Tại sao có thể như vậy, nhiều Thiên yêu đáng sợ như vậy, toàn bộ đi theo bên người Lâm Phong. Vì Lâm Phong, bọn họ bày ra âm mưu lần này, để Lâm Phong tự mình tới cửa, có thể nói chuẩn bị tuyệt đối đầy đủ. Bắt được cha mẹ Lâm Phong, chỉ cần Lâm Phong xuất hiện tại Tuyết Nguyệt quốc, hơn mười vị cường giả Thiên Vũ của bọn họ, sao để Lâm Phong chạy thoát chứ, muốn bắt hắn tuyệt rất dễ dàng. Nhưng, điều này chỉ có thể thành suy nghĩ thôi, sự thật chênh lệch quá lớn so với tưởng tượng. Kết cục bọn họ tính toán lại không giống vậy. Lâm Phong tới rồi, một đường sát phạt mà tới, nhưng còn mang theo mười mấy Thiên yêu đáng sợ, chỉ sợ đều cấp ba trở lên. Mỗi một Thiên yêu, đều có thực lực hủy diệt cường giả Thiên Vũ tầng ba. Theo đó, Thiên yêu nhỏ yếu nhất bên đối phương có thể tiêu diệt người mạnh nhất bên mình, trận chiến này, còn đánh thế nào? Không có gì bất ngờ, bọn họ ch.ết chắc rồi, một khi Lâm Phong hạ lệnh, bọn họ sẽ ch.ết không có chỗ chôn.
- Hiện tại, chúng ta có phải nên nói chuyện một chút không? Kẻ nào là người đứng sau màn điều khiển hết thảy chuyện này? Lâm Phong vừa nói, một luồng khí tức kh.ủng bố ập ra, sát phạt khí lạnh thấu xương.
Không ai trả lời Lâm Phong, sau khi nói ra, bọn họ chắc chắn sẽ mất mạng trong chớp mắt, Lâm Phong giết ch.ết. Không gian trầm mặc, Lâm Phong nhìn đám người, khóe miệng lộ ra nụ cười băng hàn.
- Các ngươi có thể bào trì trầm mặc, ta sẽ làm cho người biết cái gì gọi là sợ hãi.
Lâm Phong rét lạnh lên tiếng, hắn nhất định phải biết kẻ đứng sau trong hành động này, để cha mẹ hắn chịu thống khổ như thế, thù này không báo, uổng phí làm con!
- Xé hắn đi!
Lâm Phong chỉ về một người, yêu thú nhất thời rống giận, yêu khí cuồng bạo chấn động thiên địa. Đại bàng vỗ cánh lóe lên, cơn lốc xoáy tròn, như muốn xé rách không gian, móng vuốt vô cùng bén nhọn chụp về người kia. Người nọ cảm nhận được yêu khí chấn động, không có dũng khí chống cự, y nhấc chân muốn tránh đi, nưng tốc độ đại bàng kinh khủng cỡ nào, trong nháy mắt, cánh tay y đã thành huyết nhục mơ hồ, y gào to một tiếng, thân hình bay lên không, bị ném ra ngoài.
- Phì phì….
Yêu xà cắn y một phát, bạo hùng vỗ ngực, đưa tay chụp lấy thân hình y, sau đó mạnh mẽ xé thêm một cái, máu tươi rơi vãi trong hư không, một cường giả Thiên Vũ, bị mạnh mẽ xé nát. Một màn tàn nhẫn máu tanh này làm tất cả kịch liệt run rẩy, hồn phách cũng chấn động. Một cường giả Thiên Vũ lại bị xé nát, bọn họ tu luyện đến cảnh giới Thiên Vũ khó khăn thế nào, nhưng giờ này lại lộ vẻ yếu ớt như thế. Tại trước mặt đám Yêu thú tàn nhẫn thích giết chóc này, chỉ cần bọn họ trái ý Lâm Phong, cũng lập tức bị xé nát.
- Có người nào biết kẻ sau màn? Lâm Phong nhìn đám người, lạnh lùng hỏi một tiếng.
Mọi người vẫn trầm mặc.
- Xem ra ta còn chưa đủ tàn nhẫn!
Lâm Phong hừ lạnh một tiếng, âm thanh mang theo tà khí làm bọn họ không nhịn được càng thêm run rẩy, Lâm Phong sẽ làm ra hành động điên cuồng gì nữa? Lần này, Lâm Phong chỉ về một người, người kia liền run rẩy không ngừng.
- Đợi một chút!
Thấy khóe môi Lâm Phong khẽ nhúc nhích, người này lập tức rống lên:
- Ta có thể cho ngươi biết, ngươi có thể cho ta một con đường sống hay không? - Nói hay không là quyền lợi của ngươi, lựa chọn cho ngươi ch.ết thế nào, là chuyện của ta!
Lâm Phong dùng lời để đáp trả đối phương.
- Trong hoàng cung này còn rất nhiều người, ta tin vấn đề ta muốn biết nhất định sẽ nhanh chóng lộ rõ.
Người nọ cứng đờ người, cự tuyệt, Lâm Phong vẫn giết y, dù bọn họ nói cho Lâm Phong biết ai là kẻ chủ mưu, bọn họ cũng phải ch.ết ch.ết.
- Xem ra ngươi không có ý định nói ra rồi!
Lâm Phong chậm rãi giơ tay, để cho người kia kinh hãi, hắn cảm thấy hàn khí xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng, bắt đầu lạnh run.
- Là Thần Cung, hết thảy đều do Thần Cung đứng sau sai sử!
Người nọ rống lên, ánh mắt đỏ ngầu, lạnh lùng nhìn nam từ áo xám:
- Đám khốn kiếp các ngươi, nếu không phải các ngươi tham dự, chúng ta chỉ giết chóc một trận rồi rời đi, sao còn ở lại nơi này, sao có thể gặp Lâm Phong, đều vì Thần Cung các ngươi hạ lệnh, sai sử chúng ta!
- Thần Cung!
Lâm Phong nheo mắt, tên này đã lâu không xuất hiện, trong lòng hắn đã dần phai nhạt, hắn lại quên mất thế lực này. Lâm Phong cùng Thần Cung có chút thù hận, mà Thần Cung là một thế lực đáng sợ tại Mê thành Tuyết Vực, tùy thời có thể làm chủ toàn bộ Tuyết Vực, thậm chí khống chế những thế lực đáng sợ kia. Tỷ như lần này, Thần Cung khống chế Liệt Vân và Thiên Phong quốc, lại dùng cờ hiệu Thiên Sát Tông, ra ngoài làm xằng làm bậy.
- Thần Cung!
Lâm Phong lạnh băng phun ra hai chữ, hắn từng suy đoán tới Đông Hải Long Cung, cũng từng đoán Ngọc Thiên hoàng tộc, nhưng lại quên đi thế lực Thần Cung này. Ngọc Thiên hoàng tộc là người thừa kế Ngọc Hoàng điện, nhưng bị Lâm Phong chiếm lấy truyền thừa, còn giết không ít người của họ. Đông Hải Long Cung, từ trước tới nay tạo oán hận sâu đậm với Lâm Phong. Lâm Phong vì một đường đuổi giết Đoàn Vô Nhai mà tiến vào Đông Hải Long Cung, chém giết Đoàn Vô Nhai, mà một câu cuối cùng của Đoàn Vô Nhai đủ để làm cho người Đông Hải Long Cung có lý do đuổi giết hắn. Nhưng Thần Cung, Lâm Phong chưa từng có va chạm gì, hắn từng nghĩ đến, khi vào Bí Cảnh sẽ vì Thần Cung mà chiến, thậm chí từng nghĩ gia nhập thế lực này để tu luyện. Nhưng khi hắn nhập ma, Thần Cung lộ ra bộ mặt vô tình, thấy ch.ết không cứu. Lâm Phong coi như quyết liệt cùng Thần Cung, nhưng cũng chỉ có thể nói hai bên nước sông không phạm nước giếng. Lâm Phong không ngờ Thần Cung Tuyết Vực, nhanh hơn cả người Đông Hải Long Cung cùng Ngọc Thiên Hoàng Tộc, phái người tới dùng thủ đoạn ti tiện như thế mà đối phó hắn, phế bỏ tu vi cha mẹ hắn, treo trên tường thành, chỉ vì muốn bức hắn xuất hiện.
