Lâm Phong không có đánh thức Lâm Hải mà khẽ nói với Nguyệt Mộng Hà một câu. Nguyệt Mộng Hà khẽ cười rồi gật gật đầu. Hiện giờ người trong Hoàng thành này đều biết Lâm Phong là con trai nàng, kẻ nào muốn động đến Lâm Phong thì phải suy xét một phần. Hơn nữa thực lực của Lâm Phong cũng không hề kém, Nguyệt Mộng Hà cũng không quá lo lắng cho Lâm Phong.
Nơi này ở trong Tương Tư Lâm là cấm địa, người ngoài không được bước vào, nhưng hiện giờ Lâm Phong lại có thể tùy ý ra vào.
Lâm Phong và Mộng Tình đi ra Tương Tư Lâm rồi thì lập tức tới Thiên Nhất học viện. Đám người ở Thiên Nhất học viện thấy Lâm Phong và Mộng Tình thì ai nấy đều lộ vẻ sùng kính.
Ngày ấy trong buổi tụ hội của thiên tài Tuyết Nguyệt, vô số người đã chính mắt nhìn thấy, phần đông đệ tử Thiên Nhất học viện cũng tới, dù không đến thì cũng nghe người khác kể, hiện giờ Thiên Nhất học viện này không có ai là không biết Lâm Phong.
- Quả nhiên là thần tiên quyến lữ.
Nhìn Lâm Phong và Mộng Tình, nhiều người càng lúc càng cảm thấy hai người này thật xứng đôi, nam thì phong hoa tuyệt đại, nữ thì thánh khiết như tiên, đúng là xứng đôi vừa lứa.
Đám người Thiên Nhất học viện không ngờ đều ngừng mọi chuyện lại mà chỉ đứng nhìn hai người Lâm Phong. Lâm Phong hơi gượng cười, không được quen với cảnh này cho lắm.
Đi vào cổ bảo nơi hệ Tướng Tinh ở, Lâm Phong tìm hai người Hỏa lão và Xích lão, cả hai đều vẫn khỏe mạnh. Lam Kiều, Tĩnh Vân, Y Tuyết cũng ở đó, hơn nữa có vẻ rất quen thuộc với hai vị trưởng bối này. Điều khiến Lâm Phong càng buồn bực là Hỏa lão và Xích lão chơi cờ, Tĩnh Vân và Y Tuyết đứng bên bưng trà rót nước, Lam Kiều lại đấm bóp lưng cho hai vị trưởng bối này. Bậc đãi ngộ này khiến Lâm Phong không biết phải nói gì.
- Hỏa lão, ngài thấy ta thông minh lanh lợi thế này, dạy ta luyện đan đi.
Lam Kiều nài nỉ, nhưng dường như Hỏa lão lại không bị dụ, mà vẫn hạ cờ như trước.
- Hỏa lão, Xích lão, hai người biết hưởng thụ ghê!
Lâm Phong đi tới, cười nói với nhị lão.
- Ngươi với mỹ nhân tiên thiên của ngươi không biết đi đâu tiêu diêu tự tại, không cho hai lão già này hạ bàn cờ sao!
Xích lão liếc Lâm Phong một cái rồi bật cười ha hả. Hiện giờ lão nhìn Lâm Phong với ánh mắt khác với khi xưa.
Này xưa, tuy nói lão theo Lâm Phong nhưng dù sao thì thực lực Lâm Phong yếu hớn, mà còn là vãn bối. Nhưng hiện giờ, trận chiến đấu bên bờ Tương Giang ngày ấy không thể nghi ngờ là đã nói cho bọn họ biết, Lâm Phong đã vượt qua hai người bọn họ.
Hơn nữa, lúc này mới qua bao lâu, Hỏa lão và Xích lão quả thực không dám tưởng tượng, thật quá ảo mộng.
Bọn họ vốn tưởng rằng Lâm Phong phải cần vài năm nữa thì mới vượt qua được bọn họ, nhưng thực tế là không đến một năm, Lâm Phong đã vượt qua, đã có thể giết cường giả Huyền Vũ cảnh tầng ba một cách vô cùng thoải mái, cũng có thể giết chết được cả Huyền Vũ cảnh tầng bốn.
