Lâm Phong cười với Cùng Kỳ, tên này, bình thường đều lười xuất thủ.
- Nói nhảm, bản Đế là ai chứ.
Cùng Kỳ ngạo nghễ nói.
- Tốt lắm, về sau chiến đấu để ngươi đầu tiên.
Lâm Phong buồn bực nói thầm một tiếng. Trước kia, tên này chưa từng giúp hắn.
- Nằm mơ, bản Đế ngày xưa chiến khắp thiên hạ, từ một võ giả bình thường thành tựu Hoàng giả, sau đó chứng đạo bước vào Đế cảnh, còn cần thông qua chiến đấu để rèn luyện sao? Ngươi không giống ta, mới Thiên Vũ cảnh tầng hai, tu vi như con kiến, có tư cách gì nhàn hạ, không trải qua chiến đấu liên tục, sao có thành tựu vô thượng.
Cùng Kỳ hung hăng nói Lâm Phong, trong lòng nói thầm thêm:
- Hỏa diễm của bản Đế còn để rèn luyện bản thân, sao có thể lãng phí.
- Xem như ngươi lợi hại.
Lâm Phong cắn răng nói, lão hỗn đản này hóa rồng liền đổi tính. Ngày xưa mới nhập vào Cùng Kỳ bị mình hành hạ, không dám nói gì, sau này giúp nó đoạt lấy Nghiệp hư chi viêm, hiện tại Lâm Phong đã không nhìn thấu nó, nếu để nó đoạt được hỏa diễm cường đại, chỉ sợ sẽ càng b.iến thái hơn.
- Ngao.
.. Phía trên Ô giang truyền ra tiếng Long khiếu giận dữ, Lâm Phong và Cùng Kỳ ngẩng đầu, chỉ thấy yêu hạch to lớn tỏa ra ánh sáng rực rỡ, khúc xạ ra ảo ảnh yêu Long, rống giận với đám người xung quanh, từng đạo Long ảnh từ trong yêu hạch lao ra, phóng về phía mọi người, dường như hư không na di, nháy mắt tới bên cạnh mọi người, cắn nuốt đám Tôn giả.
- Không hổ là Hoàng tộc yêu giới, lợi hại.
Lâm Phong thán phục một tiếng, chỉ thấy trong đám người tranh đoạt yêu hạch, có hai người bị Long ảnh cắn nuốt, tan thành tro bụi, nháy mắt bị tiêu diệt.
- Yêu hạch này hội tụ lực lượng thần thông của yêu Long, hoàn hảo ngươi nuốt miệng yêu hạch kia là yêu Long mới xuất thế, chưa ngưng tụ lực lượng thần thông, bằng không lô đỉnh nhà ngươi đã bị hủy diệt rồi.
Cùng Kỳ truyền âm nói với Lâm Phong.
- Lão gia hỏa, hiện tại ta dùng huyết mạch ôn dưỡng hài nhi của yêu Long sao? Lâm Phong thấp giọng hỏi.
- Thế nào, chẳng lẽ ngươi muốn nuốt, nếu bản Đế đã đáp ứng, tất nhiên phải làm.
Hơn nữa, tương lai có thêm một con yêu Long, cũng không tồi. Cùng Kỳ nở nụ cười mờ ám, thần sắc Lâm Phong hơi cứng lại, tên này, nửa câu sau mới là thật. Yêu Long là Hoàng tộc yêu giới, trở thành Hoàng yêu là chuyện sớm hay muộn, thậm chỉ có thể trở thành Đế yêu, không biết trong lòng lão hỗn đản này có chủ ý gì. Tuy nhiên Lâm Phong nghĩ đến chuyện mình dùng huyết mạch ôn dưỡng hài nhi của yêu Long, có cảm giác quái dị, đây chẳng phải mình mang thai sao?
- Yêu Long, ta nuốt tinh huyết của ngươi, ngươi còn dùng Long phách thành tựu lực lượng huyết mạch ta, xem như ta báo đáp ngươi vậy.
Lâm Phong thầm nhủ trong lòng, tiếp nhận sự thật này.
- Yêu lực trên yêu hạch sớm muộn gì cũng sẽ tiêu hao, sẽ bị bọn họ cướp lấy, nhưng lúc đó yêu hạch đã không có nhiều tác dụng, đúng là một đám ngu xuẩn.
Cùng Kỳ ngẩng đầu nhìn đám người tranh đoạt yêu hạch trên hư không, chửi thầm một tiếng. Lúc này người trên Ô giang càng lúc càng nhiều, có không ít người tham gia chiến đấu. Trong đó tranh đoạt yêu hạch kịch liệt nhất vẫn là những người kia, Hiên Viên Phá Thiên, Dương Chiến cùng với hắc ảnh kia, hắc ảnh kia rất chấp nhất với yêu hạch, rất liều mạng. Y là yêu tộc, tất nhiên muốn cướp lấy yêu hạch của Hoàng tộc yêu giới, nó có tác dụng rất lớn với y.
- Ta biết hắn là yêu thú gì rồi.
Cùng Kỳ nhìn chằm chằm hắc ảnh, trên người hắc ảnh giờ sinh ra một đôi cánh chim che khuất bầu trời, cực kỳ cường đại và đáng sợ, cánh chim vũ động, từng tiếng sấm cuồn cuộn, tia chớp đánh xuống, tràn ngập lực lượng hủy diệt.
- Yêu thú gì? Lâm Phong hỏi một tiếng, có được cánh chim k.hủng bố, có được tia chớp đáng sợ, chưa từng nghe nói tới loại dị thú này.
- Hỗn hợp huyết mạch giữa Thiểm Điện Điêu và Đại Bàng, sinh ra Thiểm Điện Yêu Bàng, yêu thú này công kích cường hãn, tốc độ cuồng mãnh, vô cùng khó chơi.
Cùng Kỳ hạ giọng nói, Lâm Phong an tĩnh nghe, hắn chưa biết loại yêu thú này. Yêu giới cũng có rất nhiều hỗn hợp huyết mạch, chủng loại yêu thú khác nhau kết hợp, sinh ra ngoại tộc yêu tộc hậu duệ. Chuyện này không có gì ngạc nhiên, chỉ có điều Lâm Phong xuất thế không lâu, không biết nhiều mà thôi. Lâm Phong lại càng thiếu hiểu biết về thế giới yêu tộc. Ở Tuyết Nguyệt ngay cả một con Thiên yêu cũng hiếm khi nhìn thấy, sao có thể tiếp xúc với yêu giới.
- Không ngờ là yêu hạch của yêu Long, yêu hạch này tặng cho lão sư, không biết lão sư có thích không.
Lúc này giữa hư không, có một thanh âm thản nhiên truyền ra, hư vô mờ mịt, người chưa đến, thanh âm đã tới. Đám người nghe vậy thần sắc ngưng tụ, người nói chuyện quá mức kiêu ngạo, tùy tiện nói tặng yêu hạch cho lão sư của mình, không coi những người tranh đoạt yêu hạch ra gì, bọn họ tranh đoạt lâu như vậy, còn không có được yêu hạch.
- Yêu Long là Hoàng tộc yêu giới, yêu hạch ẩn chứa thần thông yêu đạo của yêu Long, làm lễ vật tặng lão sư, cũng không tệ lắm, nhị sư đệ, ngươi không phải thiếu lễ vật tặng lão sư đó sao.
Một giọng nói hời hợt từ trong hư không truyền ra, những người tranh đoạt yêu hạch cảm thấy tức giận, không coi bọn họ ra gì thật à.
- Nói khoác, lăn ra đây nói chuyện.
Hiên Viên Phá Thiên giận quát một tiếng, âm thanh k.hủng bố chấn động, không gian run rẩy. Gã nói xong, giữa hư không xuất hiện ba đạo thân ảnh mơ hồ tiến tới, dần dần trở nên rõ ràng. Nhìn ba người này, rất nhiều người đang tức giận lập tức nhịn xuống, liếc mắt nhìn đã có thể nhận ra ba người mới đến khí chất phi phàm, đều là cường giả đáng sợ. Dù ngạo khí lăng thiên như Hiên Viên Phá Thiên, khi nhìn thấy ba người này xuất hiện, đôi mắt của gã cũng hơi ngưng tụ. Người cầm đầu mặc trường bào màu trắng, rất đơn giản, cũng rất sạch sẽ, không nhiễm bụi, khí tức trên người không lộ ra, nhưng phiêu nhiên xuất trần. Người thứ hai khoác trường bào màu bạc, lưng đeo một thanh trường kiếm, ánh mắt trong suốt, khuôn mặt cực kỳ tuấn tú, siêu phàm thoát tục tuấn tú, khí thế xuất trần, dường như coi mọi thứ rất nhạt. Người cuối cùng trên người mặc y phục màu đen, đứng ở đó, toàn thân tỏa ra khí tức sắc bén, giống như vô kiên bất tồi, không gì không phá được. Lâm Phong nhìn thân ảnh mặc y phục màu bạc, ánh mắt cứng lại, là y.
- Tiểu tử Hiên Viên quả nhiên cao ngạo nha!
Người áo trắng cầm đầu nhìn Hiên Viên Phá Thiên, khẽ cười.
- Câm miệng, ngươi là ai.
Thần sắc Hiên Viên Phá Thiên lạnh lùng, nhìn chằm chằm thân ảnh trong hư không, dám gọi gã là tiểu tử, quả là lớn mật. Mặc dù tu vi của đối phương cường đại, cũng không có tư cách gọi gã như vậy.
- Mộc Trần, mộc trong cây gỗ, trần trong bụi bặm.
Nam tử áo trắng cười nhẹ, nói ra tên của mình. Tiếng nói của y hạ xuống, lập tức thần sắc mọi người ngưng tụ, Mộc Trần. Rất nhiều người đều nghe nói qua tên này, tuy chủ nhân cái tên này vô cùng khiêm tốn, rất ít người gặp hắn, thậm chí trước kia cực ít người biết tên này, nhưng gần đây, bởi vì Thạch Hoàng và Vũ hoàng thu nhận nhóm môn đồ đầu tiên, cái tên này mới được nhiều người biết rõ. Bởi vì rất nhiều người gần đây đều tìm hiểu tính danh đệ tử thân truyền của Thạch Hoàng và Vũ Hoàng. Rất nhiều người đều chỉ biết Thạch Hoàng và Vũ Hoàng tuyển nhận đệ tử thân truyền, cả đám đều thực lực k.hủng bố, thành tựu cực cao, chưa có người chân chính gặp qua. Danh khí lớn nhất chính là Thanh Lâm Luân Hồi Kiếm Hầu Thanh Lâm, đệ tử thứ hai của Thạch Hoàng và Vũ hoàng. Bởi vì thực lực của y quá mức đặc thù, có được luân hồi ý, bởi vậy mới có nhiều người biết. Mà theo như đồn đãi đệ tử thứ nhất chính là Mộc Trần.
- Hắn là Mộc Trần.
Trong lòng đám người chấn động, nếu người này là Mộc Trần, vậy lão sư trong miệng bọn họ là Thạch Hoàng và Vũ Hoàng.
- Thân mặc ngân sam, tuấn lãng xuất trần, Thanh Lâm luân hồi kiếm, Hầu Thanh Lâm.
Ánh mắt mọi người nhìn về người thứ hai, trong nháy mắt nhớ tới một cái tên, người này, tất nhiên là đệ tử thứ hai của Thạch Hoàng và Vũ Hoàng, Hầu Thanh Lâm.
- Hóa ra là chư vị sư huynh giá lâm.
Thần sắc Hiên Viên Phá Thiên ngưng lại, lập tức thẳng thắn cười nói.
- Tiểu tử kia, ta bây giờ còn chưa phải sư huynh của ngươi.
Mộc Trần lắc đầu cười nói, Hiên Viên Phá Thiên đã coi mình như môn đồ Hoàng Vũ rồi. Lời Mộc Trần khiến thần sắc Hiên Viên Phá Thiên cứng lại, trong mắt gã hiện lên một đạo hàn ý.