Tại trong một đình viện, một bóng dáng khoanh chân ngồi, trên người lóe lên ánh sáng chói mắt, ánh sáng như lửa.
Bóng dáng ấy với khuôn mặt thanh tú tuấn lãng, gọc cạnh rõ ràng, trong lúc tu luyện, một tia sáng đặc biệt chớp động trên mặt hắn, làm cho hắn càng thêm thanh tú.
Bóng dáng ấy tự nhiên là Lâm Phong, chỉ là bây giờ hắn đã tháo mặt nạ xuống, lộ ra diện mạo trước kia.
Dù chân nguyên lực bị dược vật ngăn lại, nhưng cũng không cản trở Lâm Phong tu luyện. Đại Nhật Phần Thiên kinh vận chuyển, cả người Lâm Phong tràn ngập ánh lửa.
Nhất là hôm nay hắn đã uống chừng mười bình rượu mạnh Phần Nguyên, làm cho chân nguyên lực trong cơ thể rung động, không ngừng xông phá ngăn cản của dược vật mà dần khôi phục. Hôm nay, lực lượng chân nguyên trong cơ thể hắn đã gần đạt tới Huyền Vũ cảnh rồi, cực kỳ nhanh. Tu vi thực lực của hắn khôi phục Huyền Vũ cảnh, đương nhiên không chỉ tính lực lượng thân thể.
Ánh lửa càng ngày càng đậm, trên người Lâm Phong xuất hiện một đồ án hình mặt trời, dường như tất cả ánh sáng đều hội tụ về mặt trời này. Trong bóng đêm hư vô giống như có một chùm sáng, chùm sáng mơ hồ từ trên trời cao tỏa ra, chiếu lên đồ án mặt trời.
Mặt trời, vô luận là đêm hay ngày đều có, chỉ là trong lúc ban đêm thì ánh sáng bị ngăn cản, người ta nhìn không thấy mà thôi.
Nhưng lúc này, Lâm Phong lại có thể dẫn động ánh sáng mặt trời hư ảo, làm cho nó từ trên không chiếu xuống.
Đại Nhật Phần Thiên kinh, công pháp mặt trời, vô cùng huyền diệu, bốn chữ này này không đơn giản như vậy. Công pháp này được tu luyện tới đỉnh cao thì có thể mượn lực lượng mặt trời mà đốt giết hết thảy.
Ánh sáng mặt trời hư ảo này, theo Lâm Phong tu luyện mà càng ngày càng ngưng thực, ở bên ngoài viện có rất nhiều người kinh ngạc nhìn lên bầu trời đêm, bọn họ có thể nhìn thấy tia sáng mơ hồ kia rồi, phi thường quỷ dị.
Tựa hồ có người đang tu luyện công pháp nào đó.
Nhưng mà, dù thấy được thì bọn họ cũng lựa chọn không để ý, tự mình lo việc của mình, tuy trong lòng vẫn rất tò mò.
Nhưng đôi khi tò mò lại hại chết người, người này tu luyện mà có thể dẫn động lực lượng thiên địa, làm cho trời cao phóng ra tia sáng, có lẽ đó là một vị tiền bối cao nhân nào đang tu luyện. Nếu bọn họ nhìn trộm mà quấy rầy đối phương thì đến lúc đó hối hận cũng không kịp, chết cũng không biết chết như thế nào. Vì vậy, bọn họ tình nguyện chôn chặt tò mò trong lòng.
Ở trong Thiên Long thành, bọn họ đã từng thấy tình cảnh tu luyện dẫn phát dị tượng, thậm chí là lực lượng của thiên địa, thông thường mà nói thì sẽ không có ai quấy rầy hoặc nhìn trộm, trừ phi là kẻ đó chán sống rồi.
Nhưng vào lúc này lại có người lại ngại mạng quá dài…
Cách ngoại viện không xa có một bóng dáng nhỏ xinh đang ngẩng đầu nhìn lên chùm sáng kia, thân hình không ngừng lóe lên, chạy về cái viện đó.