Ngoài ra thì gia thế của Lâm Phong dường như cũng rất khủng bố.
- Ha ha!
Hỏa lão mỉm cười, nhìn Lâm Phong rồi nói:
- Đừng nghe Xích lão quỷ nói, Lâm Phong, có chuyện gì cần thì ngươi cứ ra lệnh cho bọn ta là được.
Lâm Phong hơi ngạc nhiên, sau đó lại khôi phục vẻ bình tĩnh. Hỏa lão có ánh mắt vô cùng tinh tế, chỉ từ trong ánh mắt hắn thôi đã có thể đọc được tâm tư của hắn rồi.
- Hỏa lão, đâu dám dùng hai chữ ra lệnh, ngày xưa khi tiểu tử chỉ có một mình mà hai vị tiền bối vẫn nguyện ý đi theo, Lâm Phong chưa dám quên.
Lâm Phong lắc đầu cười nói.
Hỏa lão và Xích lão gật gật đầu:
- Nếu không phải là hiểu tính ngươi thì bọn ta cũng đã không theo ngươi rồi!
- Đúng vậy, Lâm Phong, có gì thì mau nói đi, lề mề quá đấy.
Xích lão cũng nói.
- Ừm.
Lâm Phong gật đầu, mở miệng nói:
- Ta muốn Hỏa lão về thành Dương Châu một chuyến, dẫn người tới Vân Hải sơn mạch vây núi bảy ngày.
Tĩnh Vân giật mình, trong ánh mắt lóe lên tinh quang, dẫng người đến Vân Hải sơn mạch và vây núi bảy ngày?
Lâm Phong định làm gì?
- Ngoài ra ta muốn Xích lão dẫn người đi Hạo Nguyệt tông, khiến Hạo Nguyệt tông biến mất khỏi Tuyết Nguyệt.
Lâm Phong lại nói tiếp, Tĩnh Vân lại khiếp sợ. Hiện giờ Đại Bằng công tử cùng tông chủ Sở Kình của Hạo Nguyệt tông đã chết, có thể nói là Hạo Nguyệt tông đã năm bè bảy mảng, nhưng Lâm Phong lại muốn Hạo Nguyệt tông phải biến mất.
Lâm Phong muốn thực hiện lời thề ngày xưa, phục hưng Vân Hải, và không bỏ qua cho bất cứ tông môn nào đã tham dự thảm án Vân Hải tông diệt môn ngày xưa.
Giờ đã đến lúc.
- Ta thì không thành vấn đề!
- Ta cũng không thành vấn đề!
Hỏa lão và Xích lão đều gật đầu rồi đứng dậy.
- Lâm Phong, nghe nói Vân Hải tông đã bị các tông môn tham gia diệt Vân Hải tông chiếm cứ, hơn nữa phụ cận sơn mạch còn có nhiều tông môn khác xây dựng ở đó, bởi vì gần Vân Hải sơn mạch chính là Hắc Phong Lĩnh, bọn họ có thể vào Hắc Phong Lĩnh rèn luyện bất cứ lúc nào, đúng là có lợi ích không nhỏ cho sự lớn mạnh của tông môn.
Tĩnh Vân chậm rãi nói với Lâm Phong.
Lâm Phong khẽ gật đầu, hắn cũng nghe qua tình hình Vân Hải sơn mạch.
- Vây núi bảy ngày, phong kín núi chính của Vân Hải, bất cứ kẻ nào cũng không được bước ra nửa bước. Người ở các nơi khác trong dãy núi thì cho bọn họ rút đi trong vòng bảy ngày, sau bảy ngày mà không rút thì giết không tha. Bên phía Xích lão thì dẹp xong Hạo Nguyệt tông, một tốp người chuyển chiến lợi phẩm về thành Dương Châu, Xích lão dẫn những người đổi tuyến đường tới Băng Tuyết sơn trang, đến con đường đến Băng Tuyết sơn trang thì ngừng lại, ta sẽ hội hợp với lão.
