Mục lục
Tuyệt Thế Vũ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh mắt của Lâm Phong nhìn hai người Quân Mạc Tích và Vân Phi Dương, vươn tay, vỗ mạnh vào đầu vai của hai người, tất cả không cần diễn tả bằng lời nói.

- Quân Mạc Tích, Thanh Mộng Tâm sao không đi cùng ngươi? Ánh mắt Đường U U nhìn chung quanh một lượt, không nhìn thấy bóng dáng Thanh Mộng Tâm, ngày xưa quan hệ giữa bọn họ và Thanh Mộng Tâm cũng coi như không tệ, hơn nữa đều là người của Long Sơn đế quốc, đi tha hương tới nước khác, nàng nghĩ rằng Quân Mạc Tích nên kết bạn với Thanh Mộng Tâm mới phải.

- Sư phụ nàng không muốn nàng đến. Quân Mạc Tích đáp lại nói: - Mỗi người đều có chí hướng riêng của mình, Thanh Mộng Tâm chính là người kế thừa tương lai của Tinh Mộng các, so với các sư muội, thiên phú của nàng hùng mạnh hơn rất nhiều, bởi vậy sư phụ nàng đối với nàng cực kỳ coi trọng, sợ nàng sẽ có sơ xuất gì, hơn nữa lần này tới Bí Cảnh, đều là lực lượng nòng cốt của các đế quốc trung phẩm, thế lực bá chủ, so với những thiên tài này, nàng không được xem là quá ưu tú, rất nguy hiểm.

Đường U U nghe được lời này liền sáng tỏ, phụ thân của nàng cũng lo lắng việc nàng đến Bí Cảnh, cường giả rất nhiều, bất kể là thách thức hay mức độ nguy hiểm đều vượt xa đại hội Tuyết Vực không biết bao nhiêu lần, đại hội Tuyết Vực chỉ có thiên tài của Tuyết Vực mà thôi, bọn họ là một trong tứ đại đế quốc hạ phẩm, ở Tuyết Vực cũng xem như đứng đầu, nhưng đặt ở Càn Vực lãnh địa mênh mông vô cùng này, thì lại không có chút nổi bật nào.

Cho dù đặt giữa mọi người, sẽ không có ai chú ý tới sự hiện hữu của ngươi.

- Việc này nguy cơ trùng trùng, hy vọng chúng ta đều có thể mạnh khỏe, sống sót đi ra. Thanh âm của Đường U U hơi trầm thấp, cung điện Hoàng giả đã ở ngày xưa, ai cũng không biết bên trong sẽ có cái gì, không người nào dám nói mình nhất định có thể còn sống.

- Yên tâm đi, ta đã xem thiên tượng, mạng của ta không ngắn như vậy. Quân Mạc Tích cười đùa nói, ba người khác cũng đều mỉm cười.

Lâm Phong vươn tay, đặt ở giữa bốn người, lập tức, Đường U U, Quân Mạc Tích, Vân Phi Dương đều đưa bàn tay ra, tụ lại cùng một chỗ, bốn bàn tay, dường như ngưng tụ thành một cỗ lực lượng vô hình, bọn họ đều phải sống đi ra, để vươn lên cao trong thế giới võ đạo.

Tuyết Ưng nhìn nụ cười hồn nhiên mà sáng lạn trên khuôn mặt bốn người, trái tim yêu thú vốn bình lặng nhưng giờ đây lại dao động, thế giới yêu thú cá lớn nuốt cá bé, nhân loại cũng không tốt hơn là mấy, cường giả vi tôn, lợi ích tối thượng, tại một thế giới như vậy mà có thể có được một tình bằng hữu sôi nổi chân thành, quả thật rất khó, nụ cười trên mặt bốn người, rất chân thật, dường như tạo thành một cỗ năng lượng vô hình có thể lan truyền sang cho những người khác.

- Làm bộ làm tịch. Một câu châm chọc truyền đến, phương hướng là từ Thiên Trì Thiên Khu Tuyết Phong, Lăng Huyết nhìn bốn người, dường như trong lòng rất khó chịu, trào phúng một câu.

Lâm Phong thản nhiên quét mắt nhìn hắn một cái, nhưng không để ý, không nhìn thẳng, không lòng dạ nào người bằng được những người tri kỷ tâm giao!

- Ha ha, có thể thêm ta vào hay không. Một bên, Hoàng Phủ Long thật thà chất phác cười, khiến ánh mắt của bốn người đều ngưng tụ, nhìn ánh mắt thật thà chất phác đó, Lâm Phong mỉm cười gật đầu.

- Khắp nơi đều là bạn bè, chỉ cần có tâm, chỉ gặp một lần thì như thế nào, huynh đệ, cùng đến đây. Quân Mạc Tích cười vang nói, một người cương trực như hắn tự nhiên không chịu bất cứ khuôn phép gì.

- Đúng, tứ hải giai huynh đệ. Hoàng Phủ Long đưa tay nắm lấy tay bốn người, cười ngây ngô nói: - Ta tên là Hoàng Phủ Long, các ngươi cứ gọi ta là đại hại trùng!

- Đại hại trùng, tên này của ngươi, thật là bất nhã đấy. Vân Phi Dương cười mắng nói, năm người đều mỉm cười, thu tay lại, Hoàng Phủ Long sờ sờ đầu, cái tên này đúng thật có chút bất nhã, bất quá hắn lại thích gọi như vậy.

Thiên Trì Tuyết nhìn năm người này, trong lòng hiện lên tình cảm khác thường, thế giới võ đạo to lớn, muốn tìm một người để thổ lộ tình cảm, nói dễ hơn làm, thế giới này, quá nhiều người lãnh huyết vô tình, đặt lợi ích lên trên tất cả mọi thứ.

Người nên đến hầu như cũng đã lục tục kéo đến đủ, sau đó ngẫu nhiên cũng còn một số lẻ tẻ người đến sau, nhưng mọi người đã không còn quan tâm đến việc này nữa, ánh mắt của bọn họ điều nhìn chăm chú sườn núi như tòa mộ phần trước mắt, cùng lẳng lặng chờ đợi thời gian trôi qua.

Lâm Phong khoanh chân ngồi dưới đất, nhắm mắt lại, rất an tĩnh, dường như tất cả những chuyện xảy ra bên ngoài đều không thể quấy rầy đến hắn.

Nhưng cũng không phải ai đều có thể thản nhiên giống như Lâm Phong, theo thời gian trôi qua, lòng của bọn họ càng ngày càng không bình tĩnh được, khẩn trương và hưng phấn giao thoa với nhau, thời gian ngày càng gần, đến lúc đó tiến vào bên trong Bí Cảnh, không ai biết hay cái gì đang đợi bọn họ, là nguy cơ tử vong, hay thiên đại kỳ ngộ.

- Thùng...-

- Thùng, thùng...-

Đúng lúc này, tâm thần mọi người đột nhiên bắt đầu chấn động, dường như trong hư vô có một luồng dao động đặc thù đang chậm rãi truyền ra.

- Ông... Thanh âm dần dần trở nên vang dội hơn vài phần, mọi người cảm giác thân thể của mình dường như trầm xuống, nhưng khi bọn họ cẩn thận cảm ứng, lại phát hiện căn bản không có gì, kỳ quái, quỷ dị.

- Đến thời điểm rồi. Đám người xung quanh con ngươi toàn bộ đều mạnh mẽ co rút lại, nhất là những cường giả này, đôi mắt tất cả đều ngưng tụ, b.ắn ra quang hoa sắc bén đến cực điểm.

Bí Cảnh, rốt cục đã sắp đến lúc mở ra.

- Ông, ông! Tiếng vang dao động dường như đang dần dần tăng lên, mọi người rốt cục thật sự cảm thấy rõ ràng mặt đất đang dao động, thân thể của bọn họ, cũng theo cỗ dao động này mà bắt đầu run rẩy chuyển động.

Ánh mắt mọi người rung động, thân thể của bọn họ chậm rãi đứng lên, đôi mắt sắc bén gắt gao nhìn vào sườn núi giống như phần mộ kia, trong ánh mắt đều lóe ra phong mang, cả đám nắm chặt hai tay, đã chờ đợi nhiều ngày như vậy, Bí Cảnh rốt cục cũng mở ra sao?

- Ông, ầm ầm!

Âm thanh vù vù dần dần hóa thành tiếng ầm vang, cát đá trên mặt đất dường như cũng bắt đầu chuyển động, lăn lộn trên mặt đất, giống như bị gió thổi, mà giờ khắc này mảnh không gian này, ngoại trừ mặt đất rung động ra, thì yên tĩnh không một tiếng động, cũng không có một âm thanh nào.

Những cường giả dẫn đầu bước chân chậm rãi đi lên phía trước, hướng tới sườn núi giống như mộ địa kia đi đến, ánh mắt ngưng trọng, bọn họ đến lúc nên hoàn thành sứ mệnh của mình rồi.

- Tự giải quyết cho tốt. Bảy vị Tuyết Ưng bước lên phía trước, bước chân dường như có ngàn vạn cân nặng, theo mỗi bước chân của bọn họ, một cỗ lực lượng vô hình xuất hiện trong hư không, chỉ ngắn ngủi trong chốc lát, cả phiến thiên địa tràn ngập một cỗ hơi thở đáng sợ.

Không chỉ có cường giả của Thiên Trì Tuyết Phong, tất cả cường giả đều bước chân đi ra ngoài, đều hướng trung tâm sườn núi bước đi.

- Cùng nhau động thủ đi. Không biết là ai mở miệng nói, lập tức, mọi người liền nhìn thấy một cỗ lực lượng đáng sợ lao tới sườn núi kia, hàn phong lăng lệ vô cùng, một phần tòa núi bị cắt nhỏ, trong nháy mắt, bụi đất tung bay mù mịt, mặt đất bắt đầu run rẩy.

- Oanh! Một đạo thân ảnh bước chân mạnh mẽ bước ra, bụi đất phóng lên cao, ở trên người của hắn, xuất hiện hào quang vô tận đáng sợ.

- Càn! Trong miệng phun ra một chữ, chùm tia sáng đáng sợ ngút trời, cực kỳ chói mắt.

- Khôn!

- Ầm vang! Lại một người nữa hung hăng đạp lên mặt đất, mặt đất phát ra tiếng ông minh, lại là một chùm tia sáng xông lên bầu trời.

- Khảm!

- Ly!

- Chấn!

- Cấn!

- Tốn!

- Đoái!

- Ầm vang, ầm ầm... Đại địa đang điên cuồng run rẩy, từng đạo thân ảnh lục tục bước ra, trong thiên địa tràn ngập chùm tia sáng đáng sợ.

- Càn, khôn, khảm, ly, chấn động, cấn, tốn, đoái! Từng chùm tia sáng không ngừng phóng lên trời, thanh âm một đạo tiếp một đạo, trên mặt đất, bát đại phương vị chùm tia sáng nối thành một dải, mơ hồ có rất nhiều đồ án bát quái hiện lên, lập tức hội tụ lại cùng một chỗ, trở thành một trận Bát Quái hủy diệt vô cùng lớn.

- Dùng người làm trận, hơn nữa toàn bộ đều là cường giả Thiên Vũ cảnh, phối hợp thật ăn ý. Đôi mắt của Lâm Phong run lên mạnh mẽ, hắn cũng tinh thông trận pháp, tự nhiên có thể cảm nhận được sự đáng sợ của trận pháp này, Bí Cảnh này, dường như cũng không phải dùng sức một mình là có thể mở ra, những võ tu hùng mạnh này, tại thời khắc này ăn ý tuyệt đối, hiển nhiên bọn họ đều đã được thông báo, biết giờ khắc này bọn họ cần phải làm gì.

- Ầm vang! Sát trận Bát Quái do vô số quang hoa hội tụ mà thành hủy diệt tất cả, sườn núi kia bị san thành bình địa, bụi đất trên mặt đất toàn bộ đều bị thổi bị, chấn động ầm vang càng ngày càng mãnh liệt, mọi người cảm giác được dưới chân của bọn họ, chấn động càng ngày càng tăng.

Đồ án Bát Quái sát phạt không ngừng rung động đào sâu vào trong lòng đất, nhưng vào lúc này, đồ án bát quái dường như bị cản trở bởi cái gì đó, đình chỉ chuyển động, nơi đó, dường như có lực lượng cấm chế.

- Phá, phá, phá... Quang hoa khủ.ng bố chiếu sáng lên hư không, lực lượng hủy diệt ngút trời, đôi mắt mọi người hơi khép lại, đợi khi bọn họ mở mắt ra, phát hiện đại địa dưới chân càng run rẩy mãnh liệt, tiếng vang ầm ầm kh.ủng bố truyền ra, lại nhìn thấy đồ án bát quái kia sớm đã biến mất không thấy đâu nữa, trong hố sâu dưới mặt đất, có một tòa cung điện mênh mông, đang chậm rãi từ trong đại địa dâng lên, rung động lòng người!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK