Lâm Phong thậm chí không biết Mộng Tình chưa từng tách khỏi hắn, từ lúc hắn bước chân ra khỏi học viện, nàng ta vẫn luôn đi theo.
Lúc này, Lâm Phong lại đeo chiếc mặt nạ màu bạc kia lên, làm cho hắn khôi phục cái cảm giác lạnh lùng nghiêm nghị kia. Không chỉ có hắn, Bá Đao cũng đeo mặt nạ trên mặt, nhưng là màu đồng cổ, trông khá dữ tợn bá đạo, rất hợp với Bá Đao.
- Bá Đao, ngoài nô lệ trong Tù đấu trường, trừ số đã đấu giá và đã chết ra thì còn chảy đến nơi nào không?
Đi trên đường, Lâm Phong hỏi Bá Đao.
- Có.
Bá Đao trầm ngâm rồi gật đầu, nói:
- Không nói đến đám nô lệ chết đi, những nô lệ còn lại đều là tinh anh, có thể bị thuần phục, bọn họ sẽ để lại cho mình. Mà một số không thuần phục thì sẽ bị đưa tới phòng đấu giá, dù sao giữ lại cũng không có tác dụng gì. Ngoài ra còn có nhiều nô lệ khác bọn họ mang đi buôn bán, cho những người cần nô lệ võ tu.
Lâm Phong liếc Bá Đao một cái, người này không cần nói cũng biết là hạng kiệt ngạo bất tuân, không chịu phục tùng.
- Buôn bán ở đâu?
Lâm Phong hỏi.
- Không rõ lắm.
Bá Đao lắc đầu đáp:
- Ta không có cơ hội tiếp xúc bọn họ, chỉ biết những chuyện xảy ra quanh mình.
Lâm Phong suy nghĩ, lại nghe Y Tuyết ở bên cạnh nói:
- Bọn họ bị đưa đi thị trường giao dịch nô lệ rồi, đó cũng không phải bí mật gì. Những quý tộc cần nô lệ võ tu thì có thể đến thị trường giao dịch nô lệ, lấy nguyên thạch trực tiếp mua nô lệ võ tu hoặc dùng thứ khác để đổi.
- Thị trường giao dịch nô lệ.
Lâm Phong híp mắt lại, không ngờ còn có nơi như thế.
- Y Tuyết, dẫn ta đi nhìn xem.
Lâm Phong đạm mạc nói một tiếng.
Y Tuyết hơi nghi hoặc, liếc Lâm Phong một cái rồi gật đầu, nói:
- Vâng!
Ngay sau đó Y Tuyết lập tức dẫn đường. Một lát sau, ba người liền tới thị trường giao dịch nô lệ.
Đứng ở ngoài, Lâm Phong nhìn con đường thênh thang trước mặt, đồng tử co rút lại.
Thị trường giao dịch này rõ ràng là một cái ngã tư đường rộng rãi, hai bên là những cái lồng sắt, rất nhiều nô lệ bị nhốt trong lồng sắt đó. Mà ở bên ngoài, chủ nhân những tên nô lệ kia lạnh nhạt ngồi đó, đợi người đến hỏi han và giao dịch nô lệ.
Ở nơi này, nô lệ tương đương với súc vật, là đồ vật để giao dịch, không hề có nhân quyền nào.
Những nô lệ bị ủi lên dấu ấn nô lệ này có thể là tù binh hoặc là tử tù, cũng có thể là đắc tội vị quý tộc hay thế lực lớn nào đó mà bị in dấu ấn nô lệ lên. Cũng giống Vân Hải tông, bị diệt toàn môn, người may mắn sống sót đều bị Đoàn Thiên Lang in lên dấu ấn nô lệ, trở thành những tên nô lệ tầm thường ti tiện, bị người người ngược đãi ức hiếp, thậm chí có thể chết bất cứ lúc nào.
Hơn nữa thị trường giao dịch nô lệ này rất náo nhiệt, trên con đường lớn ở giữa không ngừng có người qua lại, chọn lựa đánh giá nô lệ, trong số đó phần lớn là quý tộc.
Ba người Lâm Phong bước vào thị trường giao dịch này, liếc qua những lồng giam ở hai bên, nô lệ nơi này có gầy gò, có khỏe mạnh, thậm chí còn có nữ nô lệ cực kỳ xinh đẹp khêu gợi, có thể thỏa mãn một số kẻ háo sắc muốn mua về để hưởng thụ.
- Phong thiếu gia, nô lệ nơi này phần lớn là võ tu Khí Vũ cảnh. Võ tu Linh Vũ cảnh thì giá đắt hơn, bị mấy đại gia tộc ở Hoàng thành lũng đoạn, bọn họ ở trung tâm chợ nô lệ, ngài muốn đi xem không?
Lúc này, Y Tuyết nói với Lâm Phong, tuy cô ta không biết Lâm Phong tới đây là có mục đích gì, nhưng với thực lực của Lâm Phong mà mua nô lệ võ tu thì đương nhiên sẽ chọn Linh Vũ cảnh.
- Ừ, chúng ta đi xem.
Lâm Phong trả lời rồi bước đi, nhưng hắn lại cảm thấy cả người không thoải mái. Đám nô lệ trong lồng giam kia đều nhìn chằm chằm bọn họ, làm cho hắn cảm thấy không được tự nhiên, mà ánh mắt của bọn buôn bán nô lệ này cũng làm cho người ta chán ghét.
Một lát sau, Lâm Phong đi tới trung tâm thị trường giao dịch nô lệ, lúc này xung quanh hắn không có lồng giam như những nơi khác, mà là một kiến trúc cực lớn trông như một pháo đài loại nhỏ.
- Thiếu gia, đây là sở giao dịch lớn nhất thị trường giao dịch nô lệ, tám phần mười nô lệ võ tu Linh Vũ cảnh đều bị bọn họ độc quyền.
Y Tuyết ghé vài tai Lâm Phong nói nhỏ, chỉ thấy ngoài pháo đài này, một người nhìn ba người Lâm Phong, nghe Y Tuyết kêu Lâm Phong là thiếu gia thì vội cười nói:
- Vị thiếu gia này, ngài cần nô lệ võ tu ư, ta cam đoan ở nơi này ngài có thể lựa chọn được nô lệ võ tu khiến ngài hài lòng.
- Dẫn ta đi xem!
Lâm Phong lạnh nhạt nói, đôi mắt dưới lớp mặt nạ màu bạc bình tĩnh.
- Vâng thiếu gia, mời ngài đi theo ta.
Người kia mỉm cười khách khí, dẫn ba người Lâm Phong đi vào trong tòa kiến trúc cổ như thành lũy này.
Bên trong nơi này rất rộng rãi, lớn vô cùng, một nửa nơi này bị khóa lại, bên trong đều là nô lệ võ tu. Bọn chúng lười nhác ngồi dưới đất, nhìn mấy người Lâm Phong đi tới, bọn họ liếc nhìn Lâm Phong, nhất thời Lâm Phong cảm thấy một luồng sát khí kéo đến.
- Thiếu gia, ngài có thể ở bên ngoài lựa chọn kẻ mà ngài vừa ý, số xiềng xích trên người bọn chúng đại diện cho thực lực của bọn chúng, một xiềng xích thì là Linh Vũ cảnh tầng một, năm cái xiềng xích chính là Linh Vũ cảnh tầng năm.
Người nọ giới thiệu cho Lâm Phong.
Đứng ở ngoài cửa nhà giam, Lâm Phong có thể liếc một cái là thấy được số lượng xiềng xích trên người nô lệ võ tu, do đó phỏng đoán thực lực của bọn họ.
- Hơn hai trăm nô lệ võ tu Linh Vũ cảnh, lợi hại nhất còn có nô lệ Linh Vũ cảnh tầng sáu. Chủ nhân nơi này quả thực là một thế lực rất lớn.
Lâm Phong nhìn lướt qua những nô lệ ở đây, hơn hai trăm tên, toàn bộ là Linh Vũ cảnh mà tuổi không hề lớn, nếu để ở ngoài thì đây có thể tạo thành một thế lực khủng khiếp, có thể thành lập được tông môn.
- Thiếu gia xin hãy yên tâm, những tên nô lệ này đều từ Tù đấu trường đến đây, trong đó có rất nhiều tù binh mà Thiên Lang Vương diệt Vân Hải tông có được. Vân Hải tông chính là đại tông môn, rất nhiều người ở đây đều là đệ tử nội môn, thậm chí còn có một số đệ tử hạch tâm nữa, chắc chắn sẽ không làm ngài thất vọng.
Người bên cạnh niềm nở nói, làm cho đôi mắt dưới lớp mặt nạ của Lâm Phong kia hơi ngưng lại, đệ tử của Vân Hải tông, đúng là đi mòn gót giày tìm chẳng thấy.
Lần trước nghe nói Đoàn Thiên Lang đưa người của Vân Hải tông đến Tù đấu trường, Lâm Phong liền hy vọng có thể tìm được vài người của Vân Hải tông trước đây nên mới cố ý đến xem.
- Ha ha, đệ tử Vân Hải tông, không tệ! Vừa vặn lần này ta muốn đến vùng trung bộ Yêu Thú Sâm Lâm, cần một số kẻ tới mở đường, xem ra là ta tới đúng lúc rồi.
Lâm Phong cười cười khiến đám nô lệ nhìn Lâm Phong với ánh mắt lạnh lẽo, đi vùng trung bộ Yêu Thú Sâm Lâm mở đường, nói trắng ra là muốn bọn họ đi chịu chết, tên khốn kiếp này!
- Hắc hắc, thiếu gia đến thật đúng lúc.
Người bên cạnh nở nụ cười, nhưng lòng lại thầm mắng Lâm Phong này không biết là đệ tử đại gia tộc nào lại ngu ngốc đến như vậy, nói hết cả mục đích ra.
- Nô lệ võ tu ở nơi này có giá bao nhiêu?
Lâm Phong hỏi một tiếng.
- Linh Vũ cảnh tầng một, mười khối nguyên thạch trung phẩm; tầng hai là ba mươi nguyên thạch trung phẩm; tầng ba là tám mươi, tầng bốn là hai trăm, tầng năm là năm trăm, tầng sáu là một nghìn.
Lâm Phong khẽ gật đầu, lại nói với đám nô lệ võ tu trong nhà giam kia:
- Đệ tử Vân Hải tông đứng ra, đi theo ta.
Người bên cạnh nghe vậy thì lại thầm mắng Lâm Phong tiếp, đồ đần!
Những nô lệ võ tu kia thản nhiên liếc Lâm Phong một cái, nếu đã biết là đường chết thì ai chịu đi cùng hắn chứ. Trên mặt bọn họ cũng không dán cái nhãn Vân Hải tông, mình không nói thì ai biết bọn họ là ai.
Ngay cả Bá Đao và Y Tuyết đứng bên cạnh cũng không hiểu Lâm Phong đang làm gì.
Nhưng Lâm Phong vẫn thản nhiên như trước, mà tay hắn thì rút ra một thứ rồi đặt lên nhà giam kia.
Đeo trên ngón tay của Lâm Phong là một chiếc thạch giới thật bình thường, thật quá tầm thường, nhưng rất nhiều nô lệ trong nhà giam đó nhìn thấy chiếc thạch giới này thì chấn động.
Chiếc nhẫn này nếu để ở đâu cũng sẽ không khiến người ta chú ý, nhưng những nô lệ võ tu này có không ít người đã từng gặp nó. Ngày xưa, chiếc thạch giới này đeo ở trên ngón tay của Nam Cung Lăng, tông chủ Vân Hải tông.