Trong ngữ khí của Lâm Phong lộ ra vài phần lạnh lẽo, thế giới võ đạo này không có quy tắc, ngày xưa Đoàn Thiên Lang dẫn người của Băng Tuyết sơn trang, Hạo Nguyệt tông cùng Vạn Thú môn tới tiêu diệt Vân Hải tông, hiện giờ ba năm đã nhanh chóng trôi qua, đã đến lúc nợ máu phải dùng máu tươi để trả rồi.
- Ta đã biết nên làm thế nào.
Hỏa lão gật đầu, nói:
- Việc này không thể chậm trễ! Lâm Phong, ta với Xích lão quỷ lên đường ngay đây.
- Ừ!
Lâm Phong gật đầu lên tiếng, Hỏa lão và Xích lão trực tiếp rời đi, không dừng lại chút nào.
Tĩnh Vân nhìn Lâm Phong, suy nghĩ miên man bất định. Nàng đã tận mắt nhìn Lâm Phong đi đến bây giờ, nhìn Lâm Phong từng bước trưởng thành.
Hiện giờ Tĩnh Vân còn nhớ rõ Lâm Phong của ngày xưa, ngày mà hắn chỉ có thực lực Khí Vũ cảnh tầng sáu, dù trong đám đệ tử ngoại môn của Vân Hải tông thì hắn bị coi là nhỏ yếu, nhưng sau đó Lâm Phong như một ngôi sao chổi vùng lên trong Vân Hải, tỏa sáng hào quang trên đài sinh tử, từng bước từng bước đi lên con đường cường giả. Để tới hiện tại, Lâm Phong đã có được thực lực tiêu diệt cả người đứng đầu môt tông môn.
Lâm Phong đã vượt qua tông chủ năm đó của Vân Hải tông, Nam Cung Lăng. Vân Hải tông sẽ phục hưng ở trong tay Lâm Phong chứ?
Người con trai tuấn tú trẻ tuổi này mới có mười tám, nhưng là vị thiên tài phong hoa tuyệt đại, mạnh nhất Vân Hải tông từ trước tới nay, không có ai có thể vượt qua hắn. Nếu Vân Hải tông không cách nào phục hưng trong bàn tay hắn thì Vân Hải tông sẽ không tồn tại ở Tuyết Nguyệt nữa, không phục hưng thì chính là hủy diệt.
Nhớ rõ ngày đó Tĩnh Vân cũng nghe người khác nói rằng khi Nam Cung Lăng đề cập đến Vân Hải, từng nói tông môn thịnh cực tất suy, suy lâu bất diệt thì tất thịnh. Hai năm trước Vân Hải tông là thế lực yếu nhất trong các đại tông môn, có thể nói là lúc suy yếu nhất, cuối cùng bị người ta tiêu diệt, nhưng còn Lâm Phong, Vân Hải tông có thể truyền thừa. Lâm Phong liệu có thể khiến Vân Hải tông cực thịnh một thời hay không?
Tất cả đều cần thời gian nghiệm chứng.
- Lâm Phong!
Đúng lúc này, Lâm Phong mở miệng gọi. Lâm Phong chuyển mắt sang nhìn Lam Kiều, chỉ thấy Lam Kiều nhìn hắn với vài phần ưu thương trong đôi mắt, không hề tương xứng với hình tượng trước nay của nàng.
- Lâm Phong, ta cũng phải đi.
Lam Kiều khẽ nói. Lâm Phong hơi sửng sốt, nhưng hắn lại lập tức khôi phục như thường. Lam Kiều và hắn đều vô thân vô cố, ban đầu vì Đoàn Vô Nhai dẫn người diệt người của Mộng các nên Lam Kiều muốn sống thì phải ở cạnh hắn, hiện giờ đã lâu như vậy, Lam Kiều phải đi cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Thấy Lâm Phong không nói, Lam Kiều nói tiếp:
- Người của Tinh Mộng các đã phái người tới Tuyết Nguyệt, tới hoàng thành rồi.
- Tinh Mộng các!
Lâm Phong giật mình, Tinh Mộng các là tông môn của Mộng các, là thế lực của đế quốc Long Sơn, cực kỳ hùng mạnh, hơn xa các thế lực của Tuyết Nguyệt nhiều, không ngờ bọn họ cũng tới Tuyết Nguyệt.
- Lam Kiều, chuyện ở thành cổ Thiên Lạc, tuy cô đều biết