- Xem ra ngươi là người Thần Cung? Lâm Phong băng lãnh nhìn nam tử áo xám cầm đầu.
- Người nào hạ lệnh? - Còn quan trọng sao? Lâm Phong, ta thừa nhận thiên phú của ngươi, Thần Cung cũng thừa nhận thiên phú của ngươi, vốn là ngươi gia nhập Thần Cung, trở thành một phần tử của Thần Cung, như vậy ngươi có thể phát huy hết thiên phú của ngươi.
Tiếc là ngươi ngu ngốc cố chấp, muốn tự tìm đường ch.ết, ruồng bỏ Thần Cung. Mặc dù ngươi có thiên phú cường đại, nhưng hôm nay vẫn lên trời không đường, xuống đất không lối. Thần Cung một khi biết ta ch.ết thì sẽ phái ra người mạnh hơn, vận mệnh của ngươi, đã nhất định!
- Ta chưa bao giờ tin mệnh, mạng của ta, ta tự mình nắm giữ!
Lâm Phong lạnh lùng đáp trả, sau đó hắn vung tay, sát ý trào xuống, giết, những người này đều phải giao mạng ra nơi này.
- Gràooooo….
Đại Địa Bạo Hùng điên cuồng gào thét, thân hình đạp đất, tiếng nổ ùng ùng vang lên, những cường giả Thiên Vũ kia đều trắng bệch, Lâm Phong rốt cục hạ lệnh giết chóc. Không người nào có thể chạy thoát, nhưng yêu thú này tru diệt cường giả Thiên Vũ rất đơn giản. Hơn mười cường giả Thiên Vũ chạy trốn như điên, nhưng không có tác dụng, tất cả đều ch.ết hết, vĩnh viễn lưu lại trên mảnh đất này. Tại hoàng cung Tuyết Nguyệt ngày xưa, lưu lại vô số máu huyết cường giả Thiên Vũ. Trên mặt Lâm Phong không chút biểu tình, chỉ có sát ý rét lạnh, Thần Cung, khoản nợ này, hắn sẽ không quên! Lâm Hải cùng Nguyệt Mộng Hà ngồi trên lưng Tuyết Ưng, đứng phía xa nhìn, trong lòng rung động tột đỉnh. Bọn họ còn tưởng rằng chỉ có năm sáu cường giả Thiên Vũ, nhưng bọn họ sai rồi, trong hoàng cung xưa này lại có tới hơn mười cường giả Thiên Vũ. Con của bọn họ, Lâm Phong, được Thiên yêu gọi là Thiếu chủ, một ý niệm đã có thể triệu hồi ra nhiều Thiên yêu đáng sợ, giết chóc thiên hạ. Đồng thời, thực lực bản thân Lâm Phong cũng cực kỳ kinh khủng, giết cường giả Thiên Vũ tầng một dễ như trở bàn tay.
- Tiểu Phong, thật sự trưởng thành rồi!
Mắt Lâm Hải đỏ bừng, quá khó rồi, qua nhiều năm như vậy, hắn nuôi Lâm Phong lớn lên, còn phải mang theo cừu hận mãnh liệt. Trên lưng hắn gánh trọng trách nặng nề, ngày xưa, vì Lâm Phong, hắn chống đỡ tất cả. Hôm nay, Lâm Phong đã có thể chống đỡ một mảnh trời không rồi. Nam nhi, đầu đội trời, chân đạp đất!