Nhưng khi lão đang trên đường đi thì lại gặp Tuyết Ưng của Thiên Tuyền Phong, làm lão sinh ra cảm xúc khác thường.
- Sao sư huynh lại đến đây? Diêu Quang phong chủ thấy Thiên Xu Tử tới, cười khách khí nói.
- Sư đệ vừa đi liền không thấy bóng, ta đến xem thử có chuyện gì cấp bách hay không? - Quả thật có một số việc, ta không thể đến Thiên Xu Phong uống trà rồi, mong sư huynh chớ trách!
Diêu Quang phong chủ áy náy nói.
- Ta không miễn cưỡng sư đệ, chỉ là chuyện ta mới nói với sư đệ lúc trước, không biết sư đệ nghĩ thế nào? Thiên Xu Tử lại hỏi.
- Chuyện gì? Trong lòng Thiên Xu Tử có chút không vui, nhưng không để lộ ra ngoài, lão lại nói: - Một mạch Thiên Tuyền dã tâm bừng bừng, người thừa kế Thiên Tuyền, Lâm Phong lại càng tâm thuật bất chính, coi trời bằng vung.
- Sư huynh quá lo lắng rồi, mặc dù Thiên Xu Phong có chút ma sát với Thiên Tuyền Phong, nhưng chuyện cũng đã qua, mọi người đều thuộc Thiên Trì, cần gì so đo như thế.
Huống chi, Lâm Phong này, ta thấy có một thân chính khí, thiên phú lại tuyệt luân, một nhân tài hiếm cố, có thể mang Thiên Tuyền nhất mạch phát triển cường thịnh, gia tăng thực lực Thiên Trì ta. đây không phải một chuyện tốt sao? Diêu Quang phong chủ lắc đầu cười nói, làm hai mắt Thiên Xu Tử co rút lại, sắc mặt trở nên âm trầm, lão trầm ngâm chốc lát rồi nói tiếp:
- Nếu sư đệ cho rằng như thế, ta cáo từ!
Dứt lời, Thiên Xu Tử chậm rãi xoay người, ngự không mà đi.
- Sư huynh đi thong thả!
Diêu Quang phong chủ khách khí chào một tiếng, chỉ chốc lát, Thiên Xu Tử đã biến mất trên đỉnh Diêu Quang, trực tiếp đi về Ngọc Hành phong.
- Ngọc Hành sư huynh!
Vừa nhìn thấy Ngọc Hành phong chủ, Thiên Xu Tử khách khí to lên, rồi lão cũng nói lên ý đồ của mình, hỏi thăm thái độ Ngọc Hành phong chủ đối với Thiên Tuyền nhất mạch. Không giống với Diêu Quang phong chủ, sắc mặt Ngọc Hành phong chủ liền trầm xuống, không vui nói:
- Sư đệ, chuyện này ngươi nói một lần đã đủ rồi, lại còn lần nữa chửi bới Thiên Tuyền nhất mạch, chẳng lẽ ngươi quên mất sứ mạng của mình rồi, để Thiên Trì cường thịnh, đế quốc cường thịnh chứ không phải lục đục với nhau.
Ta thấy Thiên Tuyền nhất mạch hạo nhiên chính khí, hôm này lại có được Lâm Phong thiên phú dị bẩm kế thừa. Đây là may mắn của Thiên Trì, mong sư đệ có thể từ bỏ tư tâm, vì Thiên Trì suy nghĩ. Thiên Xu Tử trực tiếp bị giáo huấn một trận, sắc mặt càng thêm khó coi, lão phất tay, xoay người nói:
- Cáo từ!
Dứt lời lại biến mất lần nữa. Kế tiếp, hắn lại đi Thiên Quyền phong, nhưng lại không gặp được chủ phong Thiên Quyền, chỉ có một tên đệ tử Thiên Quyền chuyển cáo cho lão, phong chủ Thiên Quyền đang tu luyện, không có thời gian gặp mặt. Lúc này, tâm tình Thiên Xu Tử hoàn toàn lạnh xuống, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Còn chuyện lão gặp được Tuyết Ưng trên đường đi? Chẳng lẽ mấy vị phong chủ rời Thiên Xu Phong là vì bọn họ? Thiên Xu Tử nghĩ mãi mà không rõ, nhưng lão đã cảm giác bị cô lập. Ba vị phong chủ Diêu Quang, Ngọc Hành hay Thiên Quyền, trước nay luôn quan hệ rất tốt với lão, nhưng hôm nay vừa nhắc tới Lâm Phong, đều nói giúp cho hắn. Điều này làm lão vô cùng buồn bực, Ngọc Hành phong chủ còn dạy dỗ lão một hồi, Thiên Quyền phong chủ thì dứt khoát không gặp. Lúc này, tại trên một tòa tuyết phong, Lâm Phong đứng trên đỉnh núi, nhìn núi tuyết mịt mờ. Một thân áo trắng, trường bào bay múa, lộ mấy phần tiêu sái, làm người ta có cảm giác bất khuất. Từng thân ảnh hạ xuống sau lưng hắn, chính là những Tuyết Ưng được phái đi trở về, đều yên lặng đứng sau lưng Lâm Phong.
- Đã làm xong rồi chứ? Lâm Phong quay người, nhìn Tuyết Ưng hỏi.
- Thiếu chủ, đều làm tốt rồi!
Mấy vị phong chủ rất hài lòng! Tuyết Ưng trả lời, Lâm Phong gật đầu, vô luận kiếp trước hay kiếp này, ngoài tình ý bên ngoài, giữa người với người còn có tình người. Hắn và các phong chủ không có tiếp xúc gì, chỉ đều cùng một mạch Thiên Trì, mọi người vì Thiên Trì mà đoàn kết một lòng, nhưng chưa nói tới tình ý. Mà lần này, Lâm Phong lệnh cho Tuyết Ưng tặng cho mấy chủ phong một ít Ý chí tinh cùng Áo nghĩa tinh, đồng thời truyền lời, hi vọng chư vị phong chủ cường đại, Thiên Trì cường thịnh. Đây là nhân tình, không nói chuyện riêng, chỉ nói là vì Thiên Trì. Cứ như vậy, tất cả các vị phong chủ không thể nào cự tuyệt, bọn họ đều vì Thiên Trì. Đã vì Thiên Trì thì vì sao không thể nhận lấy, nhưng trong vô hình thì không thể nghi ngờ đã sinh ra một chút hảo cảm với Lâm Phong. Cũng không phải người này chiếm được trọng bảo như thế mà không chịu chia sẻ, thấy người khác cường đại, đại đa số người sẽ phải coi trọng đồ của mình. Trong Áo nghĩa tinh ẩn chứa áo nghĩa, đối với Tôn giả lĩnh ngộ áo nghĩa có tác dụng rất lớn. Mà Ý chí tinh thì có thể nói là bảo bối đối với cường giả Thiên Vũ. Cái nhân tình này của Lâm Phong, có thể là cực kỳ nặng, mấy vị phong chủ cũng có chút bội phục Lâm Phong. Ngày xưa bọn họ bao vây Thiên Tuyền Phong, ít nhiều cũng có chút động tâm với bảo vật trên người hắn. Thấy Lâm Phong còn trẻ tuổi, ngày đó lại có thể xử lý tốt chuyện tình như thế, ngoài Thiên Xu Phong thì không đắc tội với bất kỳ núi nào nữa. Hôm nay lại còn đưa tới một phần đại lễ, bỏ qua hiềm khích lúc trước, tựa hồ không để chuyện lúc trước trong lòng, cách thức đối nhân xử thế như vậy, quả thật hiếm có.
- Đi!
Lâm Phong đạp chân vọt lên, ngự không mà đi. Giờ phút này, Lâm Phong chỉ cảm thấy thân thể nhẹ như lông hồng, bước vào Thiên Vũ, ngự không phi hành không còn tiêu hao chân nguyên, trực tiếp mượn lực lượng thiên địa mà nâng thân thể lên, chỉ một ý niệm đã có thể bay lượn trong không trung. Cảm giác thật giống như bay lượn. Lâm Phong đi tới ngọn núi mà Quân Mạc Tích cùng Đường U U tu luyện, ba vị Tôn giả đều ở nơi này. Thấy Lâm Phong tới, Tuyết Tôn giả nhìn hắn một cái, cảm nhận khí tức trên người Lâm Phong đầy đủ, khí không tiết ra ngoài, ý lại dung hòa cùng thiên địa, mang theo khí tức mờ ảo, trong lòng lão không khỏi gật đầu. Thằng bé này có thể dùng thời gian ngắn ngủi làm tu vi vững chắc đến trình độ này, đây mới gọi là thiên phú này.
- Lão sư, bọn họ tu luyện thế nào? Lâm Phong nhìn thoáng qua mấy thân ảnh đang ngồi tại mấy nơi khác nhau trên vách núi tuyết, nhỏ giọng hỏi.
Ba vị Tôn giả hơi ngẩn người, sau đó cười một tiếng, người này cuối cùng đã sửa miệng rồi. Hôm nay Lâm Phong đã là thiếu chủ của Thiên Tuyền nhất mạch, là lãnh tụ tương lai, là truyền thừa của Thiên Tuyền Phong. Nếu còn gọi ba người là tiền bối thì đúng là làm cho ba người rất buồn bực.
- Phi thường không tệ!
Quân Mạc Tích có thể bắt đầu trùng kích Thiên Vũ, tu vi của Đại Hại Trùng cùng U U đã vững chắc ở Huyền Vũ tầng chín đỉnh phong. Chỉ cần có thời gian, bọn họ cũng có thể trùng kích Thiên Vũ. Nhất là cái thằng Đại Hại Trùng này, dù thần kinh hơi điên điên, nhưng thiên phú quả thật hiếm có, trong lòng lại không chút tạp niệm, một lòng tu luyện. Có lẽ gã có thể cạnh tranh với Quân Mạc Tích một phen, xem ai có thể đạt đến Thiên Vũ trước. U U thì hình như có nhiều tâm sự hơn một chút, cần phải tuần tự mà tiến.
- Về phần Phi Dương, hôm nay tu vi của hắn đã vững chắc tại Huyền Vũ tầng chín, dù cảnh giới hơi thấp nhưng tu luyện cực kỳ vững chắc, trụ cột còn tốt hơn Mạc Tích một bậc, chỉ cần cảnh giới với tới, hắn dễ dàng trùng kích Thiên Vũ.
Tuyết Tôn giả nhẹ nhàng nói ra ưu khuyết của bốn người, Lâm Phong cảm thấy phi thường hài lòng. Quân Mạc Tích thuộc loại hình chậm rãi mà vững chắc, tu luyện hạo nhiên chính khí, Vũ Hồn Bất Tử, tổng hợp thực lực cùng thiên phú đều cường đại. Mỗi một phương diện đều phi thường cân bằng, mà Đại Hại Trùng thì đúng là tên đầu khờ, trong lòng ít tạp niệm, cho nên phi thường thích hợp tu luyện, thiên phú U U không kém, nhưng tâm tư thiếu nữ luôn tương đối nặng, cuối cùng Vân Phi Dương, ngày xưa là thái tử Ma Việt quốc, đã sớm nổi danh Tuyết Nguyệt, sau lại càng lộ ra thiên phú chấn động lòng người. Tu vi cực kỳ vững chắc, lĩnh ngộ đại thế thiên địa, có thể vượt cấp khiêu chiến. Có lẽ tốc độ tu luyện của hắn hơi chậm một chút, nhưng thắng điểm vững chắc, lực chiến đấu rất mạnh.
- Lão sư, ta muốn rời Càn Vực một chuyến, trở lại Tuyết Nguyệt quốc nhìn một chút!
Lâm Phong đột nhiên mở miệng, Tuyết Tôn giả trầm ngâm một lúc mới nói:
- Tuyết Nguyệt quốc cách Càn Vực quá xa, ngươi phải cẩn thận một chút.
Hiện tại các đại thế lực đều đang nhìn chằm chằm vào ngươi, ra ngoài làm việc phải thật cẩn thận.
- Ta hiểu!
Lâm Phong tâm sáng như gương, sau chuyện tại Tử Vong sơn cốc, Lâm Phong sống sót trở lại Thiên Trì, nhưng tin tức này không thể dấu được, sợ rằng một số thế lực khủ.ng bố sẽ không bỏ qua cho hắn, tỷ như Đông Hải Long Cung! Nhưng khi hắn ở Thiên Trì, bọn họ không dám đến gây chuyện, dám đến Thiên Trì Tuyết Sơn đòi người, trừ phi bọn họ xuất động cả thế lực Long Cung, nhưng như vậy, hậu quả ai cũng không chịu nổi, Đông Hải Long Cung sẽ không làm ra chuyện như thế.