Mục lục
Tuyệt Thế Vũ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hóa kiếm, người vì kiếm, ngàn vạn thanh kiếm dung hợp làm một, dung nhập trên người Lâm Phong, lập tức cả người Lâm Phong cũng hòa tan vào trong kiếm, trở thành một thanh kiếm.

Cảnh tượng này, khiến cho tất cả những người nhìn thấy trong lòng đều hung hăng run rẩy, hóa kiếm, Lâm Phong, hắn không ngờ hóa kiếm rồi.

Phải nhập kiếm đạo, trước tiên phải ngộ ý chí kiếm, phải ngộ ý chí lực lượng, trước hết cần phải tiến vào cảnh giới nhân kiếm hợp nhất, nhưng mà nhân kiếm hợp nhất chỉ là nói về một phương diện, về một cái cảnh giới, cả người giống như một thanh kiếm, người và kiếm tương dung, nhưng người vẫn là người mà kiếm thì vẫn là kiếm.

Nhưng giờ phút này, Lâm Phong làm sao lại chỉ có là nhân kiếm hợp nhất từng đó, mà là cả người hắn đã hoàn toàn hóa kiếm

- Tới một cảnh giới nhất định, chẳng lẽ người thật sự có thể trở thành kiếm? Rất nhiều người vẫn không thể tin được, dường như là không chân thực thì phải, người chính là người tại sao lại có thể trở thành đồ vật, trở thành kiếm. Nhưng cái cảnh tượng trước mắt kia, nó lại chân chân thật thật nói cho bọn họ biết, người có thể trở thành kiếm, Lâm Phong, hắn đã hóa thành một thanh kiếm.

- Là ảo giác, đây nhất định là ảo giác, đây là một loại thần thông thủ đoạn mạnh mẽ, làm cho cả người thoạt nhìn giống như là một thanh kiếm. Rất nhiều người trong lòng điên cuồng mãnh liệt run rẩy, một giọng nói thốt ra, bọn họ cũng không đoán sai, Lâm Phong, làm sao lại có thể trở thành kiếm, một thanh kiếm sắc thực sự. Ít nhất thì hiện tại Lâm Phong còn không thể làm được, đây chỉ là một loại thủ đoạn thần thông vô cùng cường đại mà thôi.

Quy nhất kiếm quyết thức thứ hai, người kiếm quy nhất, người cùng kiếm quy vị nhất thể, nhìn cũng nhìn không ra, người giống như đã trở thành một thanh kiếm.

Kiếm quang hiện lên, không có tiếng vang ầm ầm rung động, cũng không có uy áp hủy thiên diệt địa, chỉ có một đạo lưu quang, kiếm, thực sự không có gì kiên cố mà nó không phá nổi, vô sở bất diệt.

Đó là do năm loại lực lượng ảo hóa xuất ra lưỡi kiếm ngũ sắc, dung hợp với kiếm đạo đáng sợ, lĩnh ngộ kiếm quy nhất va đụng vào nhau cùng một nơi, chỉ có điều trong nháy mắt lưỡi kiếm quang ngũ sắc quy về hư vô. Bất kể hắn khủng bố như thế nào, hùng mạnh như thế nào, nhưng giờ phút này, toàn bộ quy nhất, vô luận là kiếm của ai, đều phải quy nhất.

Nhìn thấy lưỡi kiếm ngũ sắc tịch diệt, nội tâm của Vũ Thiên Cơ hung hăng run rẩy lên, những ngôi sao to lớn trong mắt mọi người trong khoảnh khắc đều mất đi sắc thái. Một kiếm kia quá mức đáng sợ, người với kiếm tương dung, đây không phải là chỉ có tầng thứ sáu ý chí kiếm đạo, cũng không phải chỉ là kiếm thuật hùng mạnh, mà là một loại lĩnh ngộ chân chính trên kiếm đạo, hết thảy tất cả hợp cùng một chỗ, hòa hợp này trở thành kiếm, không có gì kiên cố mà nó không phá nổi.

Tiếng vang xì xì truyền ra, đôi mắt Vũ Thiên Cơ cứng đờ, một thanh kiếm dừng lại ở trước mặt gã, lập tức thanh kiếm hóa thành một đạo thân ảnh, Lâm Phong.

Trong giữa hư không, một trận trầm mặc, Vũ Thiên Cơ và Lâm Phong mặt đối mặt mà đứng đó, đồng dạng phiêu nhiên, đồng dạng không kiềm chế được.

- Ta thua rồi. Vũ Thiên Cơ nhìn bóng dáng người tuổi trẻ trước mặt, vừa rồi một kiếm kia, nếu Lâm Phong không dừng lại, đã có thể giết ch.ết gã.

Quỷ thần khó lường Vũ Thiên Cơ, Thiên Trì Tuyết Phong, ngọn núi cao nhất Thiên Cơ, lãnh tụ thanh niên đồng lứa, chiến bại, thua ở trong tay Lâm Phong.

Thở dài một tiếng, Vũ Thiên Cơ có cảm giác như có mấy phần đang ở trong mộng ảo, có mấy phần tinh thần hao tổn, người thứ nhất, đỉnh núi tuyết Thiên Trì, phải đổi chỗ rồi.

Trên mặt đất, đám người rung động nhìn lên giữa hư không, nhất là người Thiên Trì Tuyết Phong, họ cảm thấy một trận hoa mắt, đánh bại quỷ thần khó lường, Vũ Thiên Cơ không ngờ lại thua ở trong tay Lâm Phong, điều này đối với họ mà nói thật sự là quá mức rung động, trong lúc nhất thời thậm chí họ thấy có một loại cảm giác không chân thực.

Vũ Thiên Cơ không ngờ thua trong tay một thanh miên cường nhân không có tiếng tăm gì.

Nhưng mà điều này dường như là cũng không thể trách Vũ Thiên Cơ được, lực lượng sao dẫn động, hóa thành sao ánh sáng thất diệu bất diệt, ảo hóa thành một tòa núi tuyết trấn áp hết thảy, lại còn mượn lực lượng sao vấn thiên cơ, sử dụng lực lượng dũng mãnh của Lâm Phong, loại thủ đoạn nào cũng đều vô cùng mạnh mẽ, nhưng cuối cùng Vũ Thiên Cơ vẫn là chiến bại. Một kiếm phá vạn pháp, để cho lực công kích cường đại đến một cảnh giới nhất định, hết thảy tất cả đều là hư vô, trong thiên hạ chỉ duy nhất chỉ có một kiếm kia phong tình, vĩnh tồn.

- Lâm Phong, ta thua rồi, ta sẽ tuân thủ lời hứa của ta, từ hôm nay, ngươi Lâm Phong, trở thành lãnh tụ thanh niên đồng lứa Thiên Trì. Vũ Thiên Cơ thở dài, gã chậm rãi cất tiếng nói khiến đôi mắt những người Thiên Trì đều run lên, những người Thiên Trì trẻ tuổi, phải lấy Lâm Phong vi tôn, chẳng lẽ lại đem tương lai của Thiên Trì đặt vào trong tay của Lâm Phong hay sao?

Lâm Phong nhìn Vũ Thiên Cơ, người này đúng là một nhân vật kiêu hùng, vô cùng mạnh mẽ, nếu hắn không có thực lực đã từng vài lần lột xác, hôm nay căn bản không thể chiến thắng được Vũ Thiên Cơ, thật là đáng sợ.

Chẳng lẽ mỗi đợt thực lực dũng mãnh tiến vào Bí Cảnh, đều có được nhân vật đáng sợ như Vũ Thiên Cơ bực này.

