Trong lòng mọi người hung hăng co quắp, bọn họ không nhìn thấy chuyện xảy ra trong đoàn hỏa quang, chỉ trong nháy mắt, thanh niên cường giả kia đã bị Cùng Kỳ cắn ch.ết. Ngay cả Lâm Phong cũng ngạc nhiên, tên này... trong nháy mắt cắn ch.ết đối phương?
- Loại phế vật này mà cũng dám kiêu ngạo trước mặt bản Đế, gặp tên nào cắn ch.ết tên đấy.
Cùng Kỳ kiêu ngạo nói, lập tức nghênh ngang trở về, ngẩng cao đầu, đôi cánh hung bạo vẫn mở ra trông có vẻ buồn cười. Tên này không ngờ tự xưng bản Đế, thật quá kiêu ngạo.
- Rồng là rồng, rắn là rắn, quả nhiên là rồng trong loài người, thật lợi hại.
Lâm Phong cười nhạo một tiếng, thanh âm có vẻ rất châm chọc, vừa rồi những người kia vô cùng kiêu ngạo, tự cao tự đại, nhưng chỉ trong nháy mắt, một tên tự cho mình là thiên tài bị Cùng Kỳ cắn ch.ết. Sắc mặt của Thiên Lâm thiếu gia khó coi nhất, cắn ch.ết, Cùng Kỳ dám cắn ch.ết người của gã.
- Thật to gan!
Thiên Lâm thiếu gia lạnh lùng nói. Lâm Phong xoay chuyển ánh mắt, dừng trên người Thiên Lâm thiếu gia, nói:
- Thế nào, vừa rồi người Thiên Lâm thiếu gia người dùng thực lực trấn áp, muốn giết ta, đoạt yêu thú đồng bọn của ta.
Hiện giờ không có thực lực, lại dùng thân phận môn đồ Hoàng Vũ để dọa ta sao? Những lời này khiến sắc mặt Thiên Lâm thiếu gia càng thêm khó coi. Đúng vậy, gã muốn giết ch.ết Lâm Phong, nhưng không nghĩ tới việc người bên mình bị giết, phế vật trong mắt gã, vậy mà có thể giết người của gã.
- Thật xem mình là kinh tài tuyệt diễm rồi, môn đồ Hoàng Vũ, cho dù môn đồ Hoàng Vũ, các ngươi cũng chỉ là phế vật trong đám môn đồ.
Lâm Phong chân bước ra, chỉ vào Thiên Lâm thiếu gia nói:
- Ngày ấy còn không sảng khoái chiến đấu, hôm nay ta lĩnh giáo xem môn đồ Hoàng Vũ luôn miệng nói ta là phế vật có bao nhiêu lợi hại.
Thiên Lâm thiếu gia bị Lâm Phong chỉ, sắc mặt khó coi, chậm rãi bước chân đi ra, ánh mắt băng hàn nhìn chằm chằm Lâm Phong, phế vật này không ngờ dám chiến với gã.
- Hôm nay, ngươi chắc chắn phải ch.ết.
Thiên Lâm thiếu gia lạnh như băng nói. Bàn tay huy động, lập tức Vũ Hồn Phong Bạo hủy diệt xuất hiện, lực lượng áp bách đáng sợ phóng ra, cực kỳ mãnh liệt.
- Giết!
Thiên Lâm thiếu gia giận dữ quát một tiếng, trực tiếp dẫn Vũ Hồn Phong Bạo áp bách về phía Lâm Phong, phong bạo hủy diệt điên cuồng giết về phía Lâm Phong. Bàn tay Lâm Phong huy động, thủ chưởng xuất hiện từng đạo ánh sáng phong ấn, tỏa ra giữa hư không, phong bế lực lượng cắn giết.
- Ngươi cho rằng hữu dụng sao, hôm nay ngươi phải ch.ết.
Thiên Lâm thiếu gia dẫn Vũ Hồn Phong Bạo áp bách về phía Lâm Phong, Lâm Phong cảm thấy một cỗ lực lượng áp bách vô cùng vô tận, Vũ Hồn che khuất bầu trời, không ngừng xoay tròn, khoảng không trên đầu Lâm Phong bị bao phủ bởi hủy diệt u ám.
- Vũ Hồn Phong Bạo quả thật lợi hại, mặc dù tu vi của ta đã tới Thiên Vũ cảnh tầng hai, vẫn bị bó tay bó chân như trước, rất khó đối phó.
Lâm Phong nhìn Vũ Hồn trong hư không, thầm nhủ trong lòng. Giờ phút này, hắn phải ngụy trang thân phận, không có khả năng dùng toàn bộ thực lực để chiến đấu, bằng không rất dễ bị người có ý nhận ra. Tâm niệm khẽ động, bàn tay Lâm Phong xuất hiện một khối đá, Lâm Phong phóng thích không gian Vũ Hồn Thiên Thư, Thiên Tuyền thạch tiến vào thế giới hoang vu của Vũ Hồn. Mọi thứ xung quanh trở nên rõ ràng, thậm chí Vũ Hồn Phong Bạo đáng sợ cũng trực tiếp hiện ra trong đầu Lâm Phong. Bàn tay phải tung ra, một cỗ lực lượng đáng sợ từ lòng bàn tay hắn, không ngừng lưu chuyển, dường như lực lượng thiên địa tự nhiên dũng mãnh tiến vào thân thể hắn, khiến trên người hắn lại xuất hiện một cỗ xu thế thiên địa tự nhiên kỳ diệu. Hình ảnh trong đầu, uy thế thiên địa vô tận điên cuồng tiến vào bàn tay của hắn. Trước cỗ đại thế thiên địa đáng sợ này, Vũ Hồn Phong Bạo chỉ là một bộ phận nhỏ trong đó. Nếu có một ngày, hắn có thể thông qua Thiên Tuyền thạch, sử dụng được toàn bộ lực lượng tự nhiên, lúc đó hắn có thể dễ dàng hủy diệt Vũ Hồn Phong Bạo. Đây là lực lượng vốn có của Thiên Tuyền Thạch, Tuyết Tôn giả từng là chủ nhân của nó, bởi vậy, lúc chiến đấu với Tiêu Dao môn chủ, mặc dù không sử dụng lực lượng áo nghĩa băng tuyết, vẫn có thể cuồng chiến một hồi. Dựa vào sự lĩnh ngộ cường đại với lực lượng thiên địa tự nhiên, mỗi một lần chém giết, chưởng lực đều cực kỳ dũng mãnh, tương tự đó, bởi vì trường kỳ cảm ngộ thông qua Thiên Tuyền Thạch, thần hồn của lão nhân vô cùng cường đại, thần niệm cực kỳ lợi hại. Uy thế phong ấn dung nhập vào lực lượng thiên địa tự nhiên, lòng bàn tay Lâm Phong giống như có từng cỗ quang hoa kỳ hiệu đan xen lưu chuyển, lộ ra một cỗ lực lượng mênh mông, lực không gian chung quanh dường như đều hội tụ vào bàn tay hắn. Cuồng phong rống giận, Vũ Hồn Phong Bạo càng ngày càng mãnh liệt, áp bách cách đỉnh đầu Lâm Phong hai thước, áp bách thân thể Lâm Phong chìm sâu xuống đất, lực lượng cắn giết đáng sợ xé rách y phục Lâm Phong, nếu không phải lực lượng thân thể hắn cường đại, chỉ sợ hiện tại thân thể hắn tràn ngập vết máu rồi.
- Đi ch.ết đi!
Thiên Lâm thiếu gia giận quát một tiếng, Vũ Hồn Phong Bạo đáng sợ hoàn toàn đè xuống dưới, muốn đè ch.ết Lâm Phong. Nhưng đồng thời, bàn tay Lâm Phong bắt đầu chuyển động, một chưởng nhìn như bình thường đánh về phía Vũ Hồn Phong Bạo trên không. Lập tức, trong không gian thiên địa, từng đạo lực lượng vô hình điên cuồng lưu chuyển, dường như hội tụ vào trong bàn tay hắn, dung hợp cùng chưởng lực hắn, chưởng lực k.hủng bố dung hợp lượng thiên địa tự nhiên to lớn.
- Ầm vang!
Tiếng va chạm to lớn truyền ra, cuồng phong gào thét, đè áp không gian, Vũ Hồn Phong Bạo bị đánh bay lên trên không, sức mạnh không gian tự nhiên to lớn, chấn động Vũ Hồn Phong Bạo, đồng thờim một cỗ lực lượng phong ấn đáng sợ lưu chuyển, phong ấn lực cắn giết của nó.
- Hả? Đôi mắt mọi người run lên, Lâm Phong dựa vào một chưởng, đánh tan Vũ Hồn Phong Bạo của Thiên Lâm thiếu gia.
Thậm chí, lực lượng phong ấn đáng sợ còn phong ấn lực lượng cắn giết, một chưởng kia ẩn chứa lực lượng đáng sợ. Thiên Lâm thiếu gia cũng ngây người, Vũ Hồn của gã bị Lâm Phong đánh bay lên không, không thể đè ch.ết đối phương. Lúc này, thân thể Lâm Phong nhanh như tia chớp, lao về phía hắn. Ánh mắt Thiên Lâm thiếu gia lần nữa kinh ngạc, chỉ thấy bàn tay Lâm Phong hội tụ uy thế điên cuồng đáng sợ đánh về phía mình.
- Ta không tin, ngươi có thể phát ra một chưởng như vừa rồi nữa.
Thần sắc hắn lạnh như băng, Vũ Hồn bị Lâm Phong phá giải, sắc mặt gã cực kỳ khó coi, hai tay ngưng ấn, một cỗ phong bạo hủy diệt điên cuồng hội tụ.
- Sát!
- Rống!
Cuồng phong giận dữ gào thét, Thiên Lâm thiếu gia phát ra một chưởng, hóa thành nộ long gầm thét, một cơn phong bạo như nộ long chi thủ, muốn cuốn thân thể Lâm Phong vào trong xoắn giết.
- Ầm vang!
Không gian mạnh mẽ chấn động, bàn tay Lâm Phong phóng ra, vẫn chỉ một chưởng bình thường nhưng khi chưởng lực phóng ra, không gian xung quanh dường như hung hăng chấn động, một cỗ uy thế thiên địa giáng lâm, phong bạo nộ long đáng sợ dần bị đè áp, lập tức tan biến. Sắc mặt Thiên Lâm thiếu gia đại biến, mạnh mẽ phát ra mấy chưởng, nhưng uy thế thiên địa đáng sợ đã giáng lâm, một tiếng ầm vang to lớn truyền ra, lực lượng không gì sánh kịp dừng trên người của gã, thân thể gã bị đánh bay ra ngoài, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng chấn động. Liên tục phát ra vài chưởng, nhưng không thể ngăn cản được uy thế một chưởng của Lâm Phong.
- Phốc!
Một ngụm máu tươi từ miệng Thiên Lâm thiếu gia phun ra, Vũ Hồn Phong Bạo nhập vào thân thể gã, té lăn trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, thân thể và tâm linh cùng chịu thống khổ. Bại, gã bị mổ kẻ mà gã luôn mồm nói là phế vật đánh bại, hoàn toàn bại, cho dù dựa vào ưu thế Vũ Hồn đè áp đối phương, nhưng vẫn vô dụng, bị hai chưởng k.hủng bố của Lâm Phong đánh bại.
- Môn đồ Hoàng Vũ, luôn miệng nói ta là phế vật, quả thật lợi hại, ngay cả phế vật cũng không bằng.
Lâm Phong lạnh lùng cười. Giờ phút này, thanh âm rơi vào tai Thiên Lâm thiếu gia, khiến hắn càng thêm thống khố, trái tim co giật. Mặt khác, ánh mắt mọi người cũng cứng lại, bọn họ không ngờ Thiên Lâm thiếu gia, sử dụng lực lượng Vũ Hồn đè ép, lại thua trong tay Lâm Phong.