Ánh mắt Lâm Hải lóe lên, thúc giục Cùng Kỳ tiến về phía trước nhưng nó Cùng Kỳ vẫn trơ trơ, không hề di động, miệng không ngừng phát ra tiếng gào, dường như e ngại gì đó.
- Hả? Mắt Lâm Hải nhíu lại, Cùng Kỳ vậy mà không dám tiến về phía trước, mà Hỏa Lang kia là Thiên yêu, nên nó sợ cũng là chuyện bình thường Nghĩ vậy, Lâm Hải di động, thần thức mở rộng ra, có chút cảnh giác, tuy hắn bước vào Thiên Vũ đã một thời gian dài, nhưng sau khi đạt tới Thiên Vũ lại gặp nhiều trắc trở, khiến hắn không có cơ hội tỉ mỉ khổ tu, tu vi vẫn dừng lại Thiên Vũ cảnh tầng một, đối phó với Hỏa Lang Vương, yêu thú thần bí chưa rõ thực lực thế nào, tất nhiên không dám chủ quan.
- Ngao…!
Hung thú Cùng Kỳ lại phát ra tiếng gào, không ngờ lùi về phía sau. Giờ phút này, tròng mắt hung bạo của nó không còn cỗ tàn bạo nữa, thay vào đó là sự sợ hãi sâu sắc, dường như rất sợ hãi. Cùng lúc đó, ánh mắt Lâm Hải chợt lóe, chỉ thấy một đoàn lửa đang nở rộ ở phương xa, yêu khí tràn ngập, vô cùng cường đại, khiến đôi mắt của ông mạnh mẽ co rút lại, là Hỏa Lang Vương Tay Lâm Hải huy động, đánh ra một chưởng, lập một đạo chưởng lực nhằm về đám mây, phát ra tiếng sét to lớn, mặc dù cách xa cũng có thể nhìn thấy. Không tùy tiện hành động, Lâm Hải duy trì khoảng cách nhất định với ngọn lửa phía trước, đợi hội hợp với đám người Tuyết Ưng. Thực lực Tuyết Ưng mạnh mẽ hơn hắn, có bọn họ sẽ an toàn hơn nhiều. Lâm Hải không muốn tạo thêm phiền toái cho con mình, hơn nữa Hỏa Lang Vương không phải Nhân loại, nói không chừng sẽ trực tiếp xé xác ông.
- Rống!
Lúc này Lâm Hải hoàn không phát hiện, Cùng Kỳ đã xoay người bỏ chạy, không ngừng gầm gừ, tròng mắt nó lộ ra vẻ khủng hoảng, nó cảm giác được nguy cơ tử vong tới gần, dường như trong hắc ám, có một đôi mắt vô cùng đáng sợ đang theo dõi nó. Không thể không nói, cảm giác Cùng Kỳ rất lợi hại, chỉ nghe một tiếng cười truyền ra, một con Hỏa Lang từ dưới đất chui ra, phóng về phía nó, hơi thở của Hỏa Lang này không mạnh, nhưng tròng mắt nó rất yêu dị. Đúng lúc này, một chùm sáng từ trên người Hỏa Lang mãnh liệt phóng ra, nhanh tới mức không thể tin, trực tiếp tiến vào thân thể Cùng Kỳ.
- Rống!
Cùng Kỳ phát ra tiếng gào sợ hãi, thân thể nó không ngừng run rẩy, tuy nhiên rất nhanh, thân thể Cùng Kỳ bĩnh tĩnh trở lại, cặp mắt hung bạo của nó có thêm hào quang tà dị, vô cùng yêu dị nhưng chỉ thoáng qua, trong nháy mắt lại khôi phục như đầu. Thân thể Cùng Kỳ mạnh mẽ lao về phía Hỏa Lang, trực tiếp xé rách nó.
- Rống!
Đúng lúc này, ánh lửa xung thiên, chỉ thấy phía xa có một ngọn lửa điên cuồng đang gào thét, thân thể Lâm Hải bay nhanh bỏ chạy, phía sau hắn, một Hỏa Lang to lớn đuổi theo, Hỏa Lang này vô cùng khổng lồ, hơi thở kh.ủng bố, xung quanh thân thể tràn ngập ngọn lửa, chính là Hỏa Lang Vương.