- Tại sao lại có tình huống như vậy? Hẳn là nơi này rồi!
Người này lẩm bẩm nói nhỏ một tiếng, cảm giác có chút kỳ quái, thân hình đột nhiên ngừng lại trong chốc lát.
Ngẫm nghĩ một lúc, ánh mắt không ngừng lóe lên, người này cắn răng tiếp tục đi qua viện kia. Khi tới bên ngoài tường cao, người này vọt lên cao, lao về phương hương chùm sáng kia.
Sau một lúc lâu, người này thấy bên trong đình viện có một bóng dáng đưa lưng về phía mình, cả người này chìm ngập trong hỏa diễm, ánh sáng chói mắt tràn ngập toàn thân, trên người mơ hồ xuất hiện đồ án mặt trời. mà trên trời cao, tia sáng tỏa ra, chiếu lên thân người này. Chính là người này đang tu luyện, dẫn động ánh sáng thiên địa.
- Công pháp hỏa diễm thật lợi hại!
Trong mắt Lam Kiều tràn đầy khiếp sợ, tu luyện công pháp hỏa diễm này lại sinh ra đồ án mặt trời, dẫn ánh sáng thiên địa, công pháp này tuyệt đối là công pháp siêu cấp cường đại.
Không biết người đang tu luyện kia là ai?
- Kẻ nào?
Lúc này, một tiếng quát lạnh lùng vang lên, Lâm Phong đang tu luyện thì mơ hồ cảm giác được có người đang nhìn trộm, tâm thần lập tức căng thẳng, hắn liền trong tu luyện tỉnh lại.
Đưa tay phất lên, Lâm Phong lấy ra mặt nạ da người có vẻ tuấn tú cùng tái nhợt, thân hình hắn đồng thời lóe lên. Trong bóng đêm, tốc độ của hắn nhanh như gió, chỉ trong nháy mắt đã tới bên cạnh Lam Kiều, mãnh liệt đánh ra một quyền.
Cả người Lâm Phong đột nhiên khẩn trương, muốn lui về sau nhưng không còn kịp rồi. Tốc độ của người này thật là nhanh, trong nháy mắt thì quả đấm đã tới trước mắt nàng. Nàng giống như đứng đợi một đấm này đánh lên mặt nàng.
Quyền phong kịch liệt thổi bay mái tóc dài của Lam Kiều, trái tim Lam Kiều bịch bịch nhảy, nàng sẽ chết sao?
Nhưng đã qua một lúc, quyền phong vẫn thổi nhưng một quyền này vẫn không đánh xuống, nàng không nhìn được mà khẽ mở mắt, sau đó liền thấy rõ một khuôn mặt.
Khuôn mặt tái nhợt có chút bệnh hoạn đúng như lời miêu tả của Thanh Mộng Tâm, ánh mắt trong suốt, nhưng vì có lẽ nàng nhìn trộm mà bây giờ lộ ra lạnh lùng.
- Không phải là hắn?
Trong lòng Lam Kiều thầm hỏi, Thanh Mộng Tâm nói người này cũng gọi là Lâm Phong, nhưng không phải Lâm Phong kia. Nàng không tin, nàng hi vọng người này chính là Lâm Phong đã bị mất tích, nhưng sau khi thấy rõ thì nàng biết Thanh Mộng Tâm không gạt nàng, Lâm Phong này thật sự là một người khác, nhưng Lam Kiều vẫn còn hoài nghi, thật sự không phải là Lâm Phong sao?
- Ta nhìn trộm ngươi tu luyện, sao ngươi lại không giết ta?
Lam Kiều chăm chú nhìn Lâm Phong, mở miệng hỏi. Lâm Phong hơi nhướng mày, hắn thấy được Lam Kiều liền dừng tay, nếu không thì hắn đã xuất thủ rồi.
- Ta không muốn giết người, chuyện vừa rồi ta coi như là chưa phát sinh, ngươi đi đi!
Lâm Phong phất tay, lạnh lùng nói.
- Ngươi không giết ta là bởi vì ngươi biết ta, ngươi không thể nào động thủ với ta!
Lam Kiều vẫn nhìn Lâm Phong, chất vấn nói.
- Ngươi cho là ta biết ngươi sao?
Lâm Phong lạnh lùng nói:
- Trước khi ta còn chưa hối hận, nhanh cút đi!
- Lâm Phong, ngươi không cần gạt ta, mới lúc này, khi ngươi xoay người thì sát ý lộ rõ, nhưng sau khi thấy rõ diện mạo của ta thì ngươi lại dừng tay, ngươi rõ ràng biết ta, ngươi là Lâm Phong.
Lam Kiều cười cười, Lâm Phong cau mày, không nghĩ tới lại gặp nha đầu này.
- Chẳng lẽ ngay cả ta mà ngươi cũng không tin tưởng sao? Ta biết ngươi thay đổi khuôn mặt xuất hiện là có liên quan với chuyện ngươi mất tích, nhưng mà, ngươi cảm thấy ta sẽ bán đứng ngươi sao?
Lam Kiều dường như có chút thương cảm, vậy mà Lâm Phong không tin tưởng nàng.
Chân mày Lâm Phong hơi giản ra, xoay người đi vào trở lại phòng, chậm rãi nói:
- Mau trở về đi, nếu không thì ngươi thật sự bán đứng ta rồi!
Lam Kiều nghe được lời này liền sửng sốt, sau đó nàng liền cười rạng rỡ nói:
- Ta cũng biết ngươi sẽ không dễ dàng gặp chuyện gì, lần sau không nên tu luyện ở bên ngoài, công pháp của ngươi quá mạnh mẽ, sẽ dẫn động ánh sáng mặt trời, quá mức chói mắt rồi.
Lam Kiều thấy sắc mặt tái ngắt của Lâm Phong thì vẫn còn hoài nghi, là bởi vì sau khi thấy Lâm Phong tu luyện công pháp mà sinh ra đồ án mặt trời. Khi ở Thiên Nhất học viện tại nước Tuyết Nguyệt, có một lần nàng tình cờ thấy Lâm Phong tắm rửa, cũng đã nhìn qua đồ án mặt trời này, cho nên nàng mới kiên trì cho hắn là Lâm Phong.
Lâm Phong nghe được lời của Lam Kiều thì hơi ngừng lại, dẫn động chùm sáng mặt trời?
Điểm này hắn thật sự không biết, dù sao trong lúc tu luyện thì hắn sẽ không nhìn thấy dị tượng bên ngoài. Dù hiện tại, chân nguyên lực bị giam cầm nhưng Lâm Phong mơ hồ cảm nhận được, hắn tu luyện càng thông thuận hơn so với trước kia.
- Ta biết rồi!
Lâm Phong gật đầu, sau đó liền nhấc chân tiến vào trong phòng, ngày mai phải lên đường đi Tuyết Vực Mê thành rồi. Hôm nay nên ngừng tu luyện, tắm rửa ngủ nghỉ một phen, no đủ tinh thần mà chuẩn bị tới một khu thổ địa khác.
Đến Tuyết Vực Mê thành, hắn coi như chân chính tiếp xúc đến cường giả cả Tuyết Vực, tiếp xúc mười ba nước Tuyết Vực, cũng là bước đầu tiên hắn tiến vào đại lục.
Lam Kiều thấy Lâm Phong vào phòng rồi mới cười cười quay người, xác định Lâm Phong không có chuyện gì là được rồi.
Lam Kiều lóe lên, rất nhanh đã ra khỏi viện, sau đó liền theo phương xa mà đí, thân hình biến mất trong trời đêm.
Nhưng sau khi Lam Kiều rời đi, ở một chỗ khuất bên ngoài viện có một bóng đen đi ra, bóng đen này giống như là một cái bóng, nhìn thoáng qua phía Lam Kiều vừa rời đi, sau đó thân hình rung lên, hoàn toàn dung nhập trong bóng đêm.