Ở đỉnh núi cao nhất trong Tử Phủ là một tòa hành cung độc lập. Cả tòa hành cung này dường như là một tòa động phủ nhân tạo, một dãy hành lang cực nối ra bên ngoài hành cung, hành lang này phi thường rộng rãi, so với ở các khu vực khác thì cao hơn vài mét.
Lúc này, ở lối vào trước hành lang có một pho tượng, một pho tượng Tử Kim Điêu khổng lồ, uy vũ bất phàm, đó là do tổ tiên Tử Phủ điêu khắc. Phàm là đám cưới của đệ tử trực hệ trong tông gia Tử Phủ, cần phải tiến hàng nghi thức giỗ tổ, sau đó bước vào hành cung phía sau pho tượng. Mà tòa hành cung này chính là cấm địa của Tử Phủ, chỉ khi đến ngày đại hôn của người có huyết mạch trực hệ, sau khi tế tự tổ tiên mới có thể bước vào trong đó.
Theo những con đường phía xa, rất nhiều người cũng đi tới bên cạnh tòa hành cung trung tâm Tử Phủ này, yên lặng đứng dưới hành lang, ngẩng đầu mà nhìn pho tượng khổng lồ cùng hành cung vô tận kia.
Tòa hành cung trên đỉnh cao nhất này, bình thời đều được đóng kín, dù bọn họ muốn xem cấm địa của Tử Phủ trong truyền thuyết cũng không có cơ hội.
Lúc này, một nhóm người từ đằng xa bước lên hành lang, chậm rãi đi về phía trước pho tượng, ba quỳ chín lạy, sau đó liền xếp thành hàng dài, chỉnh tề đứng bên mép hành lang, thân thể cũng như pho tượng, không chút nhúc nhích.
Bóng người tụ tập dưới hành lang càng ngày càng nhiều, phần lớn những người này đều là chi mạch của Tử Phủ, cùng với một ít bằng hữu của Tử Phủ. Mỗi một đám cưới đều chú ý phải long trọng, nhưng đám cưới của người trong Tử Phủ lại có nhiều điểm khác với bình thường, bọn họ phải huyết tế tổ tiên, không cho phép bị quấy rầy phá hư, vì vậy, bọn họ không tùy ý mời nhiều người.
Lúc này, Lâm Phong cùng Tử Linh cũng đã đến dưới chân hành lang của hành cung, Lâm Phong vẫn mang theo mặt nạ, điều này làm cho Tử Linh không hiểu được, vì sao mà Lâm Phong phải làm như vậy.
– Tử Y tỷ tới rồi!
Ánh mắt Tử Linh nhìn về phía xa, nơi đó, Tử Y cùng Lâm Hạo Kiệt dắt nhau tiến tới, chỉ sau chốc lát đã tới gần bên.
– Tử Linh, sao muội vẫn ở chung với hắn?
Tử Y nhíu mày, đạm mạc nói một tiếng.
Lâm Phong cũng đưa mắt nhìn Tử Y, đã tiến vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, cảm giác của hắn đã rất nhạy cảm, hắn có thể cảm nhận rõ ràng, Tử Y có điểm khác với trước kia.
Tử Y, mất đi tấm thân trong trắng!
– Một ả đàn bà ngu muội!
Lâm Phong khẽ lắc đầu, chỉ mới quen biết không đến một ngày, Tử Y đã giao mình cho Lâm Hạo Kiệt. Lâm Phong cũng không biết nói cái gì, nhưng nếu Tử Y tự nguyện, Lâm Phong cũng không thể làm gì được, trách nhiệm của hắn đã kết thúc rồi, cũng đã khuyến cáo Tử Y rồi.
Có lẽ Tử Y cho là Lâm Hạo Kiệt là chân mệnh thiên tử của nàng sao.
– Tỷ!
Tử Linh cong môi, nói:
– Chúng ta đi cùng Lâm Phong, tất nhiên là ở chung một chỗ.
– Tử Linh, muội cũng không nên tin tưởng những lời của tiểu nhân, bị hắn lừa gạt! Tối hôm qua, hắn không làm gì muội chứ?
Thái độ lúc này của Tử Y thật sự có chút cường thế, mang theo mấy phần cao ngạo, một màn nho nhỏ này, Lâm Phong cũng phát hiện, hắn càng thêm im lặng.
Trước kia, Tử Y luôn luôn yếu thế trước mặt Tử Linh, dù sao, ả cũng chỉ là con nuôi, mà giờ khắc này, ả mơ hồ lộ ra bộ dáng như đang nói chuyện với vãn bối. Có lẽ, ả cho là mình đi theo Lâm Hạo Kiệt thì địa vị của ả cũng được kéo lên.
– Tỷ, tỷ nói cái gì đó!
Tử Linh bó tay nói.
Lâm Phong lại hừ lạnh một tiếng, thản nhiên nói:
– Tử Linh, Tử Y, ta đáp ứng cha ngươi, mang hai ngươi tới Tử Phủ. Hôm nay, nhiệm vụ của ta đã xong, từ nay, ta cùng các ngươi không còn liên quan gì nữa, cho dù các ngươi nhìn thấy ta cũng làm như không biết, nếu ta thấy các ngươi, cũng làm như không nhận ra.
– Còn nữa, Tử Y ngươi làm chuyện gì thì tự gánh lấy hậu quả, ta đã khuyến cáo ngươi rồi.
Lâm Phong lưu lại một câu rồi xoay người rời đi, tiến vào trong đám người rồi biến mất, một màn này làm cho Tử Linh cùng Tử Y cũng sững sờ ngây ngốc một chỗ.
Lâm Phong, đã đi rồi?
– Tỷ, tỷ nhìn đi, làm Lâm Phong tức giận bỏ đi rồi!
Tử Linh có chút tức giận nói, nhưng Tử Y chỉ hừ lạnh một tiếng:
– Đi thì càng tốt, tránh cho muội bị hắn lừa gạt.
Ngay vào lúc này, mọi người bắt đầu náo loạn lên, phía hành lang phía xa, một đoàn người sải bước đi tới. Người cầm đầu là một lão già tóc tím, sắc mặt nghiêm túc mà uy nghiêm, đó chính là chủ nhân bây giờ của Tử Phủ, Tử Ảnh.
Ở phía sau Tử Ảnh, có hai người, một người mặc áo vàng, rất phong độ chói mắt, chính là chú rể hôm nay, Tử Quỳnh.
Mà bên cạnh Tử Quỳnh là một cô gái có thân hình vô cùng dịu dàng uyển chuyển, mang váy hoa màu tím, trên đầu cũng là vòng hoa màu tím, xinh đẹp động lòng người.
– Thật là một nữ nhân xinh đẹp, xem ra lời đồn là sự thật, thê tử của Tử Quỳnh, không có một cô gái trong Tử Phủ, cho dù là thiên kim công chúa của Tử Phủ cũng không sánh bằng nàng ta.
– Đẹp quá, hơn nữa, bản thân nàng đã có khí chất cao quý, trang sức trên người chỉ có tác dụng phô bày vẻ đẹp của nàng mà thôi. Tử Quỳnh thật có mắt, nếu ta có thê tử xinh đẹp như vậy thì tốt rồi, có thể cùng nàng sống hết đời này, cho dù bắt ta buông ta cho võ đạo ta cũng nguyện ý.
Mọi người thấy một tuyệt đại giai nhân được tử quang vờn quanh, trong lòng nhất thời sinh ra rất nhiều cảm khái, không hổ là thiếu gia Tử Phủ, nữ nhân xinh đẹp như thế, thật sự quá khó tìm.
Vốn bọn họ còn cho rằng, không biết cô gái nào có vận khí tốt, có thể gả cho Tử Quỳnh, nhưng mà bây giờ không ai còn cho là như vậy nữa, cô gái này tuyệt đối xứng đôi với thân phận của Tử Quỳnh, thậm chí còn hơn như vậy nữa.
– Một nữ nhân thật đẹp! Tử Y tỷ tỷ, thì ra lời đồn không chút khoa trương, nàng ta thật sự xinh đẹp hơn bất kỳ nữ nhân nào trong Tử Phủ.
Giờ phút này, Tử Linh cũng nhìn chằm chằm vào dung nhan khuynh thành được tử quanh vờn quanh, lẩm bẩm nói nhỏ. Ở trước mặt đối phương, nàng cảm giác được, mình không thể dùng một chữ đẹp này để hình dung.
Trong lòng Tử Y cũng run rẩy, nhưng lại không nói gì, ánh mắt đảo qua, khẽ nhìn Lâm Hạo Kiệt kiệt một cái. Lúc này, ánh mắt của Lâm Hạo Kiệt nhìn chằm chằm vào bóng hình xinh đẹp trên hành lang kia, trong mặt lóe ra quang mang khác thường, miệng lại không nhịn được mà than thở:
– Tử Quỳnh huynh, thật là có phúc!
Thấy ánh mắt si mê của Lâm Hạo Kiệt, trong lòng Tử Y sinh ra ghen tỵ, lắc lắc cánh tay Lâm Hạo Kiệt.
Lâm Hạo Kiệt quay đầu lại nhìn Tử Y một cái, ánh mắt bình tĩnh, so với nàng kia, Tử Y quá dung tục rồi, thậm chí còn không có tư cách so sánh, khí chất không bằng một phần vạn của đối phương.
– Tử Quỳnh là bạn tốt của ta, thê tử của hắn xinh đẹp như vậy, nếu mà thê tử của ta là Tử Y, như vậy chẳng phải là bị người chê cười, làm trò hề cho thiên hạ.
Trong lòng Lâm Hạo Kiệt âm thầm lắc đầu, ánh mắt nhìn về Tử Y càng thêm lãnh đạm. Giờ phút này, Tử Y đã bị y đùa bỡn rồi, đối với y mà nói, đã không còn chút hấp dẫn nào nữa.
Thấy ánh mắt càng ngày càng nhạt của Lâm Hạo Kiệt, trái tim Tử Y dần dần trở nên lạnh lẽo.
– Được rồi, mọi người yên lặng một chút!
Lúc này, Tử Ảnh nhàn nhạt nói một tiếng, nhất thời, mọi người dần dần ngừng nghị luận, ánh mắt cũng chuyển qua nhìn Tử Ảnh ở giữa hành lang.
– Tử Hà, con tới đây!
Tử Ảnh nhìn vào một người thiếu nữ, cô gái kia liền nhấc chân đi tới bên người Tử Ảnh.
Tử Hà, muội muội của Tử Quỳnh, thiên kim Tử Phủ, mặc dù không xinh đẹp khuynh thành như thê tử của Tử Quỳnh, nhưng cũng rất linh động quyến rũ, là một giai nhân hiếm thấy.
– Tử Hà tùy ý trang điểm một chút, quả nhiên càng thêm xinh đẹp.
Dưới hành lang, Lâm Hạo Kiệt thấp giọng nói, ít nhất cũng đẹp hơn Tử Y nhiều.
Sắc mắt Tử Y trở nên tái nhợt, đưa mắt nhìn Lâm Hạo Kiệt, nhưng đối phương không thèm nhìn nàng một cái.
– Tỷ!!!
Đứng một bên, Tử Linh cũng phát hiện có gì không đúng, khẽ kéo tay Tử Y, nhưng Tử Y vẫn còn chưa tỉnh, chỉ đứng nhìn Lâm Hạo Kiệt. Hôm qua y còn là thanh niên tài tuấn, lời ngon tiếng ngọt với ả, đồng ý trọn đời bên ả, vì sao, giờ phút này lại lãnh đạm với ả như vậy?
– Hôm nay là ngày đại hôn Tử Quỳnh, con trai ta.
Trên hành lang, Tử Ảnh lại lên tiếng, hắng giọng nói tiếp:
– Đồng thời, ta muốn tìm bầu bạn cho nữ nhi Tử Hà của ta, song hỉ lâm môn. Hôm nay, thanh niên tài tuấn ở chỗ này, nếu có ý cưới Tử Hà con gái ta làm vợ, thì đều bước lên hành lang, tiến hành khiêu chiến, người chiến thắng cuối cùng thì có thể làm con rể Tử Phủ ta. Hơn nữa, sau khi huyết tế tổ tiên Tử Phủ ta, có thể theo hai người Tử Quỳnh mà bước vào cấm địa Tử Phủ.
Đám cưới tại Tử Phủ rất kỳ lạ, đứng ở trên hành lang này mà tiếp nhận chúc mừng của mọi người, sau đó mới huyết tế tổ tiên rồi bước vào cấm địa Tử Phủ, sau khi ra ngoài liền trở thành vợ chồng.
Nghe nói, ở trong cấm địa Tử Phủ, người mới có thể có được rất nhiều chỗ tốt.
Vì vậy, khi Tử Ảnh mới nói xong, rất nhiều người đều kinh ngạc, tiến vào cấm địa Tử Phủ?
Phải biết rằng, quy củ của Tử Phủ, chỉ có nam nhi dòng chính mới có thể mang theo thê tử vào cấm địa, con gái cùng con rể lại không cho phép nhích tới gần cấm địa. Đây là một loại truyền thừa, vậy mà lần này Tử Phủ lại phá vỡ quy củ này, chuyện này không thể nghi ngờ là đã làm cho nhiều người chờ mong.
Thanh niên tài tuấn ở đây đều lộ vẻ hưng phấn, nóng lòng muốn thử, trong đó cũng bao gồm cả Lâm Hạo Kiệt!
Lúc này, không ai chú ý tới, trong đám người, một thanh niên mang mặt nạ màu bạc luôn ngó chừng thiếu nữ khuynh thành kia, ánh mắt lộ ra quang mang bén nhọn. Hắn đưa tay lên mặt nạ, sau đó chậm rãi gỡ mặt nạ xuống, nhấc chân len lỏi qua đám người.
Tuyệt đại giai nhân muốn làm đám cưới với Tử Quỳnh, để cho vô số người động dung, không ai khác, rõ ràng chính là Đoàn Diệp Hân đã tách ra cùng hắn, công chúa Tuyết Nguyệt.
Đồng dạng, lúc này cũng không ai chú ý, tuyệt đại giai nhân được tử quanh vờn quanh kia, giờ phút này cũng cúi đầu, trong ánh mắt lộ vẻ tuyệt vọng.
Lúc trước, Tử Phủ một mực bức nàng, nếu nàng không đáp ứng cưới Tử Quỳnh rồi bước vào cấm địa, vậy thì liền để Tử Quỳnh vũ nhục trong sạch của nàng. Nàng phải đáp ứng điều kiện của Tử Phủ mới có thể thủ thân như ngọc tới bây giờ, không cho bất luận kẻ nào đụng vào. Nhưng mà, nếu nàng cùng Tử Quỳnh bước vào trong cấm địa Tử Phủ, nàng không biết sẽ phát sinh chuyện gì!
Nếu thật sự đến một bước kia, nàng phải làm như thế nào?