Mục lục
Tuyệt Thế Vũ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Phong cùng mấy người đưa mắt nhìn về mấy người mặc áo tím, chuyến đi này, người Thiên Cơ Phong đứng ở trước nhất, những người phong khác thì ở xung quanh, giống như chúng tinh phủng nguyệt, cao cao tại thượng.

Nhất là Vũ Thiên Cơ càng như thế, người Thiên Cơ Phong lấy hắn làm chủ, hắn là thanh niên lãnh tụ của Thiên Cơ Phong, địa vị cũng giống như Lăng Huyết tại Thiên Khu Phong, nhưng uy vọng thì cao hơn Lăng Huyết nhiều.

- Thiên Cơ Phong! Tám người Lâm Phong, có người lạnh lùng nhìn, có người lộ vẻ hâm mộ, giống như là hâm mộ những đệ tử Thiên Cơ Phong kia, muốn trở thành một thành viên trong đó, cao cao tại thượng, không cần bị khinh bỉ như ở Thiên Tuyền Phong, mà Bách Lý Hề thì có loại ý nghĩ này.

- Lần này thiên tài Thiên Tuyền Phong lựa chọn ra từ thế tục đúng là không tệ, nhưng nội tình Thiên Tuyền Phong vẫn lộ rõ ở đó, nếu các ngươi không cam tâm thì phải cố gắng cường đại lên, cũng giúp Thiên Tuyền Phong các ngươi tranh giành mặt mũi. Vũ Thiên Cơ nhàn nhạt nói, nghiễm nhiên lộ vẻ ý vị của lãnh tụ, rất cao ngạo. Hắn rất có thể trở thành lãnh tụ Thiên Cơ Phong trong tương lai, cũng có ý nghĩa là lãnh tụ của cả Thiên Trì Tuyết Sơn, bây giờ đang bồi dưỡng khí chất lãnh tụ này.

Nhưng loại giọng nói này rơi vào trong tai lại không phải thư thái như vậy, rất nhiều người đối đãi với Vũ Thiên Cơ như là lãnh tụ, vì vậy cảm giác được giọng điệu của hắn như vậy là chuyện đương nhiên. Nhưng với Lâm Phong, trong lòng hắn không có khái niệm lãnh tụ này, ngươi, ta, đều giống nhau, đều là đệ tử Thiên Trì Tuyết Sơn, tất cả mọi người đều ngang hàng. Dù Thiên Cơ Phong của ngươi có địa vị cao hơn, cũng không có tư cách dùng giọng điệu dạy dỗ bọn họ.

- Thiên Cơ Phong, một tên vãn bối đứng ở nơi này dạy dỗ người cùng thế hệ, lại còn có người cho là hợp lý, ta thấy đây có phải là tính nô bộc gây nên hay không, hay là những người khác đã coi mình là nhân vật lãnh tụ tiền bối cao cao tại thượng. Giọng nói nhàn nhạt tự trong miệng Lâm Phong vang lên, làm cho mọi người cứng đờ, Lâm Phong đang châm chọc bọn họ có tính thích chịu bị làm nô lệ, thật là kẻ to gan, chẳng lẽ hắn cho là mình đánh bại một người Thiên Khu Phong thì rất giỏi sao?

Vũ Thiên Cơ cũng cau mày, trong mắt bắn ra hai tia sáng sắc bén, nhìn Lâm Phong, như muốn nhìn thấu Lâm Phong.

- Ồ!? Lâm Phong nhướng mày, tinh mang theo trong mắt bùng lên, làm cho hai mắt Vũ Thiên Cơ run lên, thân thể cũng lắc lư rất nhỏ, hắn nhịn không được mà nhắm mắt lại.

- Hừ! Lâm Phong hừ lạnh một tiếng, lạnh băng nhìn Vũ Thiên Cơ, người này lại dám dùng thần thông nhìn trộm hắn, muốn nhìn thấu hắn. Hẳn là hắn tu luyện thủ đoạn đặc thù nào đó, nhưng loại thủ đoạn nhìn trộm này phải dùng lực lượng linh hồn làm cơ sở, mà trong cùng thế hệ, Lâm Phong cho rằng không có kẻ nào có linh hồn lực có thể chống lại với hắn. Vì vậy, dưới cơn nóng giận, hắn liền làm cho hai mắt Vũ Thiên Cơ bị cắn trả.

- Ồ!? Thấy một màn như vậy, mọi người đều kinh hãi, với trình độ quỷ thần khó lường của Vũ Thiên Cơ, muốn dùng thần thông nhìn trộm Lâm Phong thì không vấn đề gì mới đúng. Lâm Phong hẳn là bị Vũ Thiên Cơ nhìn rõ toàn bộ, nhưng vì sao Vũ Thiên Cơ lại đột nhiên nhắm mắt lại?

Vũ Thiên Cơ nhanh chóng mở mắt ra, tinh mang lóe lên, nhìn chằm chằm vào Lâm Phong.

- Bị cắt đứt rồi, thần thông nhìn trộm của ta, lần đầu tiên bị người cùng thế hệ cắt đứt. Hơn nữa ta đã nhìn trộm được kiếm đạo ý chí đã ở tầng bốn, lại còn vẫn đang tăng lên, hẳn là ý chí kiếm đạo ý chí tầng năm. Tiếc là không thấy rõ, kẻ này thật là mạnh. Xem ra người này mới là lãnh tụ âm thầm một phương trong lần tiến vào Bí Cảnh này. Hắn còn lợi hại hơn cả Thiên Trì Tuyết.

Vũ Thiên Cơ nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, đồng thời trong lòng thầm nghĩ, hắn liền khẽ hừ một tiếng, sau đó quay người nói với mọi người: - Chư vị tiến vào Bí Cảnh, đều phải cố gắng a!

Nói xong, Vũ Thiên Cơ liền im lặng, nhưng trong lòng lại có điều suy tư, tên Lâm Phong này có thực lực đối cứng với mấy thanh niên lãnh tụ các đại tuyết phong khác.

Trong lòng mọi người có nhiều nghi hoặc, Vũ Thiên Cơ đột nhiên nói sang chuyện khác, cứ bỏ qua cho Lâm Phong như vậy?

Chỉ có Lâm Phong mới hiểu rõ, tên Vũ Thiên Cơ hẳn là đã nhìn ra chút đầu mối, không tính toán nữa rồi. Chẳng lẽ hắn có thể đại chiến với mình ngay bây giờ sao, nơi này chính là Tuyết Điện, ma sát nhỏ thì được, nhưng mà đại chiến kinh động tới tiền bối Tuyết Điện thì ai cũng không thể chịu nổi.

Một bên, Liệp Nhân lẳng lặng nhìn từng màn phát sinh, Thiên Trì chia làm bảy tòa tuyết phong, chưa bao giờ ngăn cản cạnh tranh va chạm giữa các bên, chỉ có từ trong cạnh tranh mới có thể xúc tiến thanh niên trưởng thành, để thiên tài chân chính lộ ra, cường giả thì thành tựu tôn vị cho tuyết phong, kẻ yếu thì đương nhiên phải đào thải.

Không chỉ có Thiên Trì, tất cả tông môn thế lực đều không thể không có cạnh tranh, không có cạnh tranh thì không thể có động lực, dĩ nhiên, trong thế giới võ đạo, nơi nào có võ tu thì nơi đó nhất định có đấu tranh.

- Lần này, Thiên Tuyền Phong sẽ không còn dễ dàng bị người khi dễ nữa. Trong lòng Liệp Nhân cảm thấy an ủi tự hào, Thiên Trì Tuyết, Hoàng Phủ Long, Hàn Thu Vũ đều có thiên phú rất cường đại, tuyệt đối sẽ không sợ hãi bất kỳ cường giả thanh niên của các tòa núi khác. Mà Lâm Phong thì lại càng có thể chống lại lãnh tụ đối phương, giống như trong suy đoán của Vũ Thiên Cơ, Lâm Phong mới là lãnh tụ âm thầm của Thiên Tuyền Phong.

- Keng…

Một tiếng chuông du dương từ trong Tuyết Điện vang lên, chậm rãi phiêu đãng mà ra, lúc này, tại trong Tuyết Điện có một người chậm rãi bước ra, người này khoác áo bào màu tím, tượng trưng cho Thiên Cơ Phong, tóc dài như tuyết, chòm râu tới ngực, lộ ra mấy phần tiên phong đạo cốt.

- Người bảy đại tuyết phong đã đến đông đủ rồi chứ? Lão già râu tóc bạc trắng này nhàn nhạt nói một tiếng, tuy không to nhưng rõ ràng truyền vào trong tai mỗi người.

