Lâm Phong đứng trong mảnh sa mạc này, đưa mắt nhìn về phía trước, nơi đó có một tòa cung điện mênh mông, vô cùng uy nghiệm, lộ ra khí tức Hoàng giả vô thượng. Cung điện này chính là Ngọc Hoàng điện, về phần nơi Lâm Phong đang đứng chính là một mảnh không gian khác trong bức họa kia. Ngọc Hoàng điện không thể lộ ra ngoài thế nhân, nhưng tại trong không gian này, hắn có thể không chút cố kỵ mà lấy ra sử dụng. Đạp bước tiến tới, bây giờ hắn nắm giữ Ngọc Hoàng điện, dĩ nhiên có thể khống chế chốt mở cung điện Ngọc Hoàng. Tia sáng chợt lóe, Lâm Phong biến mất trong sa mạc, sau một khắc đã xuất hiện trong cung điện. Chỉ trong nháy mắt, có rất nhiều ánh mắt nhìn lên người Lâm Phong, giờ khắc này, không gian như đọng lại.
- Lâm Phong!
- Lâm Phong!
Từng tiếng rống giận không ngừng truyền ra, vô luận Thiên Vũ hay Huyền Vũ trong cung điện này đều nhìn chằm chằm hắn. Bọn họ bị nhốt trong này, không có tự do, sống không bằng ch.ết, Lâm Phong lại dám xuất hiện.
- Ùng ùng… Từng luồng khí tức đáng sợ phóng lên, sát khí thấu xương, tất cả đều hận không thể lập tức giết ch.ết Lâm Phong.
- Các ngươi muốn ch.ết sao!
Lâm Phong lạnh lùng quát một tiếng, một tiếng quát này như tiếng sét chấn động màng tai mọi người, tất cả đều trợn mắt lạnh lùng nhìn hắn.
- Ông… Thân ảnh mọi người chớp lóe, trong nháy mắt đã vây lấy Lâm Phong, một kẻ lạnh lùng nói: - Lâm Phong, ngươi lại dám vào đây, không để chúng ta ra ngoài thì hôm nay sẽ là ngày ch.ết của ngươi.
- Lôi Mãng!
Lâm Phong nhìn kẻ này, hắn đương nhiên nhớ được đối phương, là cường giả Bắc Thần cung.
- Ngươi biết Tây Tuyệt Thiên không!
Lâm Phong cười lạnh hỏi một tiếng cho đối phương khựng người, Tây Tuyệt Thiên, y biết, Cung chủ Tây Thần Cung mà.
- Ngày trước Tây Tuyệt Thiên mang theo một đám cường giả Tây Thần cung đến bắt ta, bị ta toàn bộ giết!
Lâm Phong lạnh lùng nói, làm cho thần sắc Lôi Mãng cứng đờ, ngay sau đó y không tin nói:
- Hừ, to mồm không biết xấu hổ, thực lực ngươi mặc dù đã là Thiên Vũ, nhưng làm sao có thể giết được Cung chủ Tây Thần cung ta, một kích của Tây Tuyệt Thiên đã đủ giết ngươi rồi.
- Ngược lại, ta chỉ dùng một kiếm đã giết ch.ết hắn!
Lâm Phong băng hàn cười, một luồng Phong Ma lực kh.ủng bố từ trên người hắn phóng ra. Một tiếng “rắc” vang lên, Phong Ma Thạch bị giải trừ, khí tức ma đạo điên cuồng tràn ngập, làm cho mọi người cảm giác hít thở không thông.
- Ngọc Hoàng cung này bị ta luyện hóa rồi, ta đã nắm hết thảy trong tay, ta không giết các ngươi, không có nghĩa là ta không thể giết các ngươi, ta còn nhốt các ngươi, chứng minh các ngươi còn hữu dụng, không nên bức ta giết hết cả đám!
Lâm Phong băng lạnh cười nói, sau đó hắn lại bước tới, uy phong lẫm liệt, ngẩng đầu tiến lên. Cảm nhận được ma khí k.hủng bố trên người Lâm Phong, vậy mà tất cả đều tản ra, bị sự tự tin cùng cường đại của Lâm Phong dọa sợ, thật sự lại để Lâm Phong dễ dàng đi qua. Lâm Phong cũng không khách khí, thân hình lóe lên, Tiêu Dao bộ pháp được sử ra, tiêu dao tự nhiên, vô cùng nhanh chóng đã biến mất trong tầm mắt mọi người.
- Không được, đi theo hắn!
Có người hô lớn, mọi người nhất thời đuổi theo, không thể bị Lâm Phong hù dọa, dù ma ý này rất mạnh, mà Lôi Mãng đã từng chứng kiến sự kinh khủng của Ma kiếm, phi thường cảnh giác. Khi Lâm Phong tại Huyền Vũ cảnh, sử dụng Ma kiếm đã có uy lực hủy thiên diệt địa, hôm nay Lâm Phong đã bước vào Thiên Vũ, nếu Ma kiếm lần nữa rời vỏ, sợ rằng sẽ xảy ra một trận đồ sát. Tiêu Dao bộ pháp vô cùng nhanh, biến ảo như chớp, mà trong Ngọc Hoàng cung này, những người phân tán tại trong các góc, khi thấy thân ảnh Lâm Phong thì liền điên cuồng đuổi theo. Bọn họ bị vây trong này, dù khắp nơi đều là bảo vật, nhưng cũng không có tác dụng gì, không cách nào ra ngoài, bọn họ chỉ còn chờ ch.ết thôi. Hơn nữa, cái tên khốn kiếp này thường xuyên rung lắc Ngọc Hoàng cung, làm cho bọn họ không ngừng lăn lộn, gần như muốn điên mất. Rất nhanh, Lâm Phong đã tới bên cầu Bỉ Ngạn, vô số áo nghĩa tinh thạch an tĩnh nằm đó, phóng ra từng tia lực lượng đáng sợ, so với ngày xưa cũng không kém bao nhiêu.
- Lâm Phong, để chúng ta ra ngoài!
. Sau lưng Lâm Phong có tiếng hô lớn, vô số tiếng xé gió cùng nhau ép tới, khí tức rất mạnh. Nhưng Lâm Phong gần như mặc kệ bọn chúng, lực lượng phong ma không ngừng lưu chuyển quanh thân hắn, trong tay hắn cũng xuất hiện từng tia Phong Ma lực.
- Rầm!
Ma kiếm phá không mà ra, thiên địa cuộn trào, ma khí chấn động như điên cuồng làm mọi người kinh hãi. Kiếm ý thật đáng sợ, trong tay Lâm Phong sao lại có thanh kiếm kh.ủng bố như thế! Cung chủ Bắc Thần cung Bắc Minh cũng đến, Lôi Mãng cũng bên cạnh y, thấy Lâm Phong lại có thể khống chế Ma kiếm, không khỏi nhíu mày, chẳng lẽ Lâm Phong thật sự dùng Ma kiếm này chém giết Tây Tuyệt Thiên. Lâm Phong đảo mắt nhìn lại, lạnh lùng quan sát, sau đó hắn lại cầm kiếm lao lên trời, một kiếm chém lên cầu Bỉ Ngạn, Ầm một tiếng, vô số áo nghĩa chi tinh phóng lên cao, Lâm Phong bước tới, một luồng hấp lực đáng sợ từ trên người hắn phóng ra, những áo nghĩa chi tinh kia bị hắn cuốn vào trong nhẫn trữ vật, nhanh đến cực điểm, giống như chỉ một ngọn gió quét qua. Làm xong những thứ này, Lâm Phong quay người chạy như điên, ma khí điên cuồng, hướng về đám người rống giận một tiếng:
- Đều cút hết cho ta!
Ma kiếm xẹt qua không gian, như muốn tiêu diệt hết thảy, mọi người điên cuồng tránh né, không ai dám chặn Lâm Phong lại, nhìn Lâm Phong đạp không rời đi, nháy mắt đã biến mất.
- Không thể để hắn chạy, nếu không chúng ta đều phải ch.ết ở nơi này.
Có người điên cuồng rống lên, mọi người liền truy kích Lâm Phong, nhưng Lâm Phong đã như hóa thành cuồng phong, nhanh không thể tin nổi, đợi đến khi bọn chúng đuổi theo, Lâm Phong chỉ lạnh lùng liếc sau lưng một cái, rồi ra khỏi cung điện. Thấy một cái liếc mắt cuối cùng của Lâm Phong, tâm tình mọi người như rơi vào hầm băng, rét lạnh thấu xương. Bọn họ kỳ vọng có cơ hội ra ngoài, nhưng khi có cơ hội, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó trôi qua, mọi người, đều bị Lâm Phong chấn nhiếp. Trong nhóm người, Tử Kim Long Vương, Đoàn Vô Đạo, Bắc Minh, những người quen biết Lâm Phong đều cảm giác tim mình như đập mạnh không ngừng, nhưng chỉ có vô hạn hối hận. Ánh mắt Đoàn Vô Đạo vô cùng phức tạp, ngày xưa y từng là thiên kiêu chi tử của Tuyết Nguyệt, là Thái Tử Vô Đạo, kẻ thuận thì sống, kẻ nghịch thì ch.ết, ai dám tranh phong. Lúc đó, y nhìn Lâm Phong như nhìn một con kiến, nhưng bây giờ, Lâm Phong lười nhìn y một cái, xông vào giữa đám cường giả lại như vào chốn không người. Chỉ gầm lên một tiếng cút ngay đều không kẻ nào dám cản, đáng sợ hơn là hắn đã có thể khống chế Ma kiếm. Lâm Phong dĩ nhiên không nghĩ mình đi vào một lần lại làm cho tâm tình mọi người dao đông mãnh liệt như thế, khi hắn xuất hiện ngoài sa mạc mới thở dài một hơi, hắn đã sớm thu hồi Ma kiếm, hít thật sâu một hơi, tâm thần vừa động, Ngọc Hoàng cung liền hóa thành trái tim, trở lại trong tay Lâm Phong. Mục đích của hắn đã đạt được, áo nghĩa chi tinh, hẳn là đủ cho tên Viêm Đế kia dùng rồi. Nhấc chân, Lâm Phong rời khỏi mảnh không gian này, sau đó lại phong kín. Hắn lập tức tìm Cùng Kỳ, vừa thấy lập tức nói.
- Ngươi muốn bao nhiêu áo nghĩa chi tinh, muốn loại nào? - Đều đưa hết cho ta, bất kỳ áo nghĩa tinh thạch gì cũng có thể, áo nghĩa chi tinh trong tay ta, mới có thể phát huy ra lực lượng mạnh nhất!
Thanh âm Cùng Kỳ vô cùng tự tin, ngày xưa nó là Đại Đế, chỉ cần đưa cho nó tài liệu, có cái gì nó không bố trí ra được. Nhưng Lâm Phong cũng không lập tức đưa cho nó, mà chỉ nhìn chằm chằm vào Cùng Kỳ, làm cho Cùng Kỳ hơi khựng người, căm tức nói:
- Ngươi không tín nhiệm bổn đế!
- Không phải không tín nhiệm, ngày xưa ngươi là Đại Đế, thủ đoạn nhiều như thế, nếu giao hết áo nghĩa chi tinh cho ngươi, ngươi dùng để tu luyện thì làm thế nào bây giờ.
Lâm Phong có chút không yên lòng, quỷ mới biết kẻ đã từng là Đại Đế này có bao nhiêu thần thông thủ đoạn, nếu những thứ này dùng để đối phó hắn vậy càng thảm hơn.
- Vậy ngươi không cần tìm bổn đế nữa!
Cùng Kỳ tức giận nói.
- Đừng giận, khục khục… Lâm Phong cười ngây ngô: - Lúc ngươi bố trí thì ta ở cạnh ngươi, vừa lúc có thể học hỏi một chút, đương nhiên, nếu Viêm Đế nguyện ý chỉ đạo một phen, ta vô cùng cảm kích!
Cùng Kỳ trầm mặc, trợn đôi mắt to nhìn Lâm Phong, không nhịn được mà phun ra mấy chữ:
- Chỉ đạo ngươi, nằm.
. mơ…!