- Đi.
Lâm Hải rống lên một tiếng với Cùng Kỳ, thân thể không ngừng lại chút nào, ông biết Cùng Kỳ có thể hiểu được lời hắn. Cùng Kỳ lạnh như băng liếc Hỏa Lang Vương khiến thân thể nó hơi chậm lại, dường như cảm nhận được một cỗ sợ hãi sâu sắc, nó chính do thiên địa sinh dưỡng ra, lúc này vì ánh mắt yêu dị của một con hung thú mà cảm thấy băng hàn đến tận xương, loại cảm giác này không thể giải thích, nhưng lại cực kỳ rõ ràng. Cùng Kỳ rất nhanh xoay người, theo sát Lâm Hải điên cuồng bỏ chạy, yêu khí cuồn cuộn, khí thế hung ác ngút trời, mà phía xa, thiên địa gào giận dữ, yêu thú Đại Bàng tạo ra một cơn lốc đáng sợ, điên cuồng hướng về bên này. Lâm Phong nhận được Cùng Kỳ cầu cứu, liền bay nhanh đến. Hoàn hảo, lúc Lâm Phong đã tới nhìn thấy Hỏa Lang đuổi giết phụ thân, ánh mắt hắn lạnh như băng.
- Đại Bàng!
Bước chân di dộng, Lâm Phong hạ xuống từ trên người Đại Bàng, Thiên yêu Đại Bàng tạo ra một cơn lốc đáng sợ, đánh về phía Hỏa Lang Vương, ngọn lửa và cơn lốc điên cuồng va chạm, thiên địa gào thét, thực lực Hỏa Lang Vương tương đương với Đại Bàng, ngọn lửa vô cùng đáng sợ. Nhưng rất nhanh, từ bốn phía, từng đạo yêu khí đáng sợ truyền đến, Hỏa Lang Vương dường như ý thức được không thích hợp, muốn chạy trốn nhưng mà đường lui của nó đã bị người ngăn cản.
- Rống.
.. Hỏa Lang Vương gầm nhẹ, quả nhiên, tuy phá tan không gian đến một mảnh thế giới khác, nhưng chung quy không phải thế giới của mình. Nó là ngoại tộc, người tại mảnh không gian này nhất định tru sát nó, nó vốn không nên nghe lời mê hoặc của Ly Thương.
- Tru sát!
Lâm Phong lạnh lùng nói, Tuyết Ưng điên cuồng vũ động cánh chim, vô tận băng sương hóa thành những lưỡi dao sắc bén, cắt phá không gian, toàn bộ đâm về phía Hỏa Lang Vương.
- Oanh!
Trên người Hỏa Lang Vương xuất hiện ngọn lửa vô cùng vô tận, ngọn lửa đáng sợ này dường như muốn thiêu cháy không gian, vô tận lưỡi dao bằng sương đều bị hòa tan.
- Ông!
Từng tiếng xé gió đáng sợ cắt phá không gian, tốc độ của bảy Tuyết Ưng cực nhanh, trong nháy mắt đến trước người Hỏa Lang Vương, cánh chim tuyết trắng hóa thành kiếm sắc, cắt về phía đối phương, một lưỡi kiếm hình cung dưới ánh lửa chiếu rọi rực rỡ, vô cùng đẹp đẽ.
- Xuy, xuy… Bảy cánh chim như lưỡi kiếm cắt qua thân thể Hỏa Lang Vương, thế không thể cản, nó nộ khiếu, ngọn lửa đầy trời điên cuồng bốc lên, nhưng không thể ngăn cản được một kích liên thủ của bảy Tuyết Ưng, thân thể bị xé nhỏ, hóa thành từng ngọn lửa rơi vãi giữa hư không.
Một cỗ hỏa cầu đột nhiên bỏ chạy, kim sắc lợi kiếm của Thiên yêu Đại Bàng phóng ra, một tiếng ầm vang, trực tiếp trảm vào hỏa cầu, khiến hỏa cầu tàn lụi trong nháy mắt. Lâm phong sử dụng bộ pháp Tiêu Dao, tay nâng Phong Ma Thạch, không ngừng ném về phía hỏa cầu đang tàn lụi, ầm vang một tiếng, hỏa cầu dần tán đi, lộ ra một viên hỏa diễm chi tinh rực rỡ. Lâm Phong giơ tay, ngọn lửa màu đen xuất hiện, lực luyện hóa đáng sợ quét sạch chút linh trí còn sót lại trên tinh thạch. Hỏa diễm chi tinh to lớn đỏ bừng rực rỡ, như thể một đoàn yêu hỏa hừng hực thiêu đốt, ẩn chứa lực lượng hỏa diễm đáng sợ, chính là yêu hạch của Hỏa Lang Vương.
- Cuối cùng cũng ch.ết rồi!
Lâm Phong chậm rãi nói, thu hồi yêu hạch. Nhiều ngày qua, hắn đã bôn ba khắp Tuyết Nguyệt, không nghỉ chút nào, cảm giác có chút mệt mỏi, tuy nhiên cũng may họa Hỏa Yêu xem như lắng xuống. Bước chân di động, Lâm Phong đến trước người Cùng Kỳ, liếc mắt nhìn nó, thấy Cùng Kỳ cúi đầu, phát ra âm thanh trầm thấp. Lâm Phong nhìn nó một lúc, lập tức nhìn về phía Lâm Hải:
- Phụ thân, chúng ta trở về thôi.
- Tốt!
Lâm Hải gật đầu, bước lên người Cùng Kỳ, đoàn người trở về thành Dương Châu. Tai nạn qua đi, nhưng người Tuyết Nguyệt quốc lĩnh ngộ thật sâu tầm quan trọng của thực lực, một đám đầy ý chí tu luyện, ngày khác nhất định phải có bản lĩnh như Quân vương Lâm Phong, ngạo nghễ giữa trời đất. Như vậy đám yêu nghiệt kia sao dám quấy phá. Tuyết Nguyệt quốc bốc lên một cỗ cuồng phong tu luyện, đồng thời Quân vương Lâm Phong hạ lệnh, Vân Hải Tông rời khỏi hoàng thành, trở về Vân Hải sơn mạch, cũng bổ nhiệm tông chủ mới. Nghe nói lần này Vân Hải Tông trở về chốn cũ, còn mang theo công pháp vũ kỹ cường đại do Quân vương ban cho, thậm chí còn công pháp Thiên cấp. Nhất thời, vô số thanh niên Tuyết Nguyệt quốc tiến về Vân Hải sơn mạch, muốn bái nhập Vân Hải Tông. Đám người đều hiểu, tuy Lâm Phong không làm tông chủ nhưng hắn vẫn đứng đằng sau Vân Hải Tông, chỉ cần Lâm Phong còn tồn tại một ngày, Vân Hải Tông sẽ mãi hưng thịnh. Có Lâm Phong cùng với toàn bộ Tuyết Nguyệt làm hậu thuẫn, Vân Hải Tông không cường thịnh cũng khó. Nhưng Vân Hải Tông không có khả năng dung nạp tất cả thanh niên Tuyết Nguyệt tới bái nhập. Bởi vậy vì để chỉnh thể Tuyết Nguyệt chấn hưng cường đại, Lâm Phong đồng thời còn ban cho một số tông môn mới quật khởi một ít công pháp vũ kỹ và bảo vật, khiến người âm thầm cảm thán. Quân vương khi xưa muốn hoàng thất duy trì thực lực độc tôn, còn Lâm Phong muốn toàn bộ Tuyết Nguyệt chấn hưng, có Quân vương như vậy, Tuyết Nguyệt lo gì không lớn mạnh! Nhưng người Tuyết Nguyệt quốc không biết, bên ngoài Tuyết Nguyết còn có Tuyết Vực, thậm chí ngoài Tuyết Vực có một cỗ nguy cơ cường đại đang vì Quân vương của bọn họ mà đến.