Thậm chí bọn họ còn không nhìn rõ được kiếm náy, quá nhanh, lại không có bất kỳ khí thế nào phóng ra ngoài, nhưng vì sao mà một kiếm đơn giản như vậy lại có thể lấy mạng Cung Luân chỉ trong chớp mắt.
- Thực lực thật đáng sợ!
Mọi người nhìn thấy Lâm Phong rút trường kiếm ra, sau đó thân thể Cung Luân ngã xuống. Vị cường giả Linh Vũ cảnh tầng sáu có thể dễ dàng đánh bại Tổ Ninh và Kha Thành kia cứ lẳng lặng nằm ở đó.
Bọn họ đương nhiên không cho là uy lực kiếm kia của Lâm Phong thật sự bình thường, cường giả quyết đấu không hề có ngẫu nhiên, bọn họ thậm chí không có tư cách để nhìn ra sự ảo diệu trong một kiếm kia.
Ba người bên cạnh Cung Luân kia run lên, trong lúc lơ đãng đã lui ra sau. Vừa rồi bọn họ cùng đứng với Cung Luân định đối phó Lâm Phong, nhưng nay Lâm Phong chỉ với một kiếm đã giết chết Cung Luân, khiến bọn họ lòng sinh sợ hãi. Nếu một kiếm kia không đâm tới Cung Luân mà đâm tới bọn họ thì bọn họ có thể tránh được không?
Đáp án hiển nhiên là không. Ở trong bốn người, Cung Luân có thực lực mạnh nhất, gã còn không tiếp nổi một kiếm thì bọn họ cũng như vậy.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Phong chậm rãi quay sang nhìn bọn họ, khiến ba người bọn họ giật mình khiếp sợ.
- Quy củ của các ngươi chắc là cũng giống gã này nhỉ.
Mấy người kia hoảng hốt, một kẻ trong số đó cố nặn ra một nụ cười, nói:
- Đâu có đâu bằng hữu, ta không hề có ác ý với ngươi, nếu cần phòng tu luyện thì ngươi cứ chọn đi.
- Bằng hữu?
Lâm Phong cảm thấy buồn cười, nói:
- Nếu mắt ta không có mù thì vừa rồi các ngươi và tên này đứng chung với nhau, nếu đều làm thì sao phải rụt rè sợ hãi, khiến người ta chế giễu.
Sắc mặt ba người này cứng ngắc lại, đúng vậy, vừa rồi bọn họ làm vậy không thể nghi ngờ là thể hiện thái độ, bọn họ đứng cùng một chỗ với Cung Luân đã chứng tỏ là bọn họ đáp ứng Vu Kiều. Ánh mắt Lâm Phong không có mù, sao có thể nào không nhìn thấy, dù có lùi bước thì cũng vô dụng.
- Bằng hữu, nếu ngươi cần nguyên thạch thì cứ mở miệng, phòng tu luyện ở tầng thứ ba này ngươi có thể dùng tùy ý.
Lại có kẻ khác mở miệng nói, nếu không tránh được thì đành phải đối mặt.
- Đầu tiên, ta không thiếu nguyên thạch, thứ hai, phòng tu luyện tầng ba này ta đương nhiên có thể tùy ý dùng, cần các ngươi lắm lời thế sao?
Lâm Phong lạnh nhạt nói. Đối phương ngơ ngác, hỏi:
- Vậy ngươi muốn thế nào?
- Tự phế tu vi.
Lâm Phong lạnh lùng đáp.
Ba người kia run lên, mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng, tự phế tu vi, phế tu vi đi rồi, bọn họ chính là phế nhân, mặc cho kẻ khác khi nhục. Hơn nữa, người tu võ có ai chưa từng đắc tội kẻ khác, nếu bị phế tu vi thì thứ chờ bọn họ chỉ có con đường chết.
Mọi người đều hoảng sợ, tự phế tu vi thì có khác gì là chết, nhưng nếu đứng ở góc độ của Lâm Phong thì bọn họ cũng sẽ làm như thế. Vừa rồi bọn chúng đòi giết Lâm Phong, giờ lúc này Lâm Phong ở thế mạnh thì đương nhiên phải trả lại rồi.
- Ta cho các ngươi một lựa chọn nữa, ai phế ả ta trước thì không phải tự phế tu vi nữa.
Lâm Phong chỉ chỉ Vu Kiều, thản nhiên nói. Vu Kiều giật mình hoảng sợ, lúc này ả khiến bốn người kia đi giết Lâm Phong, ai giết được Lâm Phong thì ả sẽ ngủ với kẻ đó, mà lúc này Lâm Phong lại bảo ba người kia đến phế ả.
Lâm Phong vừa nói xong, ba người kia đã nhảy đến chỗ Vu Kiều, đồng thời cũng cảnh giác lẫn nhau.
- Ta cho các ngươi mười giây, không làm được thì lời của ta hết hiệu lực.
Lâm Phong bổ sung thêm một câu, ngay lập tức một luồng khí thế mãnh liệt phóng ra từ trên người kia, thân thể bọn họ cũng đồng thời chuyển động.
Trước mặt bản thân thì Vu Kiều đương nhiên chỉ có thể hi sinh.
Bị ba người còn mạnh hơn mình đồng thời công kích, sắc mặt Vu Kiều trắng bệch. Ngay khi Lâm Phong nói thế, kết cục của Vu Kiều đã được định ra.
Hoặc có thể nói, ngay khi ả ta xem thường Lâm Phong, muốn đối phó Lâm Phong thì số mệnh ả đã định.
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, Lâm Phong cũng không thèm liếc cái nào mà chỉ nói:
- Đem ả và ba cái thi thể này khiêng đi, sau này đừng có xuất hiện ở tầng thứ ba nữa.
Ba người kia như được đại xá, vội vã mang theo Vu Kiều và thi thể đám người Cung Luân chạy đi. Lúc đi còn lạnh lùng trừng Vu Kiều trong tay, chính là ả đàn bà này khiến bọn họ suýt nữa bị phế tu vi, may là không giống Cung Luân, nếu không kẻ chết đã là bọn họ.
Nay tu vi ả đã bị phế, không phải là mặc cho bọn họ đùa bỡn sao.
Lâm Phong không để ý đến bọn chúng nữa mà bước đến ngoài một gian phòng tu luyện, nhìn chữ Cấm và tên khắc trên cửa đá kia, khóe miệng hiện lên chút cười lạnh.
- Nếu là quy củ thì hôm nay ta cũng lập ra quy củ.
Lâm Phong lẩm bẩm, giơ tay lên hạ xuống cái tên kia, ngay sau đó đã bị hắn xóa đi.
Ngay sau đó Lâm Phong lại duỗi ngón tay ra, trên đầu ngón tay hắn tia sáng lóe lên không ngớt. Chỉ một lát sau, một chữ Lâm đã khắc rõ ở trên cửa đá.
Sau đó Lâm Phong lại bước đến trước cưa gian phòng tu luyện khác, toàn bộ đều khắc lên chữ Lâm, tất cả phòng tu luyện của tầng thứ ba đã bị Lâm Phong chiếm làm của riêng.
Mọi người đứng ở giữa kinh ngạc nhìn Lâm Phong, không biết nói thế nào cho phải.
Kẻ này thật bá đạo.
Nhưng nếu không phải thì những phòng tu luyện này cũng không đến lượt bọn họ, chỉ có kẻ có thực lực thì mới có tư cách độc quyền, mới có tư cách nói quy củ, lập quy củ.
Kẻ yếu không hề có bất cứ quyền nói lời nào.
Lâm Phong dựa vào tu vi Linh Vũ cảnh tầng năm đã dễ dàng giết chết cường giả Linh Vũ cảnh tầng sáu, làm cho người ở Linh Vũ cảnh tầng sáu vâng vâng dạ dạ. Hắn có tư cách kiêu căng ngạo mạn.
- Từ hôm nay, những phòng tu luyện này thuộc về Lâm Phong ta, cho đến khi ta tự mình xóa tên đi, những kẻ khác mới được bước vào, nếu không thì tự gánh lấy hậu quả.
Để lại một câu nói vô cùng bá đạo, Lâm Phong lập tức bước vào phòng tu luyện mà Cung Luân vừa dùng kia, kèm theo đó là một tiếng ầm ầm vang lên, cửa đá đóng lại, ánh sáng nguyên khí lưu chuyển trên cửa đá.
Nhìn độ sáng rực của ánh sáng kia là biết Cung Luân đã để vào không ít nguyên thạch, Lâm Phong không cần tiêu phí nguyên thạch cũng đủ để hắn tu luyện một đoạn thời gian.
Ít nhất là đến ngày hắn và Hắc Ma ước chiến, vậy là đủ.
Tu luyện trong phòng ở tầng thứ ba, thiên địa nguyên khí lại càng nồng đậm hơn. Lâm Phong vừa bước vào trong thì cảm thấy lỗ chân lông toàn thân đều mở ra, cực kỳ vui sướng, khiến cơ thể hắn có một loại cảm giác như đói khát đã lâu, muốn nuốt hết loại thiên địa nguyên khí nồng đậm này.
Khoanh chân ngồi xuống, Lâm Phong thả Thiên Chiếu Vũ Hồn ra, lập tức tiến vào trạng thái tu luyện.
Thuần nguyên công vận chuyển, ngay sau đó một luồng thiên địa nguyên khí từ tứ chi bách hài của Lâm Phong tiến vào trong cơ thể, chảy theo huyết mạch và gân cốt. Mà nguyên khí trong cơ thể Lâm Phong cũng dần trở nên ngày càng tinh thuần.
Tu luyện không phân biệt năm tháng, thời gian cứ từ từ trôi qua. Lâm Phong hoàn toàn không biết, ở bên ngoài, trong Thiên Nhất học viện này, thanh danh của hắn càng ngày càng vang dội. Mà ngày hắn và Hắc Ma ước chiến cũng càng ngày càng gần.