- Ai?
Trong lòng đám người, toàn bộ đều run lên, những ánh mắt gắt gao đều nhìn chằm chằm vào bóng dáng vừa đi ra kia. Là ai? Ai là người thứ nhất đã bước ra khỏi hang đá Giao Long.
Bọn họ chăm chú nhìn, xuất hiện trước mặt bọn họ chỉ là một khuôn mặt có chút vàng như nến, ánh mắt sạch sẽ nhưng thần sắc vẫn hơi có chút chật vật.
- Ây!
Ánh mắt đám người cứng ngắc ngay ở tại nơi đó, bóng dáng này xuất hiện cùng với bóng dáng trong tưởng tượng của bọn họ hoàn toàn khác nhau. Không phải là Đế Lăng, không phải là Đoàn Vô Đạo, cũng không phải là Mạc Quân Tích hay là Huyết Sát, thậm chí cũng không phải là một người nào trong bát đại thiên tài, không ngờ lại là Lâm Phong, hơi thở chỉ mới là Huyền Vũ cảnh tầng năm.
Điều này sao có thể, tại sao có thể là hắn người thứ nhất đi ra.
Trong nháy mắt, trong lòng đám người chuyển qua vô số ý niệm trong đầu, quá bất ngờ, không ngờ lại là Lâm Phong, ngay cả đến Tuyết Vô Thường cũng vô cùng sửng sốt, cho dù là trên Giao Long kiều Lâm Phong bỏ qua rất nhiều trạm kiểm soát, nếu chỉ lấy đến chìa khóa ngọc hai mươi mốt hoặc là ba mươi mốt như vậy thì cũng có ý nghĩa Lâm Phong là người thứ nhất đến Giao Long kiều, ở chặng phía trước, hắn so với những người khác, hắn đều nhanh hơn.
Trong dĩ vãng, loại tình huống như thế này vẫn chưa từng xảy ra, nói chung người thứ nhất đi ra là người lấy đến chìa khóa ngọc xếp hàng thứ nhất.
Hô…!
Lại một bóng người vọt ra, người thứ hai theo sát Lâm Phong phóng ra, ánh mắt mọi người nhìn về hướng người thứ hai, trong lòng mọi người lại run lên một lần nữa.
Điên rồi, rối loạn hết rồi, người thứ hai cũng vẫn không phải là một trong tám thiên tài mạnh nhất, rõ ràng, không ngờ lại là một nữ tử, một nữ tử vô cùng xinh đẹp, tuy nhiên cô gái nảy thực lực rất mạnh, ít nhất so với Lâm Phong cô ta mạnh hơn rất nhiều, tuy rằng trong lòng bọn họ vẫn đang khiếp sợ đến tột đỉnh, nhưng có Lâm Phong ở phía trước, bọn họ còn có thể nhẫn nhịn chịu đựng được.
Ra ngoài tất cả mọi dự liệu, người thứ nhất và người thứ hai đi ra không ngờ lại không phải là một trong tám thiên tài lợi hại nhất.
- Cô không sao chứ?
Lâm Phong không để ý đến ánh mắt kinh ngạc và khiếp sợ của đám người, hắn đi đến trước mặt Đường U U, chỉ thấy lúc này sắc mặt Đường U U vẫn còn tái nhợt, trên kháe miệng thậm chỉ hãy còn có một vết máu tươi, hiển nhiên là vừa rồi nàng đã phải cưỡng ép sử dụng thiên ảnh lần thứ hai, điều này làm cho nàng bị thương không nhẹ.
- Không có gì, ta không sao.
Đường U U cố gắng nở một nụ cười, lòng bàn tay của nàng cũng nắm một chiếc chìa khóa ngọc, trên mặt có khắc một chữ, Lâm Phong lấy được chiếc chìa khóa ngọc thứ nhất, nàng lấy được chiếc chìa khóa ngọc thứ hai, như vậy đối thủ của hai người sẽ do hai người bọn họ tùy tiện lựa chọn.
- Khổ cực.
Trong lòng Lâm Phong hơi nóng, nếu không có Đường U U có lẽ hắn sẽ không qua được sự ngăn cản của người thứ chín, nhưng nhất định không có khả năng so với Đường U U, còn có đám người Đế Lăng và Đoàn Vô Đạo nhanh, hắn sẽ bị quăng ở phía sau.
Hơn nữa, Đường U U còn dành cho hắn chiếc chìa khóa ngọc số một, tuy rằng bọn họ phân biệt đến lấy là số một và số hai khiến cho hiệu quả là giống nhau, nhưng ý nghĩa thứ nhất và thứ hai này là không giống nhau.
Ầm ầm.
Hai đạo hơi thở dũng mãnh bùng ra, lập tức đám người lại nhìn thấy hai người bước ra. Đến lúc này đây, cuối cùng bọn họ cũng thấy được người có chút phù hợp trong tưởng tượng của bọn họ, hai người liên tiếp bước ra này là Đế Lăng và Đoàn Vô Đạo.
Sắc mặt của Đế Lăng và Đoàn Vô Đao cũng không dễ coi lắm, ánh mắt quét về phía Lâm Phong và Đường U U, lại bị hai người bọn họ cướp đi chìa khóa ngọc xếp hàng thứ nhất và hàng thứ hai.
Tuy nhiên, lập tức thần sắc của bọn họ liền khôi phục lại bình thường, bọn họ đều tự đi đến một khu vực cùng phối hợp khoanh chân ngồi xuống, những việc bên ngoại hình như đối với bọn họ hết thảy là không có vấn đề gì.
Cái bọn họ cần là thắng lợi cuối cùng, mặc dù Lâm Phong và Đường U U có lấy được chìa khóa ngọc xếp hàng thứ nhất và hàng thứ hai thì có thể thế nào chứ, chỉ có thực lực mạnh nhất, cho dù là có xắp xếp phía dưới thấp nhất cũng không có ai dám động đến bọn họ, đương nhiên cũng không có ai làm động được bọn họ.
Ánh mắt của Tuyết Vô Thường dừng ở trên người của Lâm Phong, tò mò hỏi:
- Ngươi lấy được chìa khóa ngọc là thứ hai mươi mốt, hay là ba mươi mốt?
Ánh mắt Lâm Phong bị kìm hãm, đôi mắt hắn lộ ra một thần sắc cổ quái, thứ hai mươi mốt, hay thứ ba mươi mốt?
Mặc dù không dựa vào Đường U U, chỉ dựa vào chính mình hắn cũng không thể vượt qua người thứ tám mà lấy được chìa khóa ngọc số mười một, đương nhiên Tuyết Vô Thường không biết, cho nên hắn hỏi mình như vậy cũng là bình thường.
Đám người nghe Tuyết Vô Thường hỏi thì hoàn toàn sửng sốt, hai mươi mốt hay ba mươi mốt, chẳng lẽ còn có ẩn tình gì đó chăng?
- Ngươi hẳn là bỏ qua vài đạo kiếm soát cuối cùng phải không, chẳng lẽ ngươi có thể lấy đến chìa khóa ngọc số một?
Nhìn thấy thần sắc cổ quái của Lâm Phong, Tuyết Vô Thường lại cất tiếng hỏi.
- Bỏ qua trạm kiểm soát?
Đám người lại sửng sốt, thì ra là thế, chả trách mà Lâm Phong lại là người thứ nhất đi ra, xem ra hắn đã bỏ qua những trạm kiểm soát lợi hại nên mới là người thứ nhất đi ra lúc này, nhưng mà hắn chỉ có thể lấy được chìa khóa ngọc xếp hạng gần cuối thôi, không có tư cách lấy được chìa khóa ngọc xếp hạng đầu đâu.
Lâm Phong và Đường U U nhìn nhau mỉm cười, nhìn Đường U U Lâm Phong nhếch miệng lên lộ ra một chút thú vị, rồi hắn lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt trong suốt sạch sẽ nhìn Tuyết Vô Thường. Hắn giơ bàn tay của hắn lên, bàn tay lập tức chậm rãi mở ra, trong giữa bàn tay của hắn, một chiếc chìa khóa ngọc lẳng lặng nẳm ở đó, phía trên mặt chìa khóa ngọc kia lộ ra hoa văn sáng mờ mờ, trên đó còn có khắc một chữ: Nhất.
- Thứ nhất!
Đôi mắt của Tuyết Vô Thường bị kìm hãm, ông ta nhìn chằm chằm vào chiếc chìa khóa ngọc trong tay Lâm Phong, trong lòng của ông ta hung hăng rung động, Lâm Phong lấy được chìa khóa ngọc, không phải là thứ ba mươi mốt, cũng không phải là thứ hai mươi mốt, mà thậm chí cũng không phải là thứ mười một.
Mà Lâm Phong lại lấy đến chìa khóa ngọc thứ nhất.
Trong lòng đám người cũng đang run lên, thứ nhất đấy, Lâm Phong hắn lấy được đúng là thứ nhất đấy.
- Ta biết ngay là ca ca sẽ lấy được xếp hạng ở gần phía trước.
Ở trong giữa đám người Tiêu Nhã khẽ cười, Hàn Man và Phá Quân cũng hai tay nắm chặt hai nắm đấm. Thứ nhất, ở sân khấu hội tụ thiên tài của đại hội Tuyết Vực, Lâm Phong hắn lấy được thứ nhất, mặc dù đây mới chỉ là đợt thứ hai, nhưng như thế cũng đủ để kiêu ngạo, để tự hào rồi.
- Thú vị!
Nguyệt Thanh Sơn ở bên cạnh.
Tiêu Nhã không xa liếc mắt nhìn sang người thanh niên thần bí tự xưng là người nước Tuyết Nguyệt này, hắn đã lấy được chìa khóa ngọc xếp hàng thứ nhất, đem lại cho mọi người một niềm vui to lớn bất ngờ.
Không biết Nguyệt Thiên Mệnh có thể lấy được chìa khóa ngọc thứ mấy đây?
Nguyệt Thanh Sơn thầm nhủ trong lòng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nơi của ra vào của hang đá Giao Long.
Còn Vũ Lưu Thủy cùng với đám người của nước Thiên Phong, sắc mặt xem ra không được tốt, cũng không biết cái tên Lâm Phong này vận gì mà lại lấy được đến chìa khóa ngọc xếp hàng thứ nhất, tuy nhiên, đợi đến khi sau khi đại hội Tuyết Vực thật sự bắt đầu, có lẽ hắn sẽ không còn có được vận tốt như vậy nữa đâu.
- Ngươi gọi là Lâm Phong, đúng không?
Tuyết Vô Thường nhìn Lâm Phong cất tiếng hỏi, Lâm Phong khe khẽ gật đầu, hắn có chút kinh ngạc, hắn không nghĩ rằng Tuyết Vô Thường lại có thể biết được tên của hắn.
- Lâm Phong này, cái chìa khóa ngọc thứ nhất này nó có thể có được những kỳ ngộ lớn lao, ngươi có thể tranh thủ giành lấy những thứ tốt hơn mà không nhất thiết lấy chiếc chìa khóa ngọc thứ nhất này.
Tuyết Vô Thường nói với Lâm Phong khiến cho ánh mắt Lâm Phong ngưng tụ, chiếc chìa khóa ngọc thứ nhất có được kỳ ngộ lớn lao?
Chẳng lẽ cái chìa khóa ngọc xếp hạng này lại còn có quan hệ đến cái gì khác?
Hắn còn nhớ rõ trước khi trước khi bước vào đợt thứ hai của đại hội Tuyết Vực, Tuyết Vô Thường đã nói là ngọc bài, nhưng đây lại là chìa khóa ngọc.
Chìa khóa, cái chìa khóa.
Đây là cái chìa khóa, đích thực là hình dạng một cái chìa khóa.
- Ta biết rồi.
Lâm Phong gật gật đầu, Tuyết Vô Thường cũng không nói thêm gì nữa.
Lâm Phong liếc mắt một cái nhìn Đường U U, hai người ăn ý lui sang một bên, đến bên cạnh đài chiến đấu cùng nhau ngồi xuống.
- Thương thế của ngươi có ảnh hưởng đến cuộc chiến đấu kế tiếp hay không?
Lâm Phong hỏi Đường U U, sắc mặt của Đường U U vẫn bình tĩnh, nhìn từ bên ngoài hắn không thể biết được Đường U U bị thương có nặng hay không.
Ngươi quên ta là người của Đường gia rồi hay sao?
Đường U U cười yếu ớt nói với Lâm Phong, lời nói này khiến cho ánh mắt Lâm Phong sửng sốt nhưng rồi lại lập tức mỉm cười, đúng vậy, thiếu chút nữa thì hắn đã quên, Đường U U là thiên kim của Đường gia.
Hào quang lóe ra, trên mặt đất xuất hiện một loạt bầu rượu, chừng mấy chục bình.
- Ngươi thích uống rượu mạnh đốt cháy được?
Lâm Phong nhìn thấy một loạt bầu rượu lập tức nhếch miệng cười, hắn mở ra một bầu rượu giơ lên bên trên miệng rồi trực tiếp đổ xuống, trong nháy mắt một bầu rượu đã xuống đến bụng.
Lực lượng chân nguyên trong cơ thể bắt đầu chuyển động mạnh mẽ, Lâm Phong vẫn chưa thỏa mãn, hắn liên tục mở ra mười bầu rượu, tiếng ừng ực truyền ra, rượu mạnh đốt cháy được kia không ngừng nhập vào trong cơ thể của hắn, đốt cháy chân nguyên trong cơ thể, khiến cho kinh mạch trong cả người hắn đều nóng bỏng, trên mặt, trên khắp cả người hắn đều một màu đỏ bừng.
- Sảng khoái.
Lâm Phong thở ra một hơi thật dài, hơi thở nóng rực nhưng lại mơ hồ chứa vài phần hỏa diễm.
- Uống ngon như vậy sao?
Đường U U thì thầm, nàng lập tức cũng cầm mấy bình rượu mạnh rót lên, lập tức cả người trở thành một mảnh nóng rực, còn khuôn mặt thì đỏ bừng bừng.
- Khụ khụ!
Sau vài tiếng ho khan, Đường U U nhìn Lâm Phong, ánh mắt có vài phấn u oán khiến cho Lâm Phong không nói được gì, đây thật là oan, hắn có thể không nói gì cả.
Rượu mạnh đốt cháy được này mặc dù là thích hợp với hắn, nhưng không nhất định là thích hợp với Đường U U, nếu là thích hợp mà nói thì chỉ sợ là người Đường gia trước kia đã để cho Đường U U uống rượu này rồi.