Mục lục
Tuyệt Thế Vũ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quân Mạc Tích và Vân Phi Dương vào Bí Cảnh tuy là để tìm bảo, nhưng mà lần này, bọn họ đúng là chính thức nhận được truyền thừa của cổ nhân, ngoại trừ đồ vật, còn có được thần thông thuật hùng mạnh. Đã nhận được ân huệ của cổ nhân nên lòng mang cảm kích, bằng không với bọn họ cũng sẽ không có loại tình cảm nhớ tới cổ nhân.

- Không biết sống ch.ết, đừng nghĩ hai người các ngươi giết được vài người liền có thể thay đổi thế cục. Người đứng ở nơi này có ai không phải thiên tài của các thế lực, các người là tự tìm đường ch.ết. Có người lạnh lùng nói, sát ý hiện lên, trên người đám người tản ra khí tức lạnh như băng, có xu thế nhất định phải giết ch.ết hai người, đoạt được bảo vật trên người họ. Hai cái đồ vật kia, vừa rồi bọn hắn đã tận mắt chứng kiến trình độ dũng mãnh của nó.

- Lắm lời vãi ra, thích thì chiến. Vân Phi Dương liếc người vừa nói, trong mắt lộ ra hàn quang.

- Hừ. Người nọ hừ lạnh một tiến, hướng đám người nói: - Hai người này đã đoạt được trọng bảo, thực lực cường đại, chư vị cùng nhau liên kết đánh ch.ết hai người bọn hắn.

Hắn nói rất hùng hồn, nhưng mà người phụ họa lại lời của hắn lại ít ỏi không có mấy. Ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm đồ vật trên thân hai người, tuy nhiên muốn bọn họ ra tay lại không đơn giản như vậy. Nơi này nhiều người như thế, đoạt được bảo vật rồi thì thuộc về ai?

Trong lòng mọi người, mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được, mà ngay cả người vừa nói kia cũng thế.

Chỉ thấy ánh mắt hắn hơi nhíu lại, sắc mặt không được tốt nói: - Xem ra chư vị đều là chờ đợi ngồi mát ăn bát vàng. Nếu bảo vật bị một người thân pháp lợi hại cướp đi, vậy các người cũng chớ có hối tiếc.

Dứt lời, thân thể gã di chuyển, cả người chớp động như gió, thân pháp lợi hại, khiến cho ánh mắt mọi người hơi hiểu ra, xem ra gã nói người nào đó, chính là nói bản thân gã a.

Không ít người cũng đồng thời chuyển động thân thể, khí tức cường đại nở rộ ra, chạy về phía Quân Mạc Tích và Vân Phi Dương. Từng luồng khí tức mênh mông xông lên tới tận trời, sát ý khủ.ng bố điên cuồng tràn ngập.

- Ngươi đã kêu gào lợi hại nhất như vậy, liền giết ngươi trước đi. Vân Phi Dương bước chân ra, một cỗ đại thế hào hùng như cuồng phong sóng dữ, áp bách tới hướng của những người kia, dòng khí trong không gian đều bắt đầu điên cuồng chuyển động theo cỗ đại thế này. Ngay sau đó, nhóm người chạy tới hướng hắn chỉ cảm thấy hít thở không thông, thân thể giống như lâm vào vũng bùn, gió lốc cuồng mãnh dường như không ngừng quất lên người bọn họ.

- Ông.... Một tiếng chuông vang lên, lại thấy trước mắt Vân Phi Dương, chuông cổ dần dần biến lớn, gắn lên đỉnh đầu Vân Phi Dương, một cỗ sóng âm kinh khủng hội tụ đại thế, cùng thân mình Vân Phi Dương giao hòa một chỗ, ngay sau đó dòng khí thanh âm trước mặt hắn như long trời lở đất rung động, cuồng phong mưa rào, muốn ném đi tất cả.

Mấy người xông tới Vân Phi Dương, thân thể trong nháy mắt cứng ngắc lại, khó hơn nữa, chính là lúc trước khi xông đến, quần áo trên người bọn họ đều bị xé rách, làn da đau đớn, đại thế kh.ủng bố giống thiết chùy, đánh lên ngực bọn họ, khiến cho bọn họ hít thở không thông.

- Giết! Vân Phi Dương quát lạnh một tiếng, lại một tiếng chương cổ xưa vang vọng, quanh quẩn trên không trung. Chuông đồng cổ thật lớn đánh tới phía trước, đại thế mênh mông dường như chế trụ thân hình mấy người đối phương, làm cho bọn họ đứng yên tại đó, không thể nhúc nhích.

Tiếng chuông, giống như chuông báo tử.

- Ô....ô....ô..n..g! Chuông cổ rền rĩ vang lên tròng đầu người nọ, thân thể người đó từ trên không trung rơi thẳng tắp xuống, ánh mắt lập tức tan rã, rơi nện xuống đất, ch.ết.

Mấy người khác ánh mắt hoảng sợ, muốn né tránh, nhưng mà thân hình như lâm vào vũng bùn muốn nhúc nhích cũng nhúc nhích được. Sau đó tiếng chuông lại vang lên, thân thể bọn họ va chạm với chuông cổ, ngay sau đó, cả thần hồn cũng cảm giác run rẩy, rồi cái gì cũng không hiểu, ch.ết.

Mấy cao thủ cực kỳ lợi hại, lại bị chuông cổ trực tiếp đánh ch.ết.

Một phương hướng khác, Quân Mạc Tích cũng động thủ. Trên người mặc trường bào màu vàng, rực rỡ khôn cùng, hào quang kim sắc lộ ra khí thế lợi hại kh.ủng bố, lúc này trong hư không thân thể Quân Mạc Tích cũng chỉ còn lại một bóng người màu vàng chói, máu tươi nhuộm đỏ trường bào màu vàng, mỗi một tiếng cười vang lên là đại biểu cho một sinh mạng chấm dứt.

Trường bào màu vàng kia lại có tốc độ đáng sợ, như thể lợi khí kiên cố, không gì phá được, chỉ lướt nhẹ qua, tất có người ch.ết.

Chỉ trong thời gian chớp mắt, trên đất đã nhiều thêm bảy cỗ thi thể, máu còn chưa khô, nhuộm đỏ bụi bậm.

Quân Mạc Tích và Vân Phi Dương trở về chỗ cũ, lại một lần nữa đứng trên vách đá trước động phủ, ánh mắt ngạo nghễ đảo qua mọi người, lộ ra khí thế hào hùng.

Quần áo nhuốm máu thì đã sao!

- Còn muốn giết nữa không? Quân Mạc Tích thách thức, quét nhìn đám người, lộ ra hạo nhiên chính khí.

Cả đám một trận trầm mặc, nhìn chằm chằm hai đồ vật kia, thật là cường đại. Trường bào màu vàng khoác trên người Quân Mạc Tích, kiên cố không gì phá nổi, hơn nữa còn có thể gia tăng tốc độ, nhanh đến không thể tin nổi. Loại đồ vật này tuyệt đối là chí bảo, không biết là cái bảo vật hùng mạnh phẩm chất gì.

Còn có chuông cổ trong tay Vân Phi Dương, có thể phóng to thu nhỏ, lúc tiếng chuông vang lên, dường như thiên địa giao hòa, nổi lên đại thế vô cùng to lớn mênh mông. Hơn nữa còn có thể định trụ thân hình đối phương, khiến người ta lâm vào vũng bùn, giết người đoạt mệnh, trình độ khủ.ng bố không thể tin nổi.

Ở trong đôi mắt mấy người, vẻ tham lam càng ngày càng thịnh. Nhưng mà lại không có ai dám hành động thiếu suy nghĩ. Quân Mạc Tích và Vân Phi Dương thực lực vốn hùng mạnh, lại có trọng bảo trong tay, uy lực tuyệt luân.

- Ta nghĩ, chư vị nhất định phải liên kết rồi. Lại có người lên tiếng. Lúc này đây, không ai muốn phủ nhận, chân chính thấy được sự kh.ủng bố của hai chí bảo, nếu lại một mình xông lên.... quá nguy hiểm, không có ai lại ngốc đến nỗi tự mình xông vào chỗ ch.ết như vậy.

Mọi người đều gật đầu, ánh mắt nghiêm túc, lãnh ý lẫm liệt. Đồ vật này, ai cũng mơ tưởng, hiện tại cũng chỉ có thể giết hai người bọn họ, đoạt trọng bảo trước đã.

Hơn trăm người cùng một lúc mơ ước hai bảo vật của Quân Mạc Tích và Vân Phi Dương, hai người lại lần nữa nhìn nhau cười: - Chiến không?

- Sợ gì mà không chiến một trận. Vân Phi Dương sảng khoái đáp, trên người hai người hơi thở điên cuồng bộc phát. Quân Mạc Tích là một thân hạo nhiên chính khí, trừ tà bất xâm, tu vi là Huyền Vũ cảnh tầng chín. Vân Phi Dương tu vi yếu hơn một chút, chỉ là Huyền Vũ cảnh tầng tám, nhưng mà đại thế rầm rộ kia ngưng tụ thiên địa, áp lực còn muốn kh.ủng bố hơn hẳn cường nhân Huyền Vũ cảnh tầng chín.

- Chiến!

- Chiến, chiến!

Một cỗ lăng thiên phóng lên cao, Quân Mạc Tích và Vân Phi Dương đồng thời xông lên, không có bị động chờ đợi, mà là trực tiếp chủ động ra tay.

- Xuy! Trường bào màu vàng xẹt qua một luồng ánh sáng hoa mỹ di động, ngay sau đó là một tiếng kêu thảm thiết, máu tươi vẩy ra trong hư không, rơi lộp bộp xuống. Trong nháy mắt đã có một cường nhân bị Quân Mạc Tích mạt sát, cho dù là một thân hạo nhiên chính khí, nhưng vẫn có thể trở thành ma đầu sát phạt.

- Ông....! Giống như tiếng chuông báo tử vang lên, Vân Phi Dương thúc dục chuông cổ, mạnh mẽ đập lên thân hai người, hai người đó trầm đục kêu lên một tiếng, trực tiếp bị nện ch.ết.

- Giết, giết hai người bọn họ. Từng cỗ hơi thở đáng sợ bộc phát ra, trong hư không nổi lên một cơn gió lốc đáng sợ. Tất cả mọi người bắt đầu ra tay, lực lượng kinh khủng đánh giết tới hai người.

Quân Mạc Tích mặc trường bào màu vàng, hoa quang kim sắc nhanh đến không thể tin nổi, công kích của đám người căn bản không thể chạm đến. Vân Phi Dương thì ngược lại, chịu thiệt khá nhiều, lực công kích của chuông cổ là dũng mãnh khôn cùng, trấn giết cường nhân, mà giờ phút này, bị vây công, chuông cổ phát ra tiếng nổ ầm ầm, dường như muốn nứt vỡ, đồng thời, vô số công kích đánh tới trên người hắn.

Vân Phi Dương giận dữ hét lên, thúc dục chuông cổ. Chỉ thấy chuông cổ kia điên cuồng xoay tròn, trực tiếp đụng ch.ết hai người, ngay sau đó từ trên hư không hạ xuống, một tiếng nổ ầm vang, trực tiếp bao phủ thân thể của Vân Phi Dương ở bên trong.

Ánh mắt đám người mở to, không ngờ tới Vân Phi Dương lại đem bản thân mình nhốt trong chuông cổ.

Tiếng vang ầm ầm thật lớn, từng công kích với lực lượng đáng sợ đánh lên chuông cổ, chuông cổ vẫn lù lù bất động.

- Ông..... Một gợn sóng từ trên chuông cổ lan ra, bên trong chuông cổ, dường như có cường nhân ra sức đấm lên thành bên trong chuông cổ, đại thế này giống như muốn giết ch.ết những người khác.

- Ông.... ông Tiếng chuông khủ.ng bố lại ngân vang, đại thế vô cùng vô tận lan tràn, trấn áp đám người xung quanh.

- Đi tìm ch.ết. Có người hoàn toàn nổi giận, nắm tay đánh lên chuông cổ, chuông cổ vẫn lù lù bất động.

- Ông..ông....ông... Từng dải hoa văn tràn ngập trong hư không, kiếm khí tràn ngập khắp mọi ngõ ngách Cửu Tiêu đại lục.

- Giết! Một tiếng nổ ầm vang, đại thế thiên địa khủ.ng bố trực tiếp đánh bay những người xung quanh chuông cổ ra ngoài, chấn động giết ch.ết mấy người ngay tại chỗ.

Thật là đáng sợ, nhưng mà điều này chỉ càng gia tăng lòng tham trong tâm đám người đó, nhất định phải cướp lại chuông cổ.

- Ầm ầm ầm Từng đạo lực lượng đáng sợ đánh lên trên chuông cổ, chuông cổ run rẩy mãnh liệt ở trong lòng chuông cổ, Vân Phi Dương kêu lên một tiếng trầm đục, cảm giác khí huyết sôi trào. Đám khốn khiếp này!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK