Nguyệt Mộng Hà và Lâm Hải liếc nhìn nhau, ở trong mắt của Nguyệt Mộng Hà trừ mấy phần kinh ngạc ra, hiển nhiên còn có mấy phần sợ hãi lẫn vui mừng hỏi:
- Tiểu Phong còn có luyện qua trận đạo?
- Ta cũng không rõ lắm, tuy nhiên xem năng lực bày trận của hắn hiển nhiên là có dụng tâm tu luyện qua trận đạo, hơn nữa ttrình độ cũng không phải là thấp.
Lâm Hải đáp lại, Nguyệt Mộng Hà cũng nhận thức được gật gật đầu, Cửu Cung Khốn Long đại trận, ở hoàng thất của Tuyết Nguyệt uy danh cũng không phải là nhỏ, một khi đã bày thành công trận pháp này là có thể đưa người vây vào trong trận.
Nếu là người bị vây mà thực lực không đủ mạnh, không thể cưỡng ép từ trong trận pháp mà phá vỡ trận pháp thì tất nhiên là bị nguy ở trong đó.
Lâm Phong chỉ trong ngắn ngủn có thời gian vài ngày, mà đã có thể bố trí ra Cửu Cung Khốn Long đại trận, tuy cũng mới chỉ là hình thức ban đầu, nhưng cũng phi thường khó được.
- Sư tôn, người xem.
Cũng vào lúc này, một thiếu nữ áo trắng hô lên một tiếng chỉ về hướng hư không, các cô ấy đều là những người được Nguyệt Mộng Hà thu dưỡng từ nhỏ và được Nguyệt Mộng Hà dốc lòng dạy bảo nên đều gọi Nguyệt Mộng Hà là sư tôn.
Nguyệt Mộng Hà ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy giữa hư không cuồng sa quay cuồng hóa thành hình dạng cửu cung, cái hộp cửu cung này đúc thành các cung điện màu vàng đất hiện ra giữa không trung.
- Không tồi.
Trong mắt của Nguyệt Mộng Hà lộ ra một nụ cười, Cửu Cung Khốn Long đại trận đã có được thần vận rồi, đợi một thời gian tin tưởng rằng Lâm Phong có thể đem Cửu Cung Khốn Long đại trận bố trí thành công, đây đối với Lâm Phong mà nói đó là một việc rất vui mừng.
Nhưng mà cũng vào lúc này, đôi mắt của Lâm Phong đột nhiên mở ra, ánh mắt thâm thúy giống như nhìn không thấy đáy.
- Đi.
Lâm Phong chỉ một ngón tay vào trong hư không, cát vàng lại phát ra cơn giận dữ rít gào, cuồn cuộn hướng tới đám người Nguyệt Mộng Hà, cảnh tượng này khiến cho đám người Nguyệt Mộng Hà sửng sốt, họ lập tức phát hiện, cát vàng cuồn cuộn trực tiếp cuốn chặt lấy bọn họ, lập tức bọn họ lại xuất hiện ở môt khoảng không gian khác, ở trong giữa một phòng sắc vàng đất đóng kín, hơn nữa những người mới vừa rồi còn đang ở cùng một chỗ với bọn họ giờ phút này đều nhìn không thấy, ở xung quanh trong giữa phòng màu vàng đất, chỉ có duy nhất bọn họ.
- Ảo trận.
Thần sắc Nguyệt Mộng Hà run lên, đôi mắt hiện lên thần sắc dường như thật là bất ngờ. Nàng còn đang tưởng rằng, Lâm Phong bố trí Cửu Cung Khốn Long đại trận còn phải cần một khoảng thời gian, nhưng giờ phút này nàng phát hiện mình đã sai lầm rồi, Cửu Cung Khốn Long đại trận đã thành.
- Mẫu thân, trận pháp này của con thế nào?
Một giọng nói truyền đến, ánh mắt của Nguyệt Mộng Hà ngưng lại, chỉ thấy ở trước mặt nàng xuất hiện nhiều hơn một đạo bóng người, Lâm Phong.
- Không tồi.
Nguyệt Mộng Hà mỉm cười, thiên phú của Lâm Phong đã vượt qua dự liệu của nàng, thiên phú này không phải là chỉ có vẻ bề ngoài võ đạo, tu vi nâng lên, đồng thời còn ở trong hiện tại trận đạo.
Lúc này Nguyệt Mộng Hà còn chưa biết Lâm Phong ở phòng luyện đan cùng với luyện khí cũng có một trình độ rất sâu, thiên về hồn, hồn phách hùng mạnh, bất kể là đi đến bất kỳ chức nghiệp nào đều được thiên nhiên ưu đãi, Nếu như nói nguyên khí thiên địa là cơ sở tu luyện thì như vậy lực lượng linh hồn lại là tất cả các chuyên nghiệp căn bản, bất kể người theo đuổi võ đạo, trận đạo, hoặc giả bất kỳ chức nghiệp nào khác cũng không thể thiếu được linh hồn hùng mạnh.
Lâm Phong, hắn có được một cái hồn phách rất khác biệt so với những người khác, lại đã thông qua tu luyện Tàn Hồn Thiên thuật, lực lượng linh hồn của hắn so với rất nhiều người đều hùng mạnh hơn nhiều.
Về phần Lâm Phong có thể trực tiếp xuất hiện tại nơi này, Nguyệt Mộng Hà cũng không cảm thấy kỳ quái. Trận pháp này vốn là do Lâm Phong bố trí, thời khắc lực lượng linh hồn của hắn dẫn dắt tòa đại trận, quyết đinh nhiều loại biến hóa trận pháp, có thể nói cả tòa đại trận đều nằm trong sự khống chể của hắn, hắn muốn bước vào làm sao, hắn đều có thể trực tiếp tiến vào.
- Còn chưa được, con bố trí trận pháp còn hơi lâu một chút, ta còn cần một khoảng thời gian cải tiến tôi luyện. Nếu là ngày nào đó, trong nháy mát đã có thể bố trí thành Cửu Cung Khốn Long đại trận, đó mới thực sự là nắm vững tòa đại trận này.
Lâm Phong mở miệng nói, Nguyệt Mộng Hà vui mừng gật gật đầu, có thể có một thời gian ngắn ngủi như vậy đã bố trí được tòa đại trận này là Lâm Phong đã vô cùng giỏi, nhưng hắn không kiêu ngạo, tự mãn, mà là cố gắng tìm kiếm khắc phục những chỗ thiếu sót để hoàn mỹ.
Tuy rằng khi Lâm Phong đối diện với kẻ địch thì hắn biểu hiện hết sức lông bông, cao ngạo, nhưng khi Lâm Phong tu luyện thì lại không có ý kiêu ngạo, chỉ có được một thân ngông nghênh mới không để cho người khác khí nhục.
- Mẫu thân, hãy giúp con thử một lần, xem trận pháp này có thể chịu đựng được độ mạnh yếu như thế nào, công kích như thế nào thì bị phá vỡ?
Lâm Phong lại cất tiếng nói, nhờ Nguyệt Mộng Hà giúp hắn thử một lần, để về sau hắn có thể biết trận pháp của mình có thể vây khốn võ tu cấp bậc gì.
- Được.
Nguyệt Mộng Hà gật gật đầu, trên người phóng thích ra một cố khí thế kinh khủng, bước chân Lâm Phong lui về phía sau, lập tức thân hình của Nguyệt Mộng Hà run lên, một cỗ lực lượng kinh khủng từ trên người của nàng lan tràn ra, một đạo chưởng lực trực tiếp khắc ở giữa đỉnh phòng ốc màu vàng đất.
Rắc rắc.
Một cái khe hiện ra tại đó, sắc thổ hoàng dường như bất cứ lúc nào cũng có khả năng vỡ vụn, Nguyệt Mộng Hà sửng sốt, lập tức ánh mắt lộ ra một ý tươi cười, một cỗ chưởng lực từ trong tay nàng phóng ra, tiếng vang răng rắc không ngừng, đỉnh gian phòng vỡ vụn, theo sau là một tiếng nổ vang, ảo ảnh biến mất, bóng dáng đám người Lâm Phong lại lần nữa hiện ra trên sa mạc.
Cửu Cung Khốn Long đại trận là một bộ trận pháp đầy đủ, một chỗ vỡ tan tự nhiên cả tòa đại trận theo đó cũng bị phá.
Lâm Phong hơi thổn thức, đây là thực lực mang đến dũng mãnh, bất kể có ngàn vạn thủ đoạn ta đều dốc sức phá, nếu thực lực đủ mạnh thì bất luận cái gì ảo trận đều là hư vọng.
Xuất hiện lại trên sa mạc, trong mắt đám người đều lộ vẻ kinh hãi, họ ngây người nhìn Lâm Phong. Người này ngộ tính thật mạnh, không ngờ trong một thời gian ngắn ngủi như vậy mà lại nắm trong tay Cửu Cung Khốn Long đại trận, mà lại còn bày trận thành công.
- Mẫu thân, người thấy thế nào?
Trên nét mặt Nguyệt Mộng Hà mang theo ý cười rạng rỡ, gật đầu nói:
- Tiểu Phong, thực lực của con tuy là Huyền Vũ cảnh tầng hai, nhưng bố trí trận pháp vây khốn Huyền Vũ cảnh tầng bốn, không thành vấn đề.
Lâm Phong nghe được đáp án của Nguyệt Mộng Hà cũng tỏ ra vui vẻ mỉm cười, trận đạo thiên biến vạn hóa, cũng không thể nói gì đến thực lực, cũng không thể có thể bố trí trận pháp đối phó với đồng cấp cường giả, nếu là nói như vậy, dốc hết sức lực đi tu luyện trận pháp có vẻ như không có ý nghĩa, không bằng cứ an tâm tu luyện, khiến cho tu vi của mỉnh càng ngày càng tăng mạnh.
Người có năng lực bày trận mạnh, thậm chí có thể vượt qua vài cái cảnh giới vây khốn giết người, dựa vào thuần túy võ đạo không thể làm được vượt cấp khiêu chiến, nhưng có trận pháp thì có thể làm được, bởi vậy mới có không ít người luyện trận đạo, đem rất nhiều tâm tư trên đường nghiên cứu tu luyện trận đạo.
Tuy nhiên Lâm Phong sẽ không làm như vậy, trong mắt hắn, bất kể trận đạo hay là đan đạo cũng chỉ là một loại thủ đoạn phù trợ, còn đường chân chính hắn cần đi vẫn như cũ, đó là con đường võ đạo.
Có thể vây khốn cường giả Huyền Vũ cảnh tầng bốn Lâm Phong cũng đã rất hài lòng, về sau này dựa vào Cửu Cung Khốn Long đại trận, hắn đối phó với cường giả Huyền Vũ cảnh tầng bốn, cho dù là phải quần chiến hắn cũng không sợ nữa rồi.
- Tiểu phong, đã tu luyện mấy ngày rồi, chúng ta quay về nghỉ ngơi thôi.
Nguyệt Mộng Hà nhìn Lâm Phong lúc này khắc khổ luyện tập, tuy rằng vui mừng nhưng cũng thấy chua sót, làm một người mẫu thân sao có thể không thương sót con mình chứ.
Tuy nhiên Lâm Phong lại lắc lắc đầu nói:
- Mẫu thân, con muốn đi vào Thiên Nhai Hải Các, vào trong thành đi lại một phen.
- Đi Thiên Nhai Hải Các?
Nguyệt Mộng Hà sửng sốt im lặng một lát, giờ đây Thiên Nhai Hải Các đối với nàng mà nói, đó là một chỗ thần bí, trong nội tâm nàng cũng hy vọng, Lâm Phong sẽ không bao giờ đặt chân đến.
Tuy nhiên, nếu Lâm Phong muốn đi, thì nàng cũng sẽ không ngăn cản.
- Ta cho Xuân Phong và Hạ Vũ đi cùng con.
Nguyệt Mộng Hà gật đầu nói.
- Không cần, con cùng Mộng Tình hai người là đủ rồi.
Lâm Phong lắc đầu nói.
- Cũng được.
Nguyệt Mộng Hà thấy Lâm Phong kiên trì thì cũng không nói gì.
- Tiểu Phong, Thiên Nhai Hải Các mặc dù chỉ là một tòa thành trì, nhưng lại rất to lớn, so với hoàng thành của nước Tuyết Nguyệt chúng ta còn lớn hơn rất nhiều, trong các khu vực trong Thiên Nhai Hải Các, thậm chí có những lực lượng vô cùng khủng bố, nếu là con muốn đi thì phải hết sức cẩn thận, hơn nữa tốt nhất là không nên đi quá sâu vào trong thành.
Lâm Hải cũng nhắc nhở Lâm Phong, dù có tin tưởng đến mấy, nhưng người đến nơi xa lạ cũng nên kiêng kỵ mấy phần.
- Phụ thân yên tâm đi, con sẽ cẩn thận.
Lâm Phong mỉm cười trong lòng vẫn đang suy nghĩ, người trong các khu vực ở trong Thiên Nhai Hải Các, thực lực khủng bố như thế nào, có thế có thiên võ hùng mạnh tồn tại hay không?
Đúng như Lâm Phong nói, đi ra khỏi Tuyết Nguyệt là việc mà sớm hay muộn hắn cũng phải làm, hắn sớm muộn gì cũng sẽ đối diện với cường giả trên đại lục. Giờ phút này có địa phương Thiên Nhai Hải Các xuất hiện, chính là để cho hắn dễ dàng thích ứng trước, có lẽ nơi này cũng là một nơi bọn họ không biết trong cửu tiêu đại lục.
- Mộng Tình.
Ánh mắt Lâm Phong rơi trên người Mộng Tình, Mộng Tình hiểu ý đi đến bên cạnh Lâm Phong, lập tức hai người cùng nhau đạp trên sa mạc cuồn cuộn cát vàng, tiến về hướng xa xa.
Lâm Hải nhìn theo bóng của Lâm Phong thở dài một tiếng, trong ánh mắt vui mừng, nét tươi cười lại càng nồng đậm hơn.
- Mộng Hà, Tiểu Phong đã thật sự trưởng thành rồi.