Các vị trưởng lão Vân Hải tông cùng với tông chủ Nam Cung Lăng vì bảo vệ tính mạng của Lâm Phong, toàn bộ đã tử trận. Họ đã hy sinh thật là bi tráng mà thê lương, đem máu nhuộm đỏ Phong Vân hạp và đài sinh tử, đợi cho thực lực của Lâm Phong cùng với Mộng Tình bước vào được nơi đó, nhìn thấy thi thể vô tận cùng với ánh chiều tà đỏ rực như máu.
Từ khi đó, Lâm Phong trong tay mang thạch giới tông chủ Vân Hải tông, lại mang trên lưng một trách nhiệm nặng nề, đó là phục hưng Vân Hải tông, và còn phải báo thù.
Toàn bộ Vân Hải tông đã vì Lâm Phong mà chết, vậy khi thực lực Lâm Phong mạnh mẽ sao có thể vong ân bội nghĩa, ngày ấy máu như ánh mặt trời buổi chiều tà, Lâm Phong hắn vẫn còn nhớ rõ, nhớ rõ ràng rành mạch.
Đó là món nợ mà hắn phải đòi, chỉ có điều là thời gian sớm hay muộn mà thôi.
Hiện giờ, tu vi của hắn đã bước vào Huyền Vũ cảnh tầng hai, bằng cách mượn các năng lực thần thông hùng mạnh, hắn có thể dễ dàng giết chết Huyền Vũ cảnh tầng ba, đối phó với cường giả Huyền Vũ cảnh tầng bốn cũng không thành vấn đề.
Hơn nữa, dưới tay hắn lại có quân đoàn hùng mạnh kia, lại có được Nguyệt Mộng Hà những năm gần đây đã cùng bồi dưỡng ra được nhiều người, Vân Hải tông giờ đây đã có được tia sáng, có thời cơ tái hiện rồi.
Về phần này, những người đã trong tay nhuốm máu, một người cũng đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn, phải bồi hoàn lại những gì phải trả.
Lâm Phong ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua trên không trung, phảng phất như thấy được ánh mắt thâm thúy của Không lão và nụ cười nhu hòa của Bắc lão, lại còn có Nam Cung Lăng, gương mặt thận trọng, nói năng có chút ân tình, nhất định là không thể nào phai mờ trong óc hắn. Lúc trước, Lâm Phong chỉ là một tiểu tử Linh Vũ cảnh, nhưng Không lão và Bắc lão đã nguyện vì hắn mà hiến đi tính mạng của mình, lấy Ảnh Vũ hồn thần bí của Không lão mà nói, nếu ông ta muốn đi tuyệt đối là không khó, nhưng ông ta đã không đi, vì bảo hộ cho Lâm Phong mà phải chịu chết.
Mà Bắc Lão thì cũng không tiếc gì, ông đã đưa Lâm Phong đến thạch điện giữa vách núi, sau đó chính mình quay lại khảng khái chịu chết, từng cảnh, từng cảnh dường như là đang diễn lại trong đầu của hắn.
- Đoàn Thiên Lang.
Trong lòng hắn xuất hiện một cái tên, bên trên trời cao xanh thẳm, bóng người của Đoàn Thiên Lang như ẩn như hiện, đôi mắt của Lâm Phong lộ vẻ lạnh lùng.
Đoàn Thiên Lang là người mà Lâm Phong nhất định phải giết, tuyệt đối không thể tha.
Còn có Tuyết Nguyệt thánh viện, cũng không nên để tồn tại trên thế gian này.
Nguyệt Mộng Hà nghe thấy Lâm Phong nguyện ý tiếp nhận thế lực của nàng thì nở một nụ cười. Ở Tuyết Nguyệt, số lượng người mà Lâm Phong muốn giết không phải là ít, trong tay Lâm Phong nhiều thêm một phần lực lượng thì cũng nhiều thêm một phần bảo đảm, chỉ cần số ít những người đó không ra tay, Lâm Phong cũng sẽ không có chuyện gì.
- Tiểu Phong, trong tay ta hiện giờ có tất cả ba mươi sáu người, ba mươi sáu người này đều tinh thông trận pháp, đều có thể sáu sáu tổ hợp thành sáu tập hợp trận pháp lại có thể tạo ra bốn mươi chín nhóm trận pháp. Bố trí bốn tổ hợp trận pháp hoặc là chín tổ hợp trận pháp, trong đó lại lấy bốn mươi chín nhóm trận pháp, cứ bốn người một trận, bố trí chín trận, chín cung tụ hợp chín trận thành một, đó là chiến lực mạnh nhất của chúng ta.
Nguyệt Mộng Hà giới thiệu với Lâm Phong, những người này về sau sẽ đều là thế lực của Lâm Phong, Lâm Phong tự nhiên là muốn biết thực lực của mọi người như thế nào.
Lâm Phong nghe xong có chút kinh hãi, ba mươi sáu người, toàn bộ tinh thông trận pháp, có thể ba mươi sáu người bố trí một đại trận, nói như vậy lực sát thương khẳng định sẽ phải tăng lên gấp mấy lần.
- Ta lúc đầu lựa chọn dạy bọn họ trận pháp, có thể làm cho bọn họ liên kết lại là thực lực sẽ gia tăng mãnh liệt, thứ hai bởi vì bọn họ trên thân mình đều không có gánh nặng trên người, tâm như trẻ sơ sinh, ở bên nhau giống như chị em, cho nên rất thích hợp với trận đạo.
Nguyệt Mộng Hà cười nói:
- Tiểu Phong, hiện tại con có thể thể nghiệm một chút.
- Vâng.
Lâm Phong gật gật đầu, hắn lập tức bước đi, băng qua một đám cát vàng, ở nơi đó có sáu Mị Ảnh áo trắng ngồi dưới đất, quây thành chung quanh một vòng tròn, đôi mắt nhắm chặt, nhưng trên người đều có từng sợi hào quang kỳ lạ.
Lúc này trên sa mạc an tĩnh, không có một tiếng gió nào, bước chân của Lâm Phong chậm rãi đi tới hướng sáu người, khi đến cách sáu người khoảng mười thước, ở phía dưới háng một chân của Lâm Phong, hắn cảm giác được rõ ràng một trận gió lạnh lùng quét đến, khiến cho hắn không kìm nổi rùng mình một cái.
Nơi sa mạc không gió này lại nổi lên một làn gió lạnh lùng, hàn ý nhập đến tận xương.
Nhưng bước chân của Lâm Phong vẫn không dừng lại mà vẫn tiếp tục tiến về phía trước, lập tức hàn khí càng ngày càng mạnh, gió lạnh lùng thồi như đánh vào người, cát vàng xung quanh không ngờ lại cuồn cuộn nổi lên, hiện lên hình dạng xoắn ốc không ngừng bay lên không, giống như là những cơn lốc vòi rồng từng đợt từng đợt cuốn đến.
Một cỗ sát ý lan tràn ra, xâm nhập vào Lâm Phong
Bước chân của Lâm Phong cứng đờ ra, cỗ sát ý này rất thuần túy, đó là sát ý thực sự, không phải là oai phong tạo tác.
Ầm.
Cát bụi cuồng bạo phóng lên cao, những cơn lốc vòi rồng hồi tụ đến cùng nhau, nhưng lại hóa thành một cơn lốc khủng bố bay múa cuốn quanh chung quanh Lâm Phong, làm cho tầm mắt của Lâm Phong không thể nhìn thấy cái gì khác, chỉ còn có từng đoàn từng đoàn những cơn lốc khủng bố vây quanh hắn mà thôi.
- Sát trận!
Đôi mắt Lâm Phong run lên, ánh mắt lẫm liệt, một cổ khí sát phạt từ trên người hắn bùng ra, không có bất kỳ một khoảng trống lưu tình nào, cổ khí sát phạt này xông thẳng lên trời, xung quanh hết thảy đều là cơn giận rít gào giết chóc.
Lấy giết chặn giết, mới là võ đạo
Khối khí sát phạt khủng bố này cuồn cuộn rít gào, những cơn lốc vòi rồng lạnh thấu xương này dường như là mất dần đi đều sát khí, chúng nó không còn mãnh liệt như vậy nữa, gần như là bị ý sát phạt của Lâm Phong áp chế.
Nhưng vào lúc này, sát ý kia giống như thủy triều thối lui, gió cũng càng ngày càng nhỏ, rất nhanh những vòi rồng cơn lốc đều biến mất không thấy gì nữa, xung quanh tất cả đều khôi phục lại bình thường.
Hoàng thổ an tĩnh của sa mạc vẫn lẳng lặng nằm ở kia, mà sáu đạo bóng dáng vẫn ngồi nguyên tại chỗ, dường như không hề bị động chạm đến một chút nào.
- Sát phạt ý của thiếu gia rất mạnh, là sát phạt chân chính thuần túy, so với loại ảo cảnh sát phạt của chúng ta mạnh hơn rất nhiều, nếu trận chiến này tiến hành chúng ta tất nhiên sẽ bại.
Lúc này, một thiếu nữ trong sáu người kia mở to mắt, cất tiếng nói, âm thanh trong trẻo.
- Xuân Phong, ngươi đừng có nể nang hắn, cần phải chiến đấu thực sự, lấy thực lực của hắn phóng thích vừa rồi, hắn tất bại không thể nghi ngờ.
Nguyệt Mộng Hà cười đi tới, liếc mắt một cái nhìn Lâm Phong
Nhìn thấy trong mắt Lâm Phong có vài phần không phục, Nguyệt Mộng Hà mỉm cười xong lại nói:
- Tiểu Phong con đừng nghi ngờ, vừa rồi làn gió của sáu đạo vòi rồng kia chẳng qua là sát trận vừa mới bắt đầu, nếu là sáu người Xuân Phong hợp lực, thân hóa vào trong trận, sáu đạo sát phạt với cơn lốc vòi rồng hợp nhất, lấy thực lực của con vừa phóng thích vừa rồi, còn xa mới đủ.
Trong đôi mắt Lâm Phong lộ ra thần sắc suy tư, nếu là sáu đạo vòi rồng sát phạt hợp nhất, có lẽ thực lực vừa rồi hắn bùng ra xác thực có vẻ không bằng, nhưng chẳng lẽ lại có thể thất bại sao?
- Đương nhiên nếu như người ra tay toàn lực, không có giữ lại chút nào thì người thắng có thể là con.
Nguyệt Mộng Hà lại bổ xung thêm, khiến cho Lâm Phong lại có thêm hiểu biết về mấy người này, hắn phải toàn lực làm mới chỉ là có thể chiến thắng đội của sáu người này, nhưng phía sau còn có ba mươi người, có thể thấy được Nguyệt Mộng Hà có thế lực này rất hùng mạnh.
Mười tám năm trở lại đây, Nguyệt Mộng Hà tất nhiên đã phải hao tổn vô số tâm tư mới có thể thành tựu thế lực dũng mãnh này.
- Mẫu thân, có lẽ người có thể để cho các cô ấy toàn lực thử xem.
Khóe miệng của Lâm Phong cong lên một chút, nụ cười tràn đầy tự tin khiến cho ánh mắt Nguyệt Mộng Hà bị kìm hãm, nàng lập tức nói:
- Được, Xuân Phong, thiếu gia cho các ngươi đem hết toàn lực, các ngươi hẳn là hiều được nên làm như thế nào rồi chứ?
- Dạ hiểu.
Xuân Phong nhìn Nguyệt Mộng Hà cười, rất nhanh cỗ vòi rồng sát phạt kinh khủng lại một lần nữa xuất hiện, vòi rồng cát vàng cuồn cuộn quay xung quanh Lâm Phong đang ở trong giữa trận pháp.
- Tiểu Phong, người này vẫn là quá trẻ tuổi quá mức tự tin đối với thực lực của mình, có lẽ cần mài luyện một chút, cho hắn được trải qua một chút suy sụp cũng tốt.
Nguyệt Mộng Hà thấp giọng cười nói.
- Lâm Phong, huynh ấy sẽ thắng.
Lúc này bên người Nguyệt Mộng Hà, Mộng Tình hạ giọng nói một câu khiến cho ánh mắt Nguyệt Mộng Hà ngưng tụ lại, nàng nhìn Mộng Tình nói:
- Con cứ như vậy, tin tưởng Tiểu Phong?
- Con tin tưởng anh ấy còn hơn tin tưởng chính mình, huynh ấy nói thử xem thì nhất định huynh ấy có thể thắng.
Sự tự tin của Mộng Tình phát ra từ nội tâm, khiến cho Nguyệt Mộng Hà lắc đầu cười nói:
- Mộng Tình, con quá tin tưởng nó rồi.
Đương nhiên, nếu Mộng Tình tin tưởng Lâm Phong thì Nguyệt Mộng Hà cũng rất vui vẻ.
Xuy, xuy, xuy!
Nụ cười của Nguyệt Mộng Hà vẫn còn đang trên môi đã nghe thấy sáu tiếng thở phù phù truyền ra, cơn lốc vòi rồng trong lúc đó đã ngưng lại, chỉ nhìn thấy sáu đạo Mị Ảnh bị ném bay ra ngoài
Cảnh tượng này khiến cho nụ cười của Nguyệt Mộng Hà cứng ngắc ngay trên mặt, lập tức nàng nhìn đến bóng người của Lâm Phong đã lại một lần nữa hiện ra trước mặt, bình tĩnh đứng ở đó, giống như không hề có chuyện gì.
- Xem ra ta đã hiểu hắn, không bằng con.
Nguyệt Mộng Hà liếc mắt một cái nhìn Mộng Tình rồi cười gượng gạo, hơn nữa Lâm Phong lại thắng mau như thế, chỉ sau một lát công phu đã phá vỡ trận pháp.
Đảo con ngươi qua nhìn Lâm Phong, Nguyệt Mộng Hà cười hỏi:
- Con cũng hiểu trận đạo?
- Vâng!
Lâm Phong gật đầu thừa nhận, lúc ở thành Dương Châu bế quan là lúc đối với trận đạo hắn cũng có một đoạn thời gian nghiên cứu, vòi rồng này thực cũng không quá phức tạp, rất dễ dàng có thể phá.