Mục lục
Tuyệt Thế Vũ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy mọi người có chút hoài nghi, nhưng có thể trở thành cường giả chân chính một phương, hẳn là người có tính cách cứng cỏi và làm việc quyết đoán, chắc chắn sẽ không vì thiện niệm mà quên mục đích của mình.

Lần này, lần Thạch Hoàng và Vũ Hoàng tuyển chọn nhóm môn đồ đầu tiên, vô cùng quan trọng. Mộc Trần thân là đại đệ tử chân truyền, đương nhiên sẽ vì Vũ Hoàng suy nghĩ, về phần ưu đãi cho bọn họ, cũng căn cứ vào mục đích này. Bởi vậy, tuy Mộc Trần nói khiến bọn họ thả lỏng nhưng không có nhiều người thật sự an tâm, điều chỉnh tốt tâm tình, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị chiến đấu, tranh đoạt tám mươi mốt vị trí kia. Mộc Trần và Hầu Thanh Lâm giống nhau, mang mọi người tới một cung điện. Tuy nhiên, cung điện này hoàn toàn khác so với tòa cung điện vừa rồi, sau khi tới gần cửa điện, trước mặt mọi người xuất hiện một mảnh ánh sáng hư ảo, trong đó ẩn chứa một cỗ lực lượng kỳ lạ.

- Tiến vào bên trong, sẽ có lực lượng k/hủng bố áp bách lên người các ngươi, tương tự với lực lượng áp bách trên cửu trọng thiên, thừa nhận thời gian khác nhau, chùm sáng này sẽ đưa các ngươi tới các nơi khác nhau.

Mộc Trần cười với mọi người, vẻ mặt mọi người cứng lại, trận pháp không gian? Lại còn đưa bọn họ đến các nơi khác nhau.

- Muốn trở thành môn đồ Hoàng Vũ, tiến vào trong tám mươi mốt tòa cung điện, các ngươi, nhất định phải tiến vào, còn sau đó phát sinh chuyện gì, có thể là kỳ ngộ lớn lao, cũng có thể là nguy cơ ngập trời, có thể là con đường tràn ngập ánh sáng, cũng có thể là con đường tử vong.

Hiện tại, các ngươi có cơ hội lựa chọn rời đi, ngươi lựa chọn rời đi, vẫn có thể tu luyện trên Thiên Đài trăm ngày, có cơ hội trở thành môn đồ lần sau. Mộc Trần từ từ nói, khiến đôi mắt của mọi người ngẩn ra, quả nhiên, tuyệt đối không đơn giản. Như Mộc Trần nói, có thể có kỳ ngộ lớn, cũng có thể nguy cơ, kỳ ngộ và nguy cơ cùng tồn tại, thậm chí Mộc Trần cho bọn họ cơ hội rời đi, nghĩa là chuyện bọn họ sắp đối mặt, rất có thể ẩn chứa nguy cơ tử vong trong đó. Mộc Trần mang bọn họ tới đây, thực sự là nơi tốt sao?

- Ta nhấn mạnh lần nữa, các ngươi có cơ hội lựa chọn rời đi, nếu không, sinh tử không luận!

Mộc Trần lại lần nữa lên tiếng, khiến vẻ mặt mọi người cứng lại.

- Nếu đã đặt chân lên con đường võ đạo, có gì phải sợ!

Một giọng nói truyền ra, chỉ thấy có người bước chân vào màn sáng, trong khoảnh khắc, thân thể của y hơi cong, thiếu chút nữa bị uy thế k/hủng bố đè sập.

- Ầm!

Lực lượng chân nguyên cường đại phóng ra, thân thể y mới từ từ đứng thẳng, nhưng hình như có một cỗ lực lượng áp bách cường đại áp bách y, khiến y gần như hít thở không thông, cỗ lực lượng k/hủng bố này so với thời điểm y bước lên cửu trọng thiên, còn mạnh hơn rất nhiều.

- Ông!

Một đạo uy thế đáng sợ giáng xuống, thân thể người nọ lập tức biến mất, khiến vẻ mặt mọi người ngây ngẩn. Biến mất, vừa rồi bọn họ rõ ràng cảm nhận thấy một cỗ lực lượng hư không, truyền tống người rời khỏi.

- Y nói không sai, nếu đã theo con đường võ đạo, mà còn sợ hãi nguy hiểm, làm sao có thể liên tục tiến về phía trước.

Trong lòng mọi người thầm nghĩ, lập tức có không ít người tiến về phía trước, tiến vào giữa mảnh không gian, giống như người vừa rồi, chỉ trong khoảnh khắc, một cỗ lực lượng đáng sợ giáng xuống người bọn họ, đè sập bọn họ, rất nhanh có người không chịu được lực lượng áp bách kh/ủng bố này, thân thể biến mất. Lâm Phong đứng đó không động, lẳng lặng cảm thụ lực lượng hư không, lông mày của hắn hơi nhíu xuống. Cảm giác hắn cực kỳ nhạy bén, vừa rồi, lúc những người đó rời đi, lực lượng hư không giáng xuống người bọn họ có chia mạnh yếu, có một quy luật, thời gian kiên trì càng dài, lực lượng hư không càng cường thịnh.

- Mộc Trần từng nói, cố gắng kiên trì thời gian, có lẽ sẽ được cỗ lực lượng hư không này vận chuyển tới chỗ khác, cảnh ngộ nhất định sẽ khác.

Trong lòng Lâm Phong âm thầm nói, lập tức nói với Thu Nguyệt Tâm:

- Nguyệt Tâm, lát nữa cố gắng kiên trì thời gian càng lâu càng tốt, cho tới khi chân chính không chịu được nữa mới buông tha.

- Được!

Thu Nguyệt Tâm gật đầu, dường như rất nhu thuận, nghe theo lời Lâm Phong. Lâm Phong bước chân tiến vào trong màn sáng, trong khoảnh khắc, một cỗ lực lượng kh/ủng bố giáng xuống trên người, cỗ lực lượng này rất đáng sợ, vượt qua nhất trọng thiên, khó trách rất nhiều người chỉ thừa nhận được một lúc liền không kiên trì được. Trong đám người, Hiên Viên Phá Thiên cũng di chuyển bước chân, trong nháy mắt khi Lâm Phong bước vào màn sáng, y cũng bước chân vào trong đó, dường như có ý muốn phân cao thấp với Lâm Phong. Trong ảo cảnh hư không bị Lâm Phong đánh bại, quả thực vô cùng nhục nhã, Hiên Viên Phá Thiên, y nhất định phải rửa sạch sỉ nhục từ trên người Lâm Phong, nếu không chuyện này sẽ trở thành khúc mắc trong lòng y. Lâm Phong đương nhiên cũng nhìn thấy động tác của Hiên Viên Phá Thiên, tuy nhiên không quá để ý. Huynh muội Dương Tử Lam và Hiên Viên Phá Thiên từng coi thường hắn, hắn đã trả lại sỉ nhục này cho bọn họ, giải quyết xong chấp niệm này, mục đích sau này của Lâm Phong là trở thành nhóm môn đồ đầu tiên của Thạch Hoàng và Vũ Hoàng, hơn nữa cố gắng chiếm vị trí cao, như vậy địa vị sẽ cao lên, như vậy những người cừu hận hắn cũng không dễ giết được hắn, ít nhất trên Thiên Đài, hắn tuyệt đối an toàn. Lực lượng áp bách trên người càng ngày càng mạnh, ánh mắt Lâm Phong vẫn thản nhiên như cũ, hiện giờ, lực lượng áp bách bình thường đã không thể dao động hắn. Mọi người lục tục tiến vào trong màn sáng, rất nhanh, từng bóng người một biến mất, bị truyền tống rời khỏi, cũng có người vận dụng lực lượng của bản thân kiên trì, bọn họ tin tưởng, kiên trì càng lâu, nhất định có được cảnh ngộ tốt hơn, nếu không, bọn họ đã từng trải qua cửu trọng thiên, Mộc Trần còn dẫn bọn họ đến đây thì có ý nghĩa gì đâu.

- Ông, ông, ông… Từng cỗ lực lượng hư không truyền ra, rất nhiều bóng người biến mất trong màn sáng, bị truyền tống rời khỏi nơi này.

Theo thời gian từ từ trôi đi, người kiên trì càng ngày càng ít, lực lượng áp bách không ngừng tăng cường lên. Lúc này, lực lượng áp bách trên người Lâm Phong đã đạt tới mức kh/ủng bố như ở trong ngũ trọng thiên, gần như muốn đè sập thân thể hắn. Hắn bám chắc lên sàn nhà, thừa nhận một cỗ uy áp đáng sợ. Lực lượng huyết mạch trong người điên cuồng lưu chuyển, Lâm Phong nhắm mắt lại, dường như muốn đem bản thân dung nhập vào trong mảnh không gian, đại thế thiên địa tự nhiên xung quanh cũng như muốn hòa hợp với hắn.

- Lúc tiến lên cửu trọng thiên, cỗ lực lượng kia đánh người xuống cửu trọng thiên, còn cỗ lực lượng này, hoàn toàn là áp bách, đè xuống.

Sàn nhà dưới này không biết thừa nhận lực lượng đáng sợ tới cỡ nào, mà vẫn không bị nứt ra, ngược lại vẫn có một cỗ lực lượng hư ảo thừa nhận. Lâm Phong lẳng lặng cảm nhận thiên địa, hiện giờ mặt đất này không biết thừa nhận cỗ lực lượng mạnh tới cỡ nào rồi, cỗ lực lượng khủn/g bố kia không ngừng hội tụ, nếu giờ phút này lực lượng áp bách trên đầu hắn biến mất, cỗ lực lượng kh/ủng bố này có thể mang hắn xung thiên.

- Chẳng lẽ mảnh không gian này muốn đưa chúng ta lên không? Lâm Phong ngẩng đầu, mở mắt nhìn trên không, nhìn không thấu, vừa rồi mọi người đều xông lên trên, không biết đi về đâu.

Nhưng dù thế nào, Lâm Phong cũng không buông tha, hắn tin tưởng nếu mình buông tha, giống những người khác bị truyền tống đi. Cỗ lực lượng áp bách kh/ủng bố này tuy vô cùng mạnh mẽ nhưng có thể dùng để rèn luyện thân thể, hơn nữa niềm tin võ đạo của Lâm Phong là không sợ hãi, tranh chấp với thiên địa, càng bị áp bách, càng phải đấu tranh. Từng bóng người biến mất, trong màn sáng chỉ còn hai người, Lâm Phong và Hiên Viên Phá Thiên. Ánh mắt Mộc Trần nhìn Lâm Phong, nhìn vẻ kiên định trên khuôn mặt Lâm Phong, trên mặt của y lộ ý cười, Lâm Phong kiên trì, sẽ có ý nghĩa.

- Tiểu tử kia, hy vọng ngươi có thể đi cao một chút, không uổng công sư tôn cố ý để nhị sư đệ tới Càn Vực một chuyến mới tìm được hạt giống tốt như vậy.

Mộc Trần thầm nhủ trong lòng, tu luyện tới cảnh giới Hoàng Vũ, có thể nói có nhiều chuyện căn bản không thể lọt vào mắt bọn họ. Tuy sư tôn niệm tình cũ nhưng nếu bản thân Lâm Phong không hăng hái đi tranh thì cũng vô dụng. Chỉ có bản thân tranh thủ mới đáng để người khác tài bồi, không ai nguyện ý hao phí sức lực trên người một kẻ vô năng. Lâm Phong hăng hái tiến lên mới có cơ hội được sư tôn coi trọng, chứ không phải dựa vào tình cảm ngày xưa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK