Nhìn bóng dáng thánh khiết đang từ từ hạ xuống kia, mọi người đều ngưng mắt lại. Một đạo công kích hóa thành băng sương vạn mét, còn nhanh hơn cả đối phương, đánh trúng đối phương trên không trung, chỉ để lại một vệt máu đỏ tươi.
Cô gái im lặng không nói gì đứng bên cạnh Lâm Phong này mới là cường giả chân chính. Mà Băng Nguyên và Lãnh Nguyệt dám nói lời nhục nhã nàng, quả thực là muốn chết. Tên Lãnh Nguyệt kia còn sống bỏ chạy đúng là may mắn.
Cho dù là Lâm Phong hay Mộng Tình đều có thể thoải mái giết Lãnh Nguyệt.
- Kẻ cứu Lãnh Nguyệt đi là ai? Không ngờ cũng là đao tu.
Mọi người nhìn chân trời phía xa nơi người kia biến mất, thầm suy đoán. Không biết đó có phải người của Hạo Nguyệt tông hay không, nhưng nếu là người của Hạo Nguyệt tông thì sao hắn phải che mặt, giấu đầu hở đuôi, không dám lộ mặt thật ra. Mà hắn đến liền trực tiếp cứu Lãnh Nguyệt đi, không dám dừng lại dù chỉ một lát.
Lâm Phong cũng nhìn phía xa, ánh mắt lóe lên. Cường giả Huyền Vũ cảnh, cũng là đao tu như Lãnh Nguyệt, là đao tu rất lợi hại, không biết có phải sư phụ của Lãnh Nguyệt không.
- Thiên tài của Hạo Nguyệt tông kia, tốt nhất là đừng để ta thấy ngươi nữa.
Lâm Phong lạnh lùng nói một câu trong lòng, hắn đi tới cạnh thi thể Băng Nguyên, lục lọi trên người Băng Nguyên, lập tức lấy ra được một chiếc nhẫn trữ vật.
Kẻ này đấu giá được yêu hỏa của Thất Vĩ Yêu Hồ, chắc chắn là có trữ vật không gian để cất, mà số nguyên thạch đấu giá kia cũng không thể nào lấy ra từ không khí được.
Nếu Lâm Phong giết đối phương, chiếc trữ vật không gian này đương nhiên hắn phải lấy, nếu không chẳng phải là lãng phí.
Lâm Phong cắt ngón tay, nhỏ một giọt máu tươi lên chiếc nhẫn trữ vật. Nhất thời ý thức của Lâm Phong xâm nhập vào trong, một luồng khí tức hàn băng tan đi, đúng là khí tức còn lại của Băng Nguyên ở trong.
Yêu hỏa của Thất Vĩ Yêu Hồ quả nhiên là ở trong này, ngoài ra còn một số công pháp võ kỹ cùng một ít nguyên thạch. Đối với mấy thứ này, Lâm Phong không hứng thú, chỉ có yêu hỏa của Huyền yêu thú kia là rất trân quý đây chính là thứ mà Băng Nguyên tốn một cái giá rất lớn để đấu giá được, nhưng giờ lại tiện nghi cho Lâm Phong.
Hơn nữa chính hắn lấy được Cửu Thiên Thương Long đỉnh và cướp được Linh khí thượng phẩm Tàn Nguyệt từ trong tay Lãnh Nguyệt, lúc này, ba bảo vật đấu giá cuối cùng của Mộng các đều rơi hết vào tay Lâm Phong.
- Chuyến đi đến thành cổ Thiên Lạc này thu hoạch cũng thật phong phú.
Lâm Phong nở nụ cười. Đây mới là ngày đầu tiên đến thành cổ Thiên Lạc, hắn liền đi tìm nguồn cung cấp linh thảo, lại chiếm được ba món bảo vật, nhất là Cửu Thiên Thương Long đỉnh, một trong Thập đại danh đỉnh thời thượng cổ, thanh danh cực kỳ vang dội. Lâm Phong có thể lấy được nó đúng là vô cùng may mắn.
Tuy hiện nay chiếc đỉnh này nhìn trông cũ kỹ, ngoài hoa văn điêu khắc trông sống động ra thì chẳng chút thu hút nào, nhưng Thập đại danh đỉnh chẳng lẽ lại là vật tầm thường, nó nhất định ẩn chứa diệu dụng nào đó đang chờ hắn khám phá.
Đáng tiếc là niên đại quá xa xưa, không biết tìm đâu ra tư liệu giới thiệu về Thập đại danh đỉnh thời thượng cổ để hắn có thể xem cách dùng chiếc Cửu Thiên Thương Long đỉnh này.
Bóng đêm yên tĩnh. Trong một gian phòng gọn gàng sạch sẽ ở hậu viện của Thiên Nhất tửu lầu, Lâm Phong khoanh chân ngồi trên giường, cũng không đi ngủ mà nghiên cứu chút trí nhớ của tôn giả ở trong đầu, đây là một món tài sản khổng lồ.
Cho dù là luyện khí chi đạo hay luyện đan chi đạo ở trong đều là vô giá, trí nhớ của tôn giả này có dùng bảo vật cũng không đổi được, nó vốn là báu vật mà cường giả Tôn Vũ cảnh hùng mạnh để lại cho Lâm Phong.
Lúc này, trong không gian yên tĩnh thi thoảng truyền đến tiếng bước chân. Lâm Phong giật giật mắt rồi lập tức mở ra.
Cốc... Cốc… Cốc…
Tiếng gõ cửa vang lên, Lâm Phong thản nhiên nói:
- Vào đi.
Cửa phòng mở ra, một bóng hình xinh đẹp xuất hiện ngoài cửa phòng. Nhưng không phải là Mộng Tình, mà là người Lâm Phong đã gặp ban ngày, Lam Kiều, cô gái vô cùng quyến rũ kia.
Dù là đêm khuya, nhưng Lam Kiều vẫn mặc trang phục vô cùng mê hoặc lả lơi.
Lúc này nàng ta đã đổi một bộ váy dài đỏ như lửa, hai bờ vai trắng nõn vẫn lộ ra ngoài, khe ngực đầy đặn như ẩn như hiện khiến người ta nhịn không được mà muốn nhìn thêm.
“Yêu tinh – báu vật!” Lâm Phong nghĩ đến hai từ để miêu tả cô gái này, nhưng lại nghi hoặc, đêm khuya khoắt thế này, Lam Kiều đến tìm hắn làm gì? Mà lại còn ăn mặc gợi cảm như thế, chẳng lẽ cô ta không sợ hắn là kẻ bất lương sao?
- Lâm công tử, ta có thể đi vào không?
Lam Kiều đứng ở cửa cười yêu kiều, ánh mắt như muốn câu hồn đoạt phách người đối diện.
Lâm Phong im lặng rồi khẽ gật đầu, nói:
- Vào đi.
Nghe Lâm Phong nói vậy, Lam Kiều trực tiếp đi vào giữa gian phòng, lại tự nhiên ngồi xuống rồi cười nói với Lâm Phong:
- Lâm công tử, đêm khuya quấy rầy, thật xin lỗi.
Lâm Phong khẽ lắc đầu, hỏi:
- Tiểu thư có chuyện gì sao?
- Không có chuyện gì thì Lam Kiều không thể đến thăm Lâm công tử sao?
Ánh mắt Lam Kiều hiện lên vẻ rung động lòng người, liếc mắt đưa tình, giọng nói đầy quyến rũ.
- Lam tiểu thư dò thăm chỗ này của thật là khó rồi, cô tới đây không phải chỉ đơn giản là vì thăm chứ!
Lâm Phong vẫn mỉm cười như trước. Lam Kiều có thể đêm khuya tìm tới đây, hiển nhiên đã phái người điều tra hắn, có dụng ý khác, bởi vậy lời của hắn cũng mang theo vài phần châm chọc.
- Lâm công tử thật chẳng hiểu phong tình!
Lam Kiều khanh khách cười, đôi mắt u oán liếc Lâm Phong một cái như muốn hòa tan Lâm Phong ra.
Nhưng cô ta lại không biết nay năng lực miễn dịch của Lâm Phong với mỹ nữ mạnh hơn người bình thường rất nhiều.
- Nếu ta mà hiểu phong tình ấy, có lẽ lúc này Lam tiểu thư không bình an rồi!
Lâm Phong lướt qua bộ ngực đẫy đà kia, trong lòng hơi xúc động. Nếu không phải tâm trí Lâm Phong đủ kiên nghị, sợ là chẳng biết đã xảy ra chuyện gì rồi.
- Nếu Lâm công tử muốn hiểu phong tình ấy, Lam Kiều ta không ngại!
Lam Kiều cười khanh khách rồi đứng dậy, bước tới trước mặt Lâm Phong. Thứ ở trước mặt Lâm Phong bây giờ chính là bộ ngực trắng nõn cao ngất kia.
Lam Kiều rõ ràng là cố ý… Cô gái này lại đến dụ dỗ hắn, không biết là có mục đích gì.
- Nếu Lam Kiều tiểu thư đã mời như vậy, kia Lâm Phong liền hiểu phong tình một lần vậy.
Lâm Phong cũng đứng lên, bước tới dán người lên Lam Kiều. Lam Kiều sửng sốt, không tự chủ được lùi ra sau một bước. Một bước lùi rất nhỏ này lại khiến Lâm Phong cười.
- Lâm công tử, ngài hư hỏng quá.
Lam Kiều cũng nhận ra mình đã lui ra sau, nũng nịu cười nói.
- Lam tiểu thư quyến rũ Lâm mỗ nhưng lại không cho ta chạm vào, thế là có ý gì?
Lâm Phong thản nhiên nói:
- Lam tiểu thư, lần này cô đến không biết là vì gì?
Lam Kiều kinh ngạc, trong mắt hiện ra chút thần sắc khác thường. Lâm Phong lại xem nhẹ mị lực của cô ta, chẳng lẽ cô ta còn chưa đủ hấp dẫn sao?