Mục lục
Tuyệt Thế Vũ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Chém một tay hắn?

Tiếng nói thật bình tĩnh nhưng lại khiến mọi người ngây dại.

Lâm Phong muốn chém một cánh tay của Độc Cô Hiểu?

Con cháu công khanh mà hắn cũng dám chém tay?

Khuôn mặt kiêu ngạo của Độc Cô Hiểu cũng cứng lại, y nghe được cái gì vậy? Khi y nói ra thân phận của mình, khi y tưởng rằng Lâm Phong sẽ thỉnh tội với y thì Lâm Phong lại chẳng liếc y lấy một cái, sau đó bình tĩnh nói một câu là chém một tay của y.

Âm thanh bình tĩnh đó lại dấy lên những cơn sóng dữ trong lòng mọi người.

- Ngươi nói cái gì?

Nạp Lan Phượng cũng ngẩn ra, sau đó lạnh lùng nhìn Lâm Phong rồi hỏi. Độc Cô Hiểu là người đàn ông của cô ta, là niềm kiêu hãnh của cô ta.

Khi biết được có đại quân đến thành Dương Châu, tất cả mọi người đều hoảng sợ, chỉ có Độc Cô Hiểu, người đàn ông của cô ta là không như vậy. Y thật bình tĩnh, thật kiêu ngạo bảo đại quân kia đến cửa thỉnh tội.

Điều này khiến Nạp Lan Phượng rất tự hào, cô ta rất muốn nhìn cảnh quân đoàn kia đến đây, khi đó Nạp Lan Phượng sẽ vinh quang cỡ nào. Nhưng cô ta quả thực nhìn thấy vị Xích Huyết thống lĩnh kia đến tận đây, nhưng không phải là đến tạ tội.

- Ngươi muốn chém cánh tay của ta?

Độc Cô Hiểu lạnh lùng nói, trên người tỏa ra băng hàn khí, mà đồng thời người đeo mặt nạ đồng giục ngựa đi ra từ đám người, mang theo khí bá đạo nồng đậm.

- Chém!

Lâm Phong không để ý đến y nữa, quát một tiếng. Bá Đao nhảy lên, lăng không chém tới, một tia sáng u lãnh rực rỡ lóe lên rồi biến mất ngay tức khắc, thứ để lại là máu tươi vẩy ra không trung.

Toàn bộ không gian như đọng lại, mọi người đều nhìn chằm chằm máu tươi vẩy lên không trung kia, lòng vô cùng khiếp sợ.

Chém, thật sự chém rồi!

Không hề do dự chút nào, vị Xích Huyết thống lĩnh này trực tiếp ra lệnh, chém.

Mà thuộc hạ của hắn trực tiếp ra tay, một vệt đao quang rực rỡ lóa mắt khắc sâu trong đầu mọi người, không thể lau đi.

- A…

Lúc này, Độc Cô Hiểu mới thét lên đau đớn, cánh tay còn lại ôm chặt lấy cánh tay bị chém đứt kia, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, không còn chút huyết sắc nào.

Mà Nạp Lan Phượng bên cạnh y thì ngơ ngác nhìn cảnh này, hoa dung thất sắc, khuôn xinh đẹp trở nên tái mét, Độc Cô Hiểu thật sự bị chém tay?

- Xong rồi!

Nạp Lan Hùng sợ hãi, hoàn toàn xong rồi, Độc Cô Hiểu bị người ta chém đứt tay ở Nạp Lan gia lão, trách nhiệm này người nhà Nạp Lan chịu không nổi.

- Tại sao lại như vậy?

Nạp Lan Hùng mang theo sát ý nồng đậm ngẩng đầu nhìn Lâm Phong, vị Xích Huyết thống lĩnh đeo mặt nạ bằng đồng kia.

Mà lúc này Lâm Phong cũng nhìn lão, đôi mắt lộ ra bên ngoài mặt nạ vẫn bình tĩnh, không chút gợn sóng như cũ.

- Ngươi muốn ta tới cửa thỉnh tội?

Lâm Phong lạnh nhạt hỏi một câu.

Nạp Lan Hùng ngưng mắt lại, Lâm Phong dám chém Độc Cô Hiểu, dám bừa bãi như thế thì sẽ là kẻ đơn giản sao?

Lúc này phủ thành chủ của lão đang bị một quân đoàn cả vạn người vây chặt, chỉ cần Lâm Phong ra lệnh một tiếng thì phủ thành chủ của Nạp Lan gia sẽ bị giẫm nát.

Nạp Lan Hùng lại thuận theo ý của Độc Cô Hiểu làm cho Lâm Phong đến đây thỉnh tội, thật quá châm chọc.

Thống lĩnh Xích Huyết thiết kỵ đến thỉnh tội thành chủ như lão? Đương nhiên tất cả mọi chuyện đều là do Nạp Lan Hùng quá tin tưởng vào Độc Cô Hiểu, con cháu công khanh uy phong nhường nào.

Chính là lão vạn lần không ngờ, vị thống lĩnh này dám chặt cả tay của con cháu công khanh, bảo chém là chém ngay lập tức.

- Ngươi là ai?

Một giọng nói vô cùng lạnh lẽo vang lên, Độc Cô Hiểu nhìn chằm chằm Lâm Phong, hận không thể trực tiếp xé nát Lâm Phong ra.

- Ta chính là người của Độc Cô gia, Độc Cô thị ở Hoàng thành, con cháu gia tộc công khanh! Ngươi lại dám chém tay ta ư?

- Ngươi nhất định phải chết!

Nạp Lan Phượng cũng nhìn chằm chằm Lâm Phong với ánh mắt ác độc.

- Độc Cô thị, con cháu công khanh? Ta biết.

Lâm Phong cảm thấy buồn cười, hờ hững nói một tiếng, lại một lần nữa nhìn Độc Cô Hiểu, khẽ nói:

- Độc Cô Thương có quan hệ gì với ngươi?

- Hử?

Độc Cô Hiểu giật mình, nhìn chằm chằm Lâm Phong:

- Huynh trưởng của ta, ngươi đã biết mà còn dám đụng tới ta!

Lúc này y ôm lấy vết thương của mình, người không ngừng run lên.

- Huynh trưởng của ngươi à? Quả nhiên là giống nhau, không biết mình có cân lượng thế nào, lại tự cao tự đại, ngu ngốc!

Lâm Phong thản nhiên nói:

- Huynh trưởng ngươi chẳng lẽ không nói cho ngươi biết, cách đây không lâu ở Thiên Nhất học viện, ta cho hắn vài cái bạt tai, hơn nữa còn khiến hắn phải quỳ trước mặt ta sao?

Độc Cô Hiểu chấn động, nhìn chằm chằm Lâm Phong, khuôn mặt đầy sợ hãi.

Là hắn, không ngờ lại là hắn.

Y sớm nên nghĩ đến… Xích Huyết thống lĩnh, đất phong thành Dương Châu, y sớm nên nghĩ đến hắn.

Chỉ là hắn luôn nghĩ Xích Huyết quân đoàn phải ở thành Đoạn Nhận mới đúng, lúc này đột nhiên xuất hiện ở thành Dương Châu, y mới không hiểu rõ. Lúc này y mới biết được Xích Huyết quân đoàn chưa về thành Đoạn Nhận, mà cùng vị Xích Huyết thống lĩnh mới được sắc phong đi tới thành Dương Châu, tòa thành nhỏ bé này.

Lâm Phong dùng lửa đốt thành, ngàn dặm cứu Công chúa, lao tới Hoàng thành trong lúc ngàn cân treo sợi tóc cứu được Liễu Thương Lan, hơn nữa lại giết Đoàn Hàn, con của Thiên Lang Vương ngay trước mặt ông ta, phong hầu bái tướng với đất phong thành Dương Châu.

Lâm Phong là truyền kỳ, ở trong mắt hắn vốn không có hai chữ sợ hãi, ngay cả Thiên Lang Vương còn không sợ, dám ở ngay trước mặt Thiên Lang Vương giết con của ông ta, Lâm Phong còn cái gì là không dám làm?

Sắc mặt Độc Cô Hiểu trắng bệch, nhà công khanh cũng có khúc xương không thể gặm được.

Mọi người cũng nhận thấy Độc Cô Hiểu im lặng, ai nấy đều giật mình sợ hãi, Lâm Phong còn tát đại ca của Độc Cô Hiểu? Bắt đại ca của Độc Cô Hiểu quỳ xuống đất?

Người này rốt cuộc là ai? Thật quá ngông cuồng. Xem ra Độc Cô Hiểu cũng không dám làm gì hắn.

Nạp Lan Phượng và Nạp Lan Hùng thấy Độc Cô Hiểu im lặng thì sợ hãi, Độc Cô Hiểu lại im lặng.

Im lặng có nghĩa là lời của Lâm Phong là thật, đại ca của Độc Cô Hiểu đúng là bị người ta tát, mà còn quỳ xuống nữa.

- Hắn là ai vậy?

Nạp Lan Phượng khẽ hỏi, nhưng Độc Cô Hiểu không có để ý đến cô ta, mà y lại mở miệng cười to.

- Tốt, tốt!

Lúc này trông Độc Cô Hiểu như bị điên, bởi vì y chẳng làm gì được Lâm Phong. Luận thực lực, y ngay cả tư cách sánh với Lâm Phong cũng không có, luận thế lực, ca ca y bị Lâm Phong đánh mà gia tộc y lại lựa chọn im lặng, Độc Cô Hiểu y còn có thể làm cái gì?

Ngay cả vị đại ca thiên tài của y bị hành hạ mà gia tộc cũng im lặng thì hôm nay cánh tay này của y bị chặt đứt một cách vô ích, y có thể không điên cuồng ư?

- Vị Xích Huyết thống lĩnh này là đại nhân vật chân chính rồi!

- Có thể dắt quân đoàn mấy vạn người, quả nhiên quá giỏi! Xem ra Độc Cô Hiểu biết hắn là ai, nên không dám trêu chọc.

Mọi người nhìn phản ứng của Độc Cô Hiểu thì đều nghĩ, Nạp Lan gia xong đời rồi.

Độc Cô Hiểu vừa rồi còn vô cùng cuồng vọng, bị chém đứt tay nhưng không dám nói gì, Nạp Lan gia lại đắc tội Lâm Phong, đúng là hoàn toàn xong rồi.

Tới cửa thỉnh tội?

Lâm Phong đã tới, nhưng bọn họ có ai nhận nổi không?

Lúc này mọi người đều muốn nhanh chóng phủi sạch quan hệ với Nạp Lan gia, tránh cho bị vạ lây.

- Nạp Lan Hùng, ta được hoàng gia sắc phong làm Xích Huyết hầu, đất phong thành Dương Châu! Đến thành Dương Châu mà thành chủ nhà ngươi lại bắt ta lăn tới cửa thỉnh tội, thật khí phách, thật uy phong!

Lâm Phong lạnh lùng nói.

- Ngươi nói thử xem, Nạp Lan Hùng, ngươi nên chịu tội gì?

Lâm Phong lại nói một câu khiến Nạp Lan Hùng run lên dữ dội, đất phong thành Dương Châu, thì ra là thế. Hắn là tới nhận đất phong của mình, mà Nạp Lan Hùng lão lại bắt Lâm Phong lăn tới cửa thỉnh tội, nên giờ phút này Lâm Phong mới hỏi lão nên bị tội gì.

Nạp Lan Hùng im lặng không nói, mà Lâm Phong đã quay sang hỏi những người khác:

- Các ngươi nói xem, Nạp Lan Hùng phải bị tội gì?

Mọi người sợ hãi, nhìn ánh mắt lạnh lùng của Lâm Phong kia, không biết phải nói gì.

- Ai mở miệng cuối cùng, giết!

Lâm Phong lại nói một câu. Ngay lập tức có hô to:

- Nạp Lan Hùng đại nghịch bất đạo, đáng chết!

Lời vừa nói ra, Nạp Lan Hùng giận dữ, hung tợn nhìn chằm chằm kẻ kia. Người đó vừa nãy còn ra sức nịnh hót lão, lúc này lại nói lão đáng chết, thật độc ác.

- Đúng, Nạp Lan Hùng tội đáng chết vạn lần, nhất định phải giết không thể tha!

- Đúng vậy, giết lão đi.

Mọi người tranh nhau trả lời, chỉ sợ mình chậm hơn kẻ khác. Lâm Phong mỉm cười, lại quay sang nhìn Nạp Lan Hùng, nói:

- Ngươi đá nghe chưa, mọi người đều nói là ngươi đáng chết!

Cảm nhận được sát khí trên người Lâm Phong, Nạp Lan Hùng nhìn Lâm Phong, đôi mắt bình tĩnh kia khiến lão cảm thấy quen thuộc.

- Ngươi biết ta, ngươi rốt cuộc là ai?

Nhìn chằm chằm Lâm Phong, Nạp Lan Hùng đột nhiên ý thức được rằng Lâm Phong đang nhằm tới lão.

- Ngươi muốn biết?

Trong con mắt bình tĩnh của Lâm Phong hiện lên lãnh ý, hắn nhẹ nhàng hỏi.

- Muốn!

Nạp Lan Hùng gật đầu, lão đương nhiên là muốn rồi.

- Được rồi, ngươi hãy nhìn cho rõ!

Lâm Phong nở nụ cười, giơ tay kéo mặt nạ bằng đồng kia xuống, khuôn mặt thanh tú của hắn xuất hiện trước mắt Nạp Lan Hùng, đồng thời cũng xuất hiện trước mặt mọi người.

Giờ phút này, không gian yên lặng như tờ, không có chút tiếng động nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK