Mọi người thầm nghĩ.
Mà bốn tên Hạo Nguyệt tông kia thì cứng ngắc đứng đó. Lúc ở Thiên Sơn tửu lầu, bọn chúng mở miệng khiêu khích Lâm Phong. Lãnh Nguyệt thì vô cùng bá đạo, trực tiếp dùng đao chém đến lan can bên cạnh đám người Lâm Phong. Nhưng Lâm Phong chỉ im lặng không nói gì, vô cùng bình tĩnh. Bọn chúng cho là Lâm Phong khiếp đảm, yếu đuối. Nhưng lúc này chúng mới hiểu được, Lâm Phong không phải là không dám, mà là khinh thường, xem thường đao ý cảnh trên người Lãnh Nguyệt kia.
Cảm nhận được kiếm thế vô cùng sắc nhọn này, Lãnh Nguyệt hơi nhíu đôi lông mày như đao lại. Lúc này Lâm Phong bộc lộ tài năng hơn cả gã, có lẽ đây mới thực sự là Lâm Phong.
Nhưng mà người tu đao vốn sắc bén bá đạo, thẳng tiến không lùi, dùng đao chém giết tất cả. Mặc dù đối phương rất mạnh, nhưng Lãnh Nguyệt vẫn không hề sợ, không hề lùi bước. Lãnh Nguyệt hắn có thể lĩnh ngộ đến đao nhập vi, ái đao chân chính. Ngộ đao, hiểu đao, cái danh Đao công tử thực sự không phải là hư danh, chỉ là hắn hơi cuồng ngạo, không coi ai ra gì, nhưng không thể phủ nhận được thiên phú của gã.
Ánh sáng lóe lên, Tàn Nguyệt xuất hiện trong tay, ánh sáng lạnh lẽo như ánh trăng.
- Linh khí thượng phẩm Tàn Nguyệt! Lãnh Nguyệt đã bị hắn ép cho phải sử dụng Tàn Nguyệt, người này là người phương nào, sao trước kia chưa từng nghe nói qua.
Mọi người thầm nghĩ trong lòng. Lúc này Lãnh Nguyệt như trở thành một thanh đao, người dung nhập vào đao, vô cùng sắc bén.
- Ta thừa nhận ta nói sai ngươi, nhưng ngươi vẫn còn kém ta!
Có Tàn Nguyệt trong tay, Đao công tử Lãnh Nguyệt lại lần nữa bễ nghễ thiên hạ, không coi ai ra gì, xem thường Lâm Phong như trước.
- Lãnh Nguyệt ta năm tuổi tu đao, ở Hạo Nguyệt tông cũng không có đao pháp võ kỹ lợi hại, ta tự học tự ngộ, hiểu ra đao thế, bước vào cảnh giới nhập vi. Trong vòng một năm, ta đánh bại vô số đồng môn ở Hạo Nguyệt tông, thành danh ngày hôm nay. Ta tự ngộ một thức đao pháp có tên là Cô Ảnh, ngươi có thể chết dưới đao này là đáng để tự hào!
Lãnh Nguyệt chậm rãi nói, không coi ai ra gì. Mọi người nghe vậy thì thầm gật đầu, Lãnh Nguyệt quả thực có thể được gọi là thiên tài, bước vào cảnh giới nhập vi, tự nghĩ ra đao pháp, thật lợi hại. Điểm ấy, có lẽ Lâm Phong không bằng gã.
- Ngươi căn bản không hiểu đao, cái ngươi gọi là thiên tài chỉ là để so sánh với kẻ tầm thường.
Lâm Phong cười lạnh nói:
- Ta khác ngươi, tu kiếm chỉ mới hơn một năm, cũng tự ngộ ra mấy chiêu kiếm pháp! Ngươi tới thử xem nào.
- Hơn một năm?
Mọi người chấn động, Lâm Phong tu kiếm mới chỉ hơn một năm? Hơn một năm mà đã mạnh đến thế?
Mà Lâm Phong nói Lãnh Nguyệt không hiểu đao, thiên tài là so sánh với kẻ tầm thường, đây chẳng phải nói bọn họ sao. Lâm Phong khẩu khí thật lớn, điều này khiến bọn họ có phần không phục.
- Tốt! Nhớ kỹ, chiêu này có tên là Cô Ảnh!
Lãnh Nguyệt chậm rãi nói rồi lại bước ra những bước nhỏ vụn, không có đao thế ùn ùn nữa, mà là đao nội liễm, thanh đao nhập vi.
- Cô Ảnh!
Một tiếng thì thầm, ánh đao lóe lên, cô đọc như ảnh, mê mang không phương hướng.
Đây là ý cảnh của đao này, ngay cả bản thân đao cũng cô độc không phương hướng. Khi đao này hạ xuống, tuy chỉ là một đao nhưng lại như chứa đựng trăm ngàn biến hóa, khó mà nắm bắt được, là bóng, bóng dáng thì sao có thể bắt giữ được. Đao này hạ xuống, không ai có thể tiếp được.
Trước kia Lãnh Nguyệt chỉ cần sử dụng chiêu này là có thể trực tiếp giết chết đối thủ cùng cấp bậc, kể cả người có tu vi Linh Vũ cảnh tầng chín mạnh hơn hắn cũng bị giết chết.
Cô Ảnh ra, quỷ thần khiếp sợ, không ai tiếp được một đao nhập vi này. Huống chi lúc này Lãnh Nguyệt lại sử dụng Linh khí thượng phẩm Tàn Nguyệt đao.
- Lâm Phong chết chắc rồi!
- Đao này căn bản không giải nổi, không hổ là Đao công tử, Băng Nguyên kém xa!
Mọi người nhìn thấy ý cảnh chứa trong đao này, lòng đều run sợ. Bọn họ dường như hiểu được vì sao nói Đao công tử ra đao, tất có người chết.
Thanh đao cô độc, vô ảnh vô hình chém xuống. Mọi người dường như thấy cảnh Lâm Phong bị chém chết ngay lập tức. Một tiếng răng rắc vang lên khiến mọi người đều hoảng sợ.
- Sao lại thế này?
Mọi người vô cùng khiếp sợ, Tàn Nguyệt đao chém xuống, cô độc như ảnh, nhưng Lâm Phong lại chẳng bị sao, yên lành đứng đó. Ở trước người Lâm Phong, một thanh kiếm cực kỳ bình thường dựng đó, nhưng trên kiếm này lại có một thanh đao chém ở trên mà không cách nào tiến tới được. Thanh đao bị thanh kiếm bình thường không hề đặc sắc ngăn cản kia đúng là Tàn Nguyệt đao.
- Sao có thể như vậy chứ?
Mọi người gắt gao nhìn thanh kiếm tầm thường kia, một thanh kiếm bình thường như vậy lại chặn Cô Ảnh đao lại, thậm chí là không ai thấy rõ Lâm Phong làm thế nào.
- Ta nói là ngươi không hiểu đao!
Lâm Phong bình tĩnh nói, nhìn ánh mắt không dám tin của Lãnh Nguyệt kia, hắn chậm rãi chém ra một kiếm. Kiếm này hàn quang lóe lên, rực rỡ vô cùng, Quang minh chi kiếm!
- Nhập vi!
Lãnh Nguyệt sợ hãi. Thanh đao nhập vi đâm trước kiếm, lại nghe một tiếng keng, thanh Tàn Nguyệt bảo đao bay về phía không trung, kèm theo đó là những dòng máu tươi bắn ra. Lãnh Nguyệt vội quăng kiếm thối lui ra sau. Nếu không phải hắn bước chân vào cảnh giới nhập vi, có lẽ kiếm này của Lâm Phong đã giết hắn rồi.
Lâm Phong vươn tay bắt lấy Tàn Nguyệt, rồi lập tức quăng ra, nói:
- Bá Đao!
Bá Đao nhận lấy Tàn Nguyệt kia, ánh mắt dưới lớp mặt nạ kia hiện lên tia sáng.
Lâm Phong quả nhiên thực hiện lời hứa tặng Tàn Nguyệt cho y, dù là cướp nhưng cũng không quan trọng.
Lâm Phong sớm liệu rằng Lãnh Nguyệt sẽ ra tay với hắn nên cho dù hắn có đấu giá được Tàn Nguyệt này hay không thì nó cũng sẽ là của hắn.
Lãnh Nguyệt cúi đầu nhìn vết máu thật dài trên cánh tay, ánh mắt ngưng lại ở đó. Đao của y ngay cả cơ hội chạm tới Lâm Phong cũng không có, Lâm Phong đã dễ dàng đỡ được. Mà Lâm Phong chỉ tùy ý ra một kiếm là hắn đã không đỡ được, đây là chênh lệch, chênh lệch quá lớn.
Lời nói cuồng ngạo vẫn còn vang vọng đâu đây, Lãnh Nguyệt nói Lâm Phong chắc chắn phải chết, chết dưới Cô Ảnh là đủ để tự hào. Nhưng sự thật lại châm chọc thế đấy. Giống như Lâm Phong nói Lãnh Nguyệt hắn vốn không hiểu đao, cái danh thiên tài kia chẳng qua chỉ là so với kẻ tầm thường.
- Ta từ nhỏ ngộ đạo, mà hắn mới tu kiếm hơn một năm, lại có thể thoải mái đánh bại ta! Rốt cuộc niềm tự hào của ta là dựa vào cái gì, ta lấy gì mà kiêu ngạo?
Lãnh Nguyệt tự hỏi mình một câu, ở sâu trong lòng đã sinh ra nghi ngờ chính mình, nghi ngờ cái danh thiên tài kia.
- Ta vẫn lấy Cô Ảnh để kiêu ngạo kia lại bị hắn đỡ dễ dàng, có lẽ ta thật sự không hiểu đao!
Lãnh Nguyệt sinh ra bi thương, suy sụp trong lòng, niềm kiêu hãnh của hắn đã bị Lâm Phong đánh cho nát tan.
Cảm nhận được sự suy sụp lộ ra trên người Lãnh Nguyệt, Lâm Phong cười lạnh lùng. Kẻ nhục nhã Mộng Tình, chết!
- Giết!
Sải bước ra, kiếm khí mênh mông vô tận trào đến. Mọi người lại chấn động, chẳng lẽ Lãnh Nguyệt cũng sẽ bị Lâm Phong giết chết?
Lại một thiên tài nữa sẽ nhắn xuống?
Kiếm của Lâm Phong chói mắt vô cùng. Lúc này Lãnh Nguyệt suy sụp vô cùng, đã không còn chiến ý nữa, nhìn Lâm Phong vung kiếm chém xuống, hắn mờ mịt, không thể hiểu được mười mấy năm tu đao lại kém cỏi đến thế.
- Cút ra!
Lúc này, một bóng người hiện lên từ đằng xa. Sau lưng Lãnh Nguyệt, một bóng người sắc bén như một thanh đao chém thẳng đến Lâm Phong. Người chính là đao, mang theo đao ý mênh mông vô hạn.
- Chém!
Lâm Phong vung kiếm, một tiếng ầm vang lên. Mặt đất nứt ra, Lâm Phong thét lên một tiếng. Đao ý vô cùng sắc bén tàn phá người hắn, hắn đột nhiên xoay người điên cuồng lui ra sau.
- Đao mới là vua trong binh khí! Thắng thua là chuyện thường tình, người có mạnh đến mấy thì vẫn có kẻ lợi hại hơn.
Một âm thanh vô cùng khí phách truyền đến từ trong bụi đất cuồn cuộn:
- Lãnh Nguyệt, một trận chiến mà thôi, hà cớ gì phải nhụt chí như vậy! Ta tha cho hắn một mạng, chờ tương lai ngươi tự mình đến giết.
Lời nói xong, hai bóng người lăng không bay vút lên. Mọi người đều khiếp sợ.
Huyền Vũ cảnh, có cường giả Huyền Vũ cảnh xuất hiện, một chiêu đánh lui Lâm Phong rồi mang Lãnh Nguyệt đi, để lại một câu nói vô cùng bá đạo.
Hắn nói để Lâm Phong lại cho Lãnh Nguyệt giết, có ý là hắn có thể giết được Lâm Phong, nhưng lại không giết!
- Lâm Phong thật may mắn!
Mọi người thầm nói.
Nhưng lúc này mặt đất bỗng rung lên. Một bóng dáng trắng như ảo ảnh nháy mắt vọt lên, vô cùng băng sương lạnh lẽo, đóng băng tất cả suy nghĩ của mọi người, chỉ còn lại sự rét lạnh vô hạn này.
- Giết!
Một tiếng quát yêu kiều vang lên. Ở phía chân trời, một đạo hàn băng hóa thành một cây cầu trắng thông tới phương xa, vọt tới bóng người kia.
Bóng người kia đột nhiên run lên, lại gia tốc như lưu quang đao ảnh. Sau đó cây cầu trắng toát kia vẫn đâm sầm vào lưng y, khiến hắn thét lớn một tiếng, để lại một vệt máu tươi chói mắt ở trên không trung, khiến câu nói của hắn vừa rồi đã trở thành trò cười.
Với Lâm Phong, hắn muốn giết là giết?