Những thanh niên cường giả kia đều rối rít khom người: - Đã đến đủ rồi ạ!

- Ừ! Lão nhân đưa mắt lướt qua, nhìn về năm mươi sáu vị thiên tài thanh niên, có chút hài lòng gật đầu.

- Thiên Trì chưa bao giờ ngăn cản các ngươi cạnh tranh lẫn nhau, bởi vì cạnh tranh có thể làm cho các ngươi có được nhiệt huyết, làm cho các người có động lực cùng quyết tâm trở nên mạnh mẽ. Sỡ dĩ Thiên Trì chia làm bảy đại tuyết phong, cũng chính là vị ước nguyện này, trong ngày thường, vô luận các ngươi đấu tranh thế nào cũng có thể, nhưng ta phải nhắc nhở các ngươi, lần này đi Bí Cảnh, không chỉ có những thiên tài Thiên Trì các ngươi, còn có thanh niên của các thế lực đáng sợ ở các vực khác, nhưng thiên tài kia không yếu hơn các ngươi, cho nên, đến Bí Cảnh, các ngươi liền không thể đấu cùng người của mình, mà là phải đấu cùng bọn họ. Các ngươi phải nhớ kỹ, các ngươi đều là người Thiên Trì, hết thảy ân oán cũng phải bỏ qua một bên cho ta.

Lão già chậm rãi nói, âm thanh uy nghiêm, đến Bí Cảnh, phải tranh đấu cùng nhũng thế lực cường đại khác.

- Lời của ta, các ngươi rõ chưa?

- Đã rõ! Mọi ngươi rối rít khom người, hắng giọng nói.

Lão nhân gật đầu, sau đó đưa tay phải đặt lên ngực, khẽ khom thân, thanh âm nghiêm nghị: - Hết thảy, vì đế quốc!

Mọi người thấy động tác cũng làm theo, giơ tay phải mình lên, người tất cả các núi đều để tay trước ngực,khẽ khom người, giọng nói trang nghiêm tục mục: - Hết thảy, vì đế quốc!

- Hết thảy, vì đế quốc!

- Cong….

Thanh âm trang nghiêm mà thần thánh quanh quẩn trên Tuyết Điện, từng tiếng chuông truyền lại hô ứng, tiếng chuông kéo dài không ngừng rung động trong đầu mọi người, giống như muốn mọi người nhớ lấy sứ mạng của mình. Hết thảy, vì đế quốc, đây là sứ mạng của Thiên Trì, vô luận nội đấu kịch liệt cỡ nào, nhưng mục đích cuối cùng thì chỉ có một, vì Thiên Trì cường đại, vì đế quốc cường giả, loại sứ mạng này, vẫn duy trì cả đế quốc khổng lồ, để cho Thiên Trì đế quốc hôm nay vẫn là thế lực đứng đầu trong Càn Vực.

Thanh âm túc mục mà trang nghiêm quanh quẩn trong đầu Lâm Phong, hắn cũng khẽ giơ tay, đặt trước ngực mình, trong lòng thầm mặc niệm: - Hết thảy, vì đế quốc!

Một cảm giác sứ mạng trang trọng lượn lờ trong lòng hắn, cảm giác sứ mạng này giống như ma lực, nó tự lan tới mọi người, một chi tiết nhỏ này làm cho Lâm Phong hiểu được, Thiên Trì đế quốc cường đại không phải là tình cờ, loại cảm giác sứ mạng cùng lực ngưng tụ này, có thể cảm nhiễm mỗi người, thẩm thấu vào trong linh hồn mỗi người, loại quốc độ này, ai có thể không sinh lòng hướng tới. Nó làm cho người trong đế quốc đều có lòng trung thành cùng vinh nhục mãnh liệt.

Lão già tóc trắng lơ đãng nhìn lượt qua mấy người Lâm Phong, trong đôi mắt lộ ra ý cười thản nhiên. Lão dĩ nhiên nhìn thấy vừa rồi Lâm Phong không theo như mọi người, nhưng cuối cùng cũng bị cảm nhiễm, ma lực chân chính của Thiên Trì đế quốc chính là chỗ này, nó có thể làm cho người không phải ở Thiên Trì đế quốc cũng tìm được lòng trung thành, để hắn vì Thiên Trì đế quốc mà vinh hạnh, như vậy đế quốc mới có thể thu nạp càng nhiều thiên tài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK