Vẻ mặt mọi người ngây ra, chăm chú nhìn bóng người ngạo nghễ giữa hư không, chỉ thấy khí tức ma đạo trên người Lâm Phong dần tan biến, thân thể Ma thần dần biến mất trong mắt mọi người, nhưng nhìn bóng người ca Lâm Phong, vẫn khiến họ có cảm giác chấn động. Hiên Viên Phá Thiên, hậu duệ của Hoàng, có được lực lượng huyết mạch của Hoàng, chiến lực k/hủng bố được xưng vô địch cùng cấp, dễ dàng vượt cấp khiêu chiến. Nhưng ngày hôm nay, trong tình huống cùng cấp, gã bị đánh bại, thua trong tay thanh niên đang đứng trên kia. Với tuyệt thế chi tư của Hiên Viên Phá Thiên, không ngờ lại bị đánh bại, có thể tưởng tượng thanh niên đứng giữa hư không đáng sợ tới cỡ nào, hơn nữa vừa rồi, bọn họ cũng chính mắt thấy thực lực của hắn. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, mọi người thật sự khó tưởng tượng, đây là người cứu mạng Dương Tử Diệp, thậm chí còn bị Dương gia nhục nhã đuổi giết, lấy tuyệt thế chi tư của Lâm Phong, hắn mưu đồ Dương gia sao? Hiên Viên Phá Thiên, với thiên phú đáng sợ, tuyên bố sau khi trở thành đệ nhất môn đồ Thiên Vũ sẽ cầu hôn Dương Tử Diệp. Dương gia vô cùng vui mừng, cho rằng đó là vinh quanh to lớn. Nhưng Lâm Phong, hắn cứu tính mạng Dương Tử Diệp, lại bị nhục nhã đuổi khỏi Dương gia, chênh lệch giữa hai người, vô cùng to lớn. Nhưng hôm nay, Lâm Phong trước mặt mọi người, dưới tình huống cùng cấp đánh bại Hiên Viên Phá Thiên, mang tới rung động mãnh liệt cho Dương Tử Diệp. Giờ phút này thân thể nàng khẽ run, chỉ cảm thấy vô cùng rung động, chiến đấu vừa rồi hoa lệ như thế, từng cảnh tượng liên tục hiện lên trong đầu nàng taNgười mà trước kia nàng ta coi là con kiến, tìm mọi cách để nhục nhã thậm chí muốn giết, lại đánh bại Hiên Viên Phá Thiên, người mà nàng ta lấy làm kiêu ngạo. Người nói sẽ cầu hôn nàng ta khiến cho Dương gia vô cùng hưng phấn, Hiên Viên Phá Thiên. Lâm Phong, ngày ấy cứu tính mạng của nàng, đưa nàng ta trở về Dương gia, thực sự có mơ ước và mưu đồ với nàng ta sao? Với chiến lực đáng sợ của hắn, Dương gia có gì đáng để Lâm Phong mưu đồ đây. Thu Nguyệt Tâm cũng bị Lâm Phong chấn động, nàng giờ nhìn bóng người giữa hư không khẽ thở dài trong lòng, đôi mặt lạnh lùng vừa rồi vì kích động mà đỏ bừng. Thời điểm Lâm Phong và Hiên Viên Phá Thiên chiến đấu, trong lòng nàng căng như dây đàn, cầu nguyện Lâm Phong không bị thương, dù chiến bại cũng không sao, bởi vì chuyện đó đương nhiên. Nàng không nghĩ tới Lâm Phong có thể đánh bại Hiên Viên Phá Thiên. Chuyện này khiến nàng phấn chấn, cảm xúc dâng trào. Đáng giận, mấy tên Thu Mi và Thu Lân lại muốn giết Lâm Phong, còn có tam thúc của nàng, muốn giết Lâm Phong? Nếu bọn họ biết chuyện phát sinh trong ảo cảnh, người Thu gia, chắc chắn sẽ không cự tuyệt Lâm Phong trở thành con rể đâu. Thiên tài kh/ủng bố như vậy, tương lai hắn vô hạn a. Hiên Viên Phá Thiên được cho rằng tương lai sẽ trở thành Hoàng, như vậy lấy thân thủ của Lâm Phong, cùng cấp đánh bại Hiên Viên Phá Thiên, đó cũng có nghĩa là, Lâm Phong nhất định trở thành Hoàng!
- Tên này xem ra vẫn nhường mình.
Khuôn mặt Thu Nguyệt Tâm lộ ý cười, buổi tối nàng thường khi dễ Lâm Phong mấy bận, nhưng Lâm Phong căn bản không vận dụng lực lượng chân chính đấu với nàng, mỗi lần đều bị nàng ức hϊế͙p͙. Giờ phút này nhớ lại, trong lòng nàng chỉ cảm thấy ngọt ngào. Không nói đến mọi người, ngay cả Hầu Thanh Lâm cũng không đoán được kết quả trận chiến này sẽ như vậy. Đây là Bắc hoang, mặc dù Hầu Thanh Lâm, cũng từng nghe kể qua về Hiên Viên Phá Thiên, bởi vậy trước khi hai người chiến đấu, y mới cố ý nói, trận chiến này, dù ai thắng ai bại cũng không bị tước đoạt tư cách trở thành môn đồ Hoàng Vũ. Kỳ thực y có chút thiên vị Lâm Phong, nhưng Lâm Phong lại mang đến cho y niềm vui bất ngờ, thế nhưng lại chiến thắng, đánh văng Hiên Viên Phá Thiên ra khỏi ảo cảnh. Nếu sớm biết như thế, ban đầu y đã không nói như vậy. Hiên Viên Phá Thiên được coi là nhân vật đệ nhất Thiên Vũ, nếu khi khảo hạch môn đồ Hoàng Vũ mà bị loại bỏ, chuyện này dường như có chút thú vị. Lúc này, chỉ thấy ánh mắt Lâm Phong từ từ nhìn qua, lập tức dừng trên người Dương Tử Diệp, khiến vẻ mặt Dương Tử Diệp kinh hãi, sắc mặt trắng bệch, có chút khó coi. Dương Tử Lam đã bị tước đoạt tư cách trở thành môn đồ Hoàng Vũ, bị Lâm Phong mạt sát trong ảo cảnh hư không. Sau khi Hiên Viên Phá Thiên bị đánh văng ra ngoài, trong đám người, tuy vẫn có người của Dương gia, nhưng trước mặt Lâm Phong, cho dù bọn họ cùng tiến lên, cũng không chịu nổi một kích, toàn bộ đều bị tước đoạt tư cách trở thành môn đồ Hoàng Vũ. Hiện tại, không ai có thể ngăn cản Lâm Phong.
- Ngươi muốn thế nào? Dương Tử Diệp mở miệng nói với Lâm Phong.
Lâm Phong cúi đầu quan sát Dương Tử Diệp phía dưới. Giờ phút này, vị trí của hai người dường như thay đổi, Dương Tử Diệp từng đứng trên cao, dùng thái độ coi thường, cao cao tại thượng nhìn Lâm Phong.
- Trong hoang đảo ta cứu ngươi một mạng, lại đưa ngươi về gia tộc nhưng lại bị nhục nhã đuổi ra ngoài.
Hiên Viên Phá Thiên được gia tộc Dương thị các ngươi coi là thiên kiêu chi tử, thậm chí gã chỉ đơn giản nói muốn kết hôn với ngươi, các ngươi đã vô cùng hưng phấn. Hiện giờ, phế vật trong miệng các ngươi lại đem vị hôn phu tương lai của ngươi đánh văng ra ngoài, ngươi có cảm thụ gì? Lâm Phong thản nhiên nói, khiến sắc mặt Dương Tử Diệp càng ngày càng khó coi.
- Ngươi cùng cấp mới chiến thắng được Hiên Viên Phá Thiên, nhưng ở bên ngoài, Hiên Viên Phá Thiên vẫn có thể coi thường ngươi, ngươi có tư cách gì so sánh với hắn.
Dương Tử Diệp không cam lòng chịu nhục, lạnh lùng trả lời.
- Đúng vậy, ta tu hành chưa đủ mười năm, tự nhiên không đấu lại hắn, nhưng ngày khác, lúc ta lăng vân thiên địa, ta cũng không dùng ánh mắt nhìn con kiến nhìn hắn đâu.
Thanh âm Lâm Phong rất bình tĩnh, đánh bại Hiên Viên Phá Thiên không đáng để kiêu ngạo, hắn cũng không tự cao tự đại, nhưng ít ra, hắn hung hăng thở ra một hơi, hung hưng quất một cái tát cho những người đã từng coi thường hắn. Người sống trên đời, cần có thực lực cường đại, không để bản thân bị nhục nhã, bảo vệ thân nhân bằng hữu. Ngoài ra, còn phải tìm kiếm tự do, thoải mái. Lâm Phong không phải thánh nhân, cũng không tin trên đời thực sự có thánh nhân. Nếu người gọi thánh nhân đó không theo đuổi chuyện gì, thực sự không buồn không vui, vì sao lại muốn theo đuổi thực lực cường đại. Do đó, hắn không tin có thánh hiền chân chính. Người nhục nhã hắn, hắn đương nhiên hoàn trả lại.
- Động thủ đi!
Dương Tử Diệp tự biết không có cơ hội trở thành môn đồ Hoàng Vũ, Lâm Phong sẽ không tha cho nàng ta. Thật đáng giận, hai huynh muội nàng ta đều bị kẻ mà hai người từng coi thường là con kiến tước đoạt cơ hội trở thành môn đồ. Lâm Phong giơ bàn tay lên, lập tức một đạo hư không chỉ pháp phá không, xuyên thấu thân thể Dương Tử Diệp, trong khoảnh khắc, thân thể Dương Tử Diệp biến mất trong ảo cảnh hư không, bị Lâm Phong tước đoạt tư cách trở thành môn đồ Hoàng Vũ. Mọi người nhìn bóng người Dương Tử Diệp biến mất, trong lòng có chút không bình tĩnh, chuyện thế gian thay đổi, ai cũng không biết phát sinh chuyện gì. Bọn họ từng nghe chuyện huynh muội Dương Tử Lam đuổi giết Lâm Phong, coi Lâm Phong là con kiến, nhưng vì thế mà hai người đó mất đi tư cách trở thành môn đồ Hoàng Vũ, bi ai a. Chỉ sợ hiện giờ, huynh muội Dương Tử Lam vô cùng hận Lâm Phong đi. Tất nhiên, nếu Lâm Phong dám làm, hiển nhiên không quan tâm, dù sao, Dương Tử Diệp và Dương Tử Lam vẫn muốn giết hắn, cũng từng phái người đuổi giết hắn. Một khi đã như vậy, Lâm Phong không cần hạ thủ lưu tình, Dương Tử Lam và Dương Tử Diệp muốn giết hắn, còn lưu tình cảm làm gì. Hầu Thanh Lâm đứng giữa hư không, liếc mắt nhìn mọi người, giờ phút này trong ảo cảnh hư không cũng chỉ còn khoảng ngàn người.
- Các ngươi không định tiếp tục chiến sao? Hầu Thanh Lam thản nhiên nói: - Nếu các ngươi không chiến nữa, ta cho phép các ngươi ra ngoài, chuẩn bị vòng khảo hạch tiếp theo, dù các ngươi lựa chọn thế nào, cuối cùng, môn đồ Hoàng Vũ chỉ có tám mươi mốt người!
Rất nhiều người đều trầm mặc, nhưng không ai chủ muốn chiến nữa. Ở trong này, ai cũng không rõ lai lịch của đối phương, không nghĩ có thể loại bỏ đối phương.
- Đã như vậy, chúng ta đi ra ngoài!
Bàn tay Hầu Thanh Lâm huy động, mọi người cảm thấy hào quang lóe lên, thế giới tuyết trắng tan biến, bọn họ xuất hiện giữa đại điện.