Mọi người hít sâu một hơi, tâm tình không cách nào bình tĩnh được. Nếu không tận mắt chứng kiến, bọn họ không thể nào tin được cô gái thướt tha này lại là cường giả vừa giận dữ đóng băng trời đất, làm cho tên trung niên áo lam khi bỏ chạy thì bị thương nặng.
Buồn cười là tên trung niên áo lam kia còn muốn đánh lén Lâm Phong, lại không ngờ là đã chọc giận cô gái thánh khiết này, suýt nữa bị đóng băng cả trái tim, vật vã bỏ chạy.
- Ngươi không sao chứ?
Mộng Tình liếc Lâm Phong một cái, giọng nói vẫn lạnh nhạt như vậy, làm cho Lâm Phong chỉ có thể gượng cười. Muốn nghe được lời nói thân thiết dịu dàng từ Mộng Tình là chuyện không có khả năng, dù có quan tâm thì ngữ khí nàng vẫn máy móc lạnh nhạt như cũ.
- Không sao, chỉ bị trầy da thôi.
Lâm Phong cười nói với Mộng Tình, lắc đầu không để ý.
Tên trung niên áo lam kia quả thật thủ đoạn ác độc, dù trước khi bỏ chạy vẫn suýt nữa thì giết hắn, may là hắn phản ứng nhanh, tốc độ cũng nhanh nên chỉ bị thương nhẹ.
- Tuy nay thực lực ta ở trong đám cùng thế hệ thì không sai, nhưng so với Huyền Vũ cảnh thì vẫn còn kém quá lớn.
Lâm Phong thầm nói, khát vọng với thực lực càng ngày càng mãnh liệt.
Mộng Tình thoáng nhìn vết máu trên người Lâm Phong rồi khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa, chỉ lui ra sau người Lâm Phong.
- Chúng ta về thôi.
Lâm Phong nói một tiếng rồi nói với Long phó viện trưởng:
- Phó viện trưởng, ta cáo từ trước.
- Ừ!
Long phó viện trưởng mỉm cười với Lâm Phong, trong đầu ông ta thì cũng sợ hãi vì thực lực của Mộng Tình.
Cô gái thần bí này rất mạnh, cực kỳ mạnh!
Ông ta cảm thấy, thực lực khủng bố vừa rồi chưa phải thực lực chân chính của Mộng Tình.
Lâm Phong liếc qua đám người kia với ánh mắt lạnh lùng sắc bén, mở miệng nói:
- Hãy nhớ cho kỹ lời ta, nếu sau này lại có người trêu chọc ta thì đừng trách sao Lâm Phong ta không khách khí.
Để lại câu nói lạnh lùng đó, Lâm Phong nhấc chân đi về phía cổ bảo.
Đám người kia khiếp sợ, bọn họ đột nhiên nhớ tới Hắc Ma. Ngày đó, Hắc Ma cũng oai phong đến hỏi tội Lâm Phong, nhưng gặp Vấn Ngạo Tuyết nên chẳng thể làm gì Lâm Phong được.
Nhưng điều khiến nhiều người bất ngờ là Lâm Phong lại dõng dạc nói rằng không có Vấn Ngạo Tuyết, Hắc Ma cũng chẳng làm gì được hắn. Lúc trước ai cũng tưởng rằng Lâm Phong bốc phét, nhưng lúc này thì không ai nghi ngờ lời hắn nữa. Có Mộng Tình ở bên Lâm Phong, cường giả Huyền Vũ cảnh còn thua phải bỏ chạy nữa huống chi là Hắc Ma, nếu Hắc Ma thật sự đến gây sự với Lâm Phong thì người chịu thiệt chắc chắn không phải là Lâm Phong.
Mọi người lại nghĩ tới ước chiến giữa Lâm Phong và Hắc Ma, trong lòng càng thêm mong chờ. Hôm nay, những gì Lâm Phong thể hiện đã đủ để bọn họ phải thay đổi cách nhìn.
Tuy hôm nay Mộng Tình cũng rất chói mắt, nhưng cái tên Lâm Phong cũng được nhớ rất kỹ.
Thực lực của Hắc Ma, tiềm lực của Lâm Phong; gia thế của Hắc Ma, sự hùng mạnh của Mộng Tình; trận quyết đấu của bọn họ sẽ oanh liệt thế nào đây.
Đối với tâm tư của mọi người, Lâm Phong đương nhiên là không biết. Trên đường đi, Lâm Phong chuẩn bị đi đến tháp tu luyện một chuyến, nhưng vào lúc này một âm thanh phiêu đãng lọt vào tai khiến Lâm Phong dừng bước lại.
- Cầm!
Lâm Phong ngưng mặt lắng nghe, âm thanh phiêu đãng này đúng là tiếng đàn.
- Là ông ta?
Lâm Phong nhớ tới ngày ấy khi bước vào Thiên Nhất học viện, nhận thử thách hệ Tướng Tinh, có một giáo viên khảy đàn làm cho Lâm Phong vô cùng kính nể. Khi hắn yêu cầu đối phương cho hắn được thử thách lại lần nữa, thân là một người thầy của học viện, đối phương lại chẳng hề cao ngạo mà thản nhiên đồng ý cho hắn, lòng dạ thật rộng rãi.
Lúc này, tiếng đàn lọt vào trong tai rõ ràng tương tự với làn điệu mà người ấy đàn ngày đó, bởi vậy Lâm Phong nghĩ đến đối phương trước tiên.
- Sao vậy?
Thấy Lâm Phong dừng lại, Mộng Tình nghi hoặc, hỏi Lâm Phong.
- Mộng Tình, nàng nghe xem.
Lâm Phong khẽ nói, lại thấy Mộng Tình khẽ nhíu mày, hỏi:
- Nghe cái gì?
- Tiếng đàn!
Lâm Phong đáp.
- Tiếng đàn?
Mộng Tình lắc đầu nói:
- Ta không nghe được.
- Ồ?
Lâm Phong nhíu mi lại, không nghe được? Với thực lực hôm nay, không thể nào là ảo giác được, Lâm Phong dám chắc là có tiếng đàn đâu đó quanh đây, không hề nhầm.
Mà thực lực của Mộng Tình còn mạnh hơn Lâm Phong rất nhiều, nàng cũng không thể nào không nghe sai, hoàn toàn không có tiếng đàn.
Giải thích duy nhất chính là tiếng đàn này chỉ để Lâm Phong nghe, chỉ riêng Lâm Phong mới nghe được.
- Mộng Tình, nàng đi về trước đi, ta đi ra ngoài một lát.
Lâm Phong nghĩ cẩn thận rồi nói với Mộng Tình, lại thấy Mộng Tình lắc đầu nói:
- Ta đi với ngươi.
Nghe Mộng Tình nói vậy, Lâm Phong sửng sốt, rồi cũng gật đầu:
- Vậy nàng đi cùng ta.
Nói xong, Lâm Phong chầm chậm bước theo tiếng đàn không ngừng phiêu đãng này.
Qua một lúc sáu, tiếng đàn dần trở nên rõ ràng, du dương.
Mà lúc này Lâm Phong đã đi đến một biệt viện lịch sự tao nhã, đình đài lầu các, cầu nhỏ suối chảy, cổ mộc xanh tươi.
Chậm rãi đi theo con đường nhỏ giữa những hành cây cổ thụ, một mảnh thế ngoại đào nguyên đập vào tầm mắt Lâm Phong.
Phía trước là một rừng đào, cánh hoa đào hồng nhạt vờn bay theo gió, mùi thơm không ngừng phả vào mũi, làm cho người ta say mê.
- Đẹp quá, không ngờ trong Thiên Nhất học viện lại có cảnh trí như thế này.
Lâm Phong cảm thán một tiếng, ấn tượng giữa hắn và Thiên Nhất học viện là cổ xưa và uy nghiêm, to lớn hùng vĩ, nhưng nơi đây lại hoàn toàn khác.
Nếu bên ngoài kiến trúc gợn sóc đồ sộ, làm cho người ta có dục vọng không ngừng trở nên mạnh hơn thì cảnh vật nơi đây lại khiến người ta muốn ngồi xuống, hoặc nhàn nhã đi dạo giữa rừng hoa đào, ngắm hoa nở, bình phẩm tế thủy trường lưu.
- Thật đẹp!
Mộng Tình ở sau Lâm Phong cũng không nhịn được mà khẽ than một tiếng, trong đôi mắt xinh đẹp kia hiện lên tia sáng khác thường.
Chầm chậm đi trong rừng hoa đào, chỉ chốc lát đã thấy một tòa đình cổ nhã trí hiện ra, trong đình cổ có một chiếc bàn làm bằng đá.
Ở đó có một người đang ngồi, đôi tay lướt trên những sợi dây đàn, dù là Lâm Phong và Mộng Tình đến trước người, ông ta vẫn chuyên chú như trước, giống như lúc ông khảy đàn thì tất cả mọi thứ trên thế gian này đều không liên quan gì nữa, chỉ có đàn mới là thế giới của ông ta.
Người này đúng là vị thầy đánh đàn ở thử thách hệ Tướng Tinh khi nhập học viện ngày ấy.
Lâm Phong nhìn Mộng Tình, chỉ thấy nàng khẽ lắc đầu.
Lâm Phong đương nhiên hiểu được Mộng Tình có ý gì, dù đến trước người nhưng nàng vẫn không thể nghe được tiếng đàn, hoàn toàn chứng minh suy nghĩ của Lâm Phong, khúc đàn này khảy cho hắn nghe.
- Lực khống chế thật khủng khiếp!
Lâm Phong sợ hãi, có thể làm cho tiếng đàn vang xa như vậy tiến vào tai hắn, dẫn hắn đến đây mà không khiến tiếng đàn lộ ra chút nào, loại năng lực này thật quá khủng bố.
- Võ đạo, tu võ, cũng là tu tâm; tâm cảnh đến, võ đạo thành, cảnh giới tăng lên, nước chảy thành sông.
Một giọng nói xa xăm truyền ra từ ông ta, rót vào tai Lâm Phong và Mộng Tình khiến Lâm Phong ngưng thần sắc lại, đôi mắt lộ ra tia nghi hoặc.
Tu võ, tu tâm, tâm cảnh đến, võ đạo thành!
- Kẻ nhân từ, tu nhân thiện chi tâm; kẻ sát phạt, tu sát phạt chi tâm. Hai loại người thiên phú cao nhất, tốc độ võ đạo tăng lên nhanh nhất, nhưng kẻ nhân từ sao có thể sát phạt, kẻ sát phạt ai có nổi nửa điểm thiện ý trong lòng, tất cả cũng chỉ vì tâm cảnh.
- Ngươi nay sát ý quá nhiều, nhưng bản tâm của ngươi lại không phải kẻ sát phạt, dù sát phạt có thể khiến thực lực của ngươi tăng lên nhanh trong thời gian ngắn ngủi, nhưng không tuân thủ được bản tâm, tâm cảnh không đến, điều này có trở ngại cho ngươi tăng thực lực lên sau này.
Từng âm thanh không ngừng truyền vào tai Lâm Phong, xen lẫn với khúc đàn yên ổn kia, làm cho Lâm Phong thấy tâm bình khí hòa, giống như thế giới trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.
Sát phạt ý quá nặng lại không phải bản tâm ta, nói cách khác, hành vi của ta vi phạm bản thân ta, sẽ trở ngại thành tựu của ta.
Lâm Phong hiểu được ý đối phương, trong ánh mắt lộ ra vẻ suy tư.
- Thứ ngươi cần, là tĩnh tâm.
Lại một âm thanh nữa vang lên làm cho tâm Lâm Phong cũng run theo một cái.