- Từ giờ khắc này về sau, phàm là người của đỉnh núi tuyết Thiên Trì, đều nghe theo hiệu lệnh của ngươi. Vũ Thiên Cơ cất tiếng nói, thần sắc Lâm Phong ngưng tụ, Vũ Thiên Cơ này là một nhân vật kiêu hùng. Nếu không phải hắn lấy lực lượng kiếm đạo tầng thứ sáu, hơn nữa ngộ tám mươi mốt đồ án, đối với kiếm lĩnh ngộ mà phát huy ra quy nhất kiếm quyết thức thứ hai, người và kiếm quy nhất, hắn chỉ sợ rất khó mà chiến thắng được Vũ Thiên Cơ.

- Coi như xong, nói vậy ta cũng không thể ra lệnh cho bọn họ, đừng trêu chọc ta. Lâm Phong lạnh lùng nói, hắn cũng không trông cậy gì.

- Vũ Thiên Cơ ta đã nói được thì làm được, người Thiên Trì cũng không phải không chịu nổi như ngươi tưởng tượng, nếu có ai không nghe theo hiệu lệnh của ngươi, ta sẽ ra tay tru sát, Vũ Thiên Cơ lại nói, khiến cho đồng tử Lâm Phong co rút lại, hắn nhìn Vũ Thiên Cơ chằm chằm.

- Tốt lắm, một khi đã như vậy, người Thiên Trì giờ nghe ta hiệu lệnh, phàm là từ giờ phút này, người nào động thủ đoạt bảo đều phải tru sát. Ánh mắt Lâm Phong nhìn xuồng khoảng không bên dưới, lạnh lùng thốt ra một giọng nói, lập tức đôi măt người núi tuyết Thiên Trì đều run lên nhìn Lâm Phong chằm chằm, ánh mắt lóe ra, từ nay về sau, hắn làm lãnh tụ sao?

Mặc dù cảm giác còn có chút giống như mộng ảo, nhưng mà mọi người vẫn động thủ, Lâm Phong ngay cả Vũ Thiên Cơ hắn cũng có thể chiến thắng. Ở Thiên Trì, thanh niên nhất mạch thuộc về người mạnh nhất, sẽ là nhân vật lãnh tụ, xem ra sau này Thiên Tuyền nhất mạch thế quật khởi tất hành, địa vị lại lên như diều gặp gió. Ở đỉnh núi tuyết Thiên Trì, thanh niên mạnh thì tuyết phong mạnh, tương lai một ngày kia Lâm Phong đắc thế, trở thành lãnh tụ Thiên Trì, lấy Thiên Tuyền Phong vi tôn, một người đắc đạo, gà cho lên trời.

Điều này tất cả mọi người đều hiểu được, mặc dù là Vũ Thiên Cơ gã cũng biết rõ, nhưng gã vẫn thản nhiên nhượng xuất vị trí lãnh tụ.

Khí băng tuyết trong nháy mắt phảng phất như muốn đem trọn phiến thiên địa này đóng băng lại, toàn bộ một phiến hư không này đều là những bông tuyết phiêu đãng, thế giới toàn màu trắng lại không ngừng có máu tươi rơi xuống, nhuộn đỏ đất tuyết.

Đám người Quân Mạc Tích cũng đã giết đỏ cả mắt rồi, những người đoạt bảo này quá điên cuồng, ra tay hằn là sát chiêu tàn nhẫn không chút lưu tình, phải đem mấy người bọn họ đưa vào chỗ ch.ết, hắn không giết người, người cũng giết hắn, giết đến cuối cùng, không có ai có nửa điểm lưu thủ.

Bước chân Vũ Thiên Cơ bước ra, đóng băng thiên địa, gã chém ra một kiếm, lập tức có một đầu người bị chém rụng, băng tuyết làm cho máu đều đông cứng lại.

Lâm Phong nhìn động tác của Vũ Thiên Cơ, đôi mắt ngưng tụ, tên này thật là lợi hại, Vũ Thiên Cơ, thử hỏi thiên cơ, sử dụng ra năng lực của hắn, giờ phút này đã không có sao ánh sáng mênh mông như trước, vẫn còn có thể sử dụng xuất kiếm sát chiêu, tuy rằng uy lực không bằng vừa rồi, nhưng loại năng lực khù.ng bố này quả thật dũng mãnh.

Bước chân bước ra, kiếm ý điên cuồng, Lâm Phong cũng ra nhập đội quân sát phạt, một kiếm giết một người, không ngừng có người bị chém giết từ vong.

Rất nhiều người thân hình chớp động, bắt đầu chạy trốn, những người đoạt bảo vô vọng rồi, gia nhập Thiên Trì, Lâm Phong cùng với sự gia nhập của Vũ Thiên Cơ, giết người như ngóe, máu tươi phiêu tán rơi rụng khắp nơi, điều này đối với những người đoạt bảo mà nói, đúng là ác mộng.

Tràn ngập khí tàn sát bừa bãi, sau một thời gian giằng co cuối cùng thì cũng trôi đi, lúc này đại địa đã bị máu đỏ tươi cùng với băng tuyêt nhuộm thành một màu sắc yêu dị, không gian đã yên tĩnh trở lại, trên mặt đất nắm ngổn ngang vô số thi thể, ch.ết thì ch.ết, trốn thì trốn. Trên người Quân Mạc Tích và Vân Phi Dương cũng có không ít vết thương, tuy nhiên Quân Mạc Tích có được bất tử Võ Hồn nên thương thế trong nháy mắt đã được khôi phục.

Trong tay Lâm Phong, chân nguyên chi kiếm từ từ biến mất, trường bào nhuốm máu, ánh mắt nhìn đám người xung quanh, đôi mắt sắc bén. Những người Thiên Trì kia vẫn không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn, vẫn hãy còn chưa hoàn toàn chuyển hoán thân phận, Lâm Phong, bây giờ là lãnh tụ của bọn họ.

- Việc trước kia, những chuyện cũ ta sẽ bỏ qua, sẽ bắt đầu từ bây giờ, nếu là ta còn nhìn thấy người Thiên Trì nội chiến, chân trời góc biển ta cũng sẽ tru sát hết. Trong miệng Lâm Phong thốt ra một giọng nói rét lạnh, khiến cho đám người trong tâm run lên.

- Còn có một việc, người Thiên Trì, mặc dù là không tế đài mà đến, đồng thời tập trung vào cùng một chỗ, đối với người khác mà nói là chiếm cứ ưu thế, nhưng mà nhiều người như vậy cùng đi một đường, liệu có thể tìm được bảo vật không? Mà nếu thực sự có gặp được bảo vật thì sẽ phân phối như thế nào? Lâm Phong tiếp tục nói: - Nhiều người cùng đi với nhau như vậy, mặc dù tìm được bảo vật cũng chỉ có mấy người được hưởng, những người khác trong lòng tất có khúc mắc, xuất hiện trong tâm không công bằng.

- Tất cả các người muốn đoạt được bảo vật, đều chính mình phải đi, phải dựa vào lực lượng của chính mình, ai tìm được? Thuộc về ai? Người phân khai ra, cơ hội cũng sẽ lớn hơn một ít, nếu là các ngươi cảm thấy thực lực của bàn thân không đủ, có thể lựa chọn mấy người cùng nhau hành động.

- Ừ? Đôi mắt mọi người ngưng tụ, bọn họ đồng thời cùng đi, so sánh với các thế lực khác mà nói, bọn họ có ưu thế tuyệt đối, nhưng Lâm Phong lại làm cho bọn họ tách ra, nhưng bọn họ không thể không thừa nhận là Lâm Phong nói có lý.

Đôi mắt Vũ Thiên Cơ lóe ra, gã liếc mắt một cái nhìn mọi người: - Đúng là ta sai lầm rồi, không trải qua tử vong đau khổ, mặc dù có được phân phối bảo vật, cũng không thể thực sự trưởng thành lên.

Hết thảy, đều phải dựa vào chính mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK