Mà bên dưới hắn, ba bóng người, ba huynh đệ, thề cùng sống chết, chính khí hạo nhiên, xông thẳng lên trời, khiến người kính nể.
Tuy nói Cửu Tiêu đại lục võ đạo vi tôn, cường giả chí thượng, nhưng người ta chung quy vẫn có lòng đồng tình, có nhất niệm thiện ác, khiến bọn họ có phần khinh bỉ Đoàn Nhân Hoàng, thì ra thiên tài ngày trước lại là dựa vào độc chiếm bảo vật huynh đệ cùng lấy được mới có ngày hôm nay, mà hôm nay, còn muốn giết ba huynh đệ lúc đó nữa.
Lại nhìn mấy người Lâm Hải, tình cảm của họ, khiến người ta tôn kính, nghĩa khí của họ, khiến người ta cảm động.
Tuy chết, nhưng không thẹn với lòng, oanh oanh liệt liệt.
Cỗ uy áp hủy diệt kia càng lúc càng cường đại, sát cơ trên người Đoàn Nhân Hoàng càng lúc càng sắc bén, ba người phía dưới, ngẩng đầu nhìn Đoàn Nhân Hoàng, thân thể bay lên trời, không hề sợ chết.
- Gào...
Một tiếng gầm phẫn nộ cuồn cuộn quét tới, đại địa sụp đổ nứt vỡ, chỉ thấy thân thể to lớn của Thạch Viên kia, cũng hóa thành một chùm sáng, bắn về phía Đoàn Nhân Hoàng.
- Giết!
Đoàn Nhân Hoàng hét lớn một tiếng, trong hư vô, dường như xuất hiện từng cánh cửa hư ảo, mang theo ý chí phong ấn đáng sợ, từng cánh hư vô chi môn đè ép xuống, từng tiếng nổ ầm ầm truyền tới, thân thể Thạch Viên xông tới trực tiếp đập tới, giống như một ngọn núi to lớn đập xuống, chấn động thân thể mọi người đều run lên.
- Giết!
Mấy người Lâm Hải gầm lên, chưởng lực, hàn khí và vô tình kiếm ý đâm về phía lực lượng phong ấn hư vô kia, nhưng cũng không thể phá tan nó.
Cỗ lực lượng này đánh xuống, trực tiếp ép thân thể bọn họ trở lại, nhất là Nguyệt Mộng Hà và Gia Cát Vô Tình, trực tiếp đánh xuống mặt đất, ngã hẳn xuống mặt đất.
Lâm Hải tuy đột phá trấn áp Phong Ấn Chi Môn, đánh về phía Đoàn Nhân Hoàng, sau đó hắn đối mặt với công kích đáng sợ của Đoàn Nhân Hoàng, giống như Nguyệt Mộng Hà và Gia Cát Vô Tình, thân thể hắn bị trấn áp về, máu tươi tuôn ra, bị đánh thẳng xuống đất.
- Chết đi, các ngươi đều đi chết đi.
Sát ý trên người Đoàn Nhân Hoàng vẫn mạnh mẽ như vậy, thân thể Mộng Tình đã đứng lên, mà lúc này từ xa truyền đến một tiếng hét.
- Đừng...
Tiếng nói này truyền tới từ phía hoàng cung, mọi người nhìn lại phía đó, thì thấy một nữ tử xinh đẹp mặt mày tái mét, kêu gào về phía bên này.
Cô gái này, lại chính là công chúa Đoàn Hân Diệp.
Chỉ thấy đầu tóc Đoàn Hân Diệp tán loạn, trong ánh mắt xinh đẹp đầy vẻ hoảng loạn, vì sao, vì sao lại thành ra như vậy.
Hôm nay không phải ngày thành hôn sao? Vì sao lại có kết quả thế này.
Chạy gấp về phía đội đón dâu, ánh mắt nàng thỉnh thoảng lại quay lại nhìn phía sau một cái, ở đó, có phụ thân nàng, có cả nhị hoàng huynh nàng, nhưng lúc này ánh mắt của họ là hờ hững như thế, khiến nàng cảm thấy rất xa lạ, rất đáng sợ.
- Không đâu, không đâu...
Đoàn Hân Diệp vẫn thấy không dám tin, điên cuồng chạy tới bên cạnh mấy người Nguyệt Mộng Hà đang bị trọng thương, trực tiếp ngã xuống trên mặt đất, trong mắt tràn đầy nước mắt.
- Xin lỗi, con không biết... Con không biết lại thành ra thế này!
Đoàn Hân Diệp nhìn thấy khóe miệng mấy người Nguyệt Mộng Hà có vết máu, nàng cảm thấy vô lực, sợ hãi, còn vô cùng hổ thẹn.
Trên mặt Nguyệt Mộng Hà vẫn mang vẻ tươi cười, xoa đầu Hân Diệp, dịu dàng nói:
- Hài tử ngốc, ta sao lại trách con chứ, chuyện này không liên quan đến con.
- Nhưng, đều vì con mà...
Đoàn Hân Diệp vẫn tự trách, quay đầu lại, nhìn quân vương và nhị hoàng tử phía xa, nàng gào thét:
- Vì sao, mọi người vì sao lại lừa con.
Quân vương và Đoàn Vô Nhai đều không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Đoàn Hân Diệp, một lúc sau, Đoàn Vô Nhai mới nói một câu:
- Muội không nên tới.
- Phải, muội không nên tới, đợi sau khi muội nhận được tin tức, mới hối hận cả đời sao.
Đoàn Hân Diệp gào lên:
- Đều là giả, thì ra tất cả đều là giả, nhị ca, người hạ dược căn bản chính là huynh, chỉ có huynh mới có cơ hội, trước đây muội không dám tin, nhưng hiện giờ muội chỉ có thể tin thôi, huynh luôn tính toán Lâm Phong, huynh rốt cuộc muốn làm gì?
Nghe được Đoàn Hân Diệp gào lên, mọi người phía xa âm thầm thở dài, thì ra, tất cả đều là âm mưu, sinh trong gia đình quân vương, sao có tình nghĩa, tất cả đều là ngươi lừa ta gạt thôi.
Chỉ đáng thương cho công chúa đơn thuần và xinh đẹp này, nàng chỉ có thể trở thành vật hi sinh cho những âm mưu thôi.
Không ai đáp lời Đoàn Hân Diệp, lời của nàng, chỉ vang động trong không trung, rồi tan đi, hoàn toàn tan biến, mọi người nhìn thấy chỉ có vẻ mặt tiều tụy tuyệt vọng kia.
Đoàn Hân Diệp đứng dậy, ngăn trước đám người Nguyệt Mộng Hà, ngẩng đầu, nhìn Đoàn Nhân Hoàng nói:
- Ngươi muốn giết thì giết ta trước đi.
Đoàn Nhân Hoàng nhìn Đoàn Hân Diệp, căn bản không để ý, hắn quan tâm chỉ có truyền nhân Đoàn Vô Đạo của mình, hắn để ý tới mấy người Nguyệt Mộng Hà Lâm Hải, còn hơn cả Đoàn Hân Diệp.
Nhưng Đoàn Nhân Hoàng vẫn khuyên một câu:
- Ta dù sao cũng là thúc phụ con, không muốn giết con, tránh ra đi.
- Ta sẽ không tránh, muốn giết, phải giết ta trước.
Đoàn Hân Diệp vẫn đứng đó, cắn môi, ánh mắt của nữ hài yếu ớt lúc này lại kiên định như vậy.
- Hân Diệp, con về đi, chuyện không liên quan đến con.
Nguyệt Mộng Hà gào lên, đứa trẻ này, quá ngốc rồi.
Đoàn Hân Diệp chỉ không ngừng lắc đầu, không tránh, nàng sao có thể tránh, những điều này đều vì nàng, cho dù sống, nàng cũng sẽ ân hận suốt đời.
- Người đã muốn chết, ta sẽ giúp ngươi.
Đoàn Nhân Hoàng lạnh lùng nói, sát ý giáng xuống.
Quân vương và Đoàn Vô Nhai im lặng, bọn họ chỉ lẳng lặng nhìn tất cả xảy ra, Đoàn Hân Diệp, chỉ là vật hy sinh.
- Tinh tang...
Một tiếng đàn truyền tới, lập tức, từ trong đám người, có một bóng người lóe lên, người này xếp bằng giữa hư không, lực lượng chân nguyên hóa thành tầng mây, trên đầu gối người này, có một cây cổ cầm.
Từng cỗ tiêu sát chi khí điên cuồng tràn ra từ trong tiếng đàn, lao thẳng về phía Đoàn Nhân Hoàng, dường như có cầm sát chi ý vô tận, phóng về phía Đoàn Nhân Hoàng.
- Vẫn còn có người dám giết Đoàn Nhân Hoàng, tìm chết.
Ánh mắt mọi người đều ngưng lại, là một nam tử yên lặng, rất bình tĩnh, chỉ vuốt trên cây đàn, gảy dây đàn, ánh mắt chưa từng nhìn Đoàn Nhân Hoàng và mọi người một lần nào.
- Lại có một người muốn chết.
Đoàn Nhân Hoàng lạnh lùng mở miệng nói, mà ánh mắt Đoàn Hân Diệp lại ngây ra, lẩm bẩm:
- Thầy.
Thì ra nam tử gảy đàn này, chính là Yên Vũ Bình Sinh, Nhậm Bình Sinh.
Ngẩng đầu lên, Yên Vũ Bình Sinh nhìn Đoàn Hân Diệp một cái, vẻ mặt an lành lộ ra một nụ cười.
- Thầy, sao người phải khổ như thế.
Tròng mắt Đoàn Hân Diệp đong đầy nước mắt, nhìn Yên Vũ Bình Sinh, thầy căn bản không phải đối thủ của Đoàn Nhân Hoàng, đúng như Đoàn Nhân Hoàng nói, chỉ là đi chịu chết.
- Hân Diệp, Yên Vũ Bình Sinh ta cả đời chỉ có ba đệ tử rưỡi, con, Đoàn Vô Nhai và Vấn Ngạo Tuyết tính là một, Lâm Phong chỉ tính là một nửa, hiện giờ một đệ tử ta dạy ra, tàn nhẫn vô tình, lợi dụng muội muội của mình, thậm chí muốn hại chết muội muội của mình, mà muội muội của hắn lại cùng là một đệ tử khác của ta, cũng là thê tử của tên nửa đệ tử kia của ta, Yên Vũ Bình Sinh ta, làm sao có thể không đứng ra.
Yên Vũ Bình Sinh vẫn gảy đàn, dây đàn rung động, vô tận tiêu sát chi ý cuồn cuộn, lao về phía Đoàn Nhân Hoàng, nhưng căn bản không làm Đoàn Nhân Hoàng tổn hại một chút nào.
- Trong số các đệ tử của ta, con là người thiện lượng đơn thuần nhất, ta thích con nhất, Ngạo Tuyết cũng thông minh cơ cẩn, chỉ có Đoàn Vô Nhai tâm cơ thâm trầm, còn khiến ta hài lòng nhất, kỳ thực là tên nửa đệ tử Lâm Phong kia, có lẽ hắn không hoàn mỹ như Ngạo Tuyết, nhưng hắn thiên phú tuyệt luân, yêu ghét rõ ràng, có thân có sơ, trong một đời ta, có hai đệ tử rưỡi như các con, cũng không còn gì hối tiếc, còn về Đoàn Vô Nhai, ta giúp nó nhiều nhất, nhưng lại giúp hắn làm hại các con, hôm nay có chết, cũng coi như chuộc tội thôi.
Yên Vũ Bình Sinh dứt lời, tiêu sát cầm âm mạnh mẽ xông về phía Đoàn Nhân Hoàng, vô cùng vô tận túc sát chi cầm dường như bao lấy thân thể hắn vào trong.
Đoàn Nhân Hoàng hừng lạnh một tiếng, một cỗ lực lượng ý chí khủng bố khiến vạn thiên tiêu sát cầm âm kua hoàn hoàn bị dừng lại, bị ý chí phong ấn ngăn cản ở đó, rồi Đoàn Nhân Hoàng bước tới một bước, hét lớn một tiếng, sát phạt chi khí đáng sợ nghịch chuyển, xuyên thẳng về phía Yên Vũ Bình Sinh, trong khoảnh khắc, Yên Vũ Bình Sinh đã bị hủy diệt trong vô tận sát phạt chi khí, tiếng đàn cũng hoàn toàn dừng lại.
Một tiếng đàn vang lên, dây đứt, người chết!
- Thầy!
Nhìn thân thể thầy tiêu tán giữa không trung, Đoàn Hân Diệp nức nở lẩm bẩm, chết rồi, sau Yên Vũ, Tuyết Nguyệt không còn người giỏi đàn như hắn nữa.