhưng nháy mắt khi tay của gã chém ra, thân thể Lâm Phong động, đồng dạng như gió, vô cùng mềm nhẹ, cả người như không có xương cốt, tùy ý di động, để lại một đạo tàn ảnh. Trong khoảng thời gian này, chưởng lực người nọ đã chém ra, nhưng lại công kích vào tàn ảnh, gần như đồng thời, một đôi bàn tay tràn ngập lực lượng, vô cùng tinh chuẩn giữ cổ họng gã, dường như toàn bộ hành động của gã đều bị Lâm Phong nắm giữ trong lòng bàn tay.
- Chuyện này, sao có thể? Trái tim người nọ hung hăng run rẩy, thân thể run lên.
Vào lúc này, ánh mắt Lâm Phong rốt cuộc mở ra, vô tình, lạnh như băng, mang theo ý trào phúng.
- Chênh lệch đẳng cấp với ta Một giọng nói từ miệng Lâm Phong truyền ra, bàn tay hắn đột nhiên hiện ra một ngọn lửa đáng sợ, thiêu đốt thân thể của đối phương.
Ngọn lửa tràn ngập lực lượng hủy diệt, như một vòng mặt trời chói chang, cả thiên không cũng bị thiêu cháy.
- Oanh!
Lại một quyền kh.ủng bố đánh vào người đối phương, xé rách thân thể gã, cường giả Thiên Vũ cảnh tầng ba hóa thành ngọn lửa, bay về phía đám người Thần Cung, miệng phát ra tiếng kêu thảm thiết.
- Cứu ta!
Người nọ điên cuồng rống giận, lúc này, một tiếng cười vang truyền ra, một thanh loan đao màu đen đâm vào trái tim gã, người nọ lộ vẻ tuyệt vọng quay đầu nhìn đồng bạn mình.
- Ngươi còn sống cũng là phế nhân, ta sẽ giúp ngươi báo thù!
Nam tử cầm loan đao trong tay, giọng nói lạnh như băng, người nọ trầm mặc, lập tức an tĩnh nhắm mắt lại, tiêu tan trong ngọn lửa. Tay cầm loan đao, người bước ra, trên người lộ ra một cỗ sát phạt lạnh lẽo, mặt khác cũng có một người đi ra, người này cầm trường thương, hàn quang trên mũi thương không ngừng phun ra nuốt vào, bá đạo tuyệt luân.
- Ta tới giết hắn!
Người cầm loan đao lạnh lùng nói. Lâm Phong liên tục giết hai vị cường giả Thiên Vũ khiến y cảm thấy xấu hổ, Lâm Phong mới là Thiên Vũ cảnh tầng một thôi.
- Để cho ta!
Ánh mắt tên cầm trường thương nhìn thẳng về phía trước, lạnh lùng nói.
- Các ngươi cùng nhau tiến lên đi, giết từng tên, phiền phức!
Lâm Phong khẽ cười lạnh, người Thần Cung đưa tới cửa cho hắn tôi luyện, sao có thể lãng phí. Gần đây hắn có nhiều thủ đoạn và thần thông lợi hại, chiến đấu sẽ có trợ giúp rất lớn. Hai người nghe Lâm Phong kiêu ngạo nói thế, đôi mắt lóe lên, ánh mắt phun ra hàn quang sắc bén, giống như muốn xuyên thủng thân thể hắn.
- Các ngươi cùng tiến lên!
Tây Tuyệt Thiên lên tiếng, người của Thần Cung bị hành hạ đến ch.ết, khiến y cảm thấy hổ thẹn. Nhưng Lâm Phong lại càn rỡ và vô cùng tự tin, dường như có chỗ dựa, không thể khinh thường. Tuy nói Thiên Vũ cảnh tầng ba không được xem như trụ cột trong Thần Cung nhưng cũng là lực lượng của cả tông môn, không thể tổn thất thêm, hơn nữa còn rất mất mặt. Tây Tuyệt Thiên mở miệng, hai người tự nhiên không nói thêm, bước chân di động, mỗi người đứng một bên, đao và thương, đồng dạng sắc lạnh, đồng dạng bá đạo. Hai người như rất ăn ý, đao ý và thương ý vô tận đồng thời nở rộ, không gian dường như xiết chặt, bị đè nén lại, đám người phía dưới cảm thấy toàn bộ hư không tràn ngập đao cuồng loạn, tràn đầy sát phạt.
- Lực lượng ý chí các ngươi thật yếu!
Lâm Phong trào phúng, giọng nói hạ xuống, kiếm ý tầng bảy điên cuồng tuôn ra, kiếm ý tiêu sát, cả thiên chỉ còn kiếm ý gào thét, trở thành thế giới của kiếm. Lâm Phong thấp hơn đối phương hai cảnh giới, nhưng lực lượng ý chí hơn đối phương cả một con phố, ý chí kiếm đạo đáng sợ hoàn toàn áp chế ý chí hai người. Nếu so lực lượng ý chí của hai Thiên Vũ cảnh tầng ba như một rừng cây nhỏ, thì kiếm ý của Lâm Phong được xem như một rừng rậm rạp, bao phủ lực lượng ý chí của đối phương, đao héo tàn, thương vô lực, ý chí bị áp chế, sao có thể phát huy được lực lượng cường đại. Sắc mặt hai người thay đổi, người trong bí cảnh từng chứng kiến thực lực khủ.ng bố của Lâm Phong, nhưng bọn họ hoặc bị giết hoặc bị giam giữ trong Ngọc Hoàng cung, giờ còn bị Lâm Phong giam cầm, người Tây Thần Cung căn bản không biết Lâm Phong có thực lực như thế này. Ẩm Huyết kiếm xuất hiện trên tay Lâm Phong, phóng ra ánh sáng huyết sắc yêu dị, dường như muốn uống máu người. Hàng nghìn hàng vạn kiếm ý hình thành xung quanh thân thể Lâm Phong, giận dữ trên không, sát phạt vô tận, hội tụ vào Ẩm Huyết kiếm, ánh sáng huyết sắc càng ngày càng yêu dị.
- Vạn Kiếm Quy Nhất!
Lâm Phong giận quát một tiếng, một kiếm chém ra, hàng nghìn hàng vạn kiếm ý tách ra, rít gào như nộ long, điên cuồng công kích đối phương. Giữa hư không, hàng nghìn hàng vạn kiếm ý hóa thành hai chùm tia sáng, dung hợp với nhau, rồi tách ra hóa thành hai thanh kiếm to lớn, muốn đâm rách trời cao. Tốc độ kiếm y nhanh như ánh sáng, chỉ trong nháy mắt đã hoàn thành chia cắt, hợp nhất, nhanh tới mức không thể tin nổi.
- Sát!
Hai vị cường giả Thiên Vũ tầng ba không lùi bước, một thanh loan đao to lớn xẹt qua hư không, bầu trời xuất hiện đạo đao mang rực rỡ. Mặt khác, người cầm thương phát ra một thương phá không, vô số thương ảnh hiện ra, mũi thương xuất hiện một đạo ánh sáng rực rỡ.
- Oanh!
Đao kiếm va chạm, thương kiếm va chạm, thiên địa xuất hiện cơn lốc hủy diệt.
- Cẩn thận!
Một tiếng hô truyền ra nhưng đã không kịp, Lâm Phong tu luyện Tiêu Dao bộ pháp chân chính trong Tiêu Dao Kinh. Tuy chỉ học được chút da lông nhưng uy lực vô cùng, chân bước theo quy luật huyền diệu, thân pháp hắn vô cùng tiêu dao, vô thanh vô tức, nhanh đến mức không thể tin nổi. Huyết quang xẹt qua, máu tươi từ cổ cường giả cầm loan đao phun trào, không ngừng hướng về phía Ẩm Huyết kiếm, đầu bị một kiếm chém xuống. Trong nháy mắt giết một người, Lâm Phong không dừng lại, Tiêu Dao bộ pháp lần nữa được thi triển, thanh niên cầm thương khó khăn lắm mới chống lại khí sát phạt hùng mạnh, nhìn Lâm Phong đang bay nhanh đến, cố gắng lui về sau. Nhưng gã chỉ thấy kiếm quang nở rộ, thân thể Lâm Phong dường như biến mất, nhân kiếm hợp nhất, Lâm Phong hóa kiếm, một tiếng vang xuy xuy truyền ra, thân thể người nọ cứng ngắc giữa hư không, còn Lâm Phong đã hiện ra phía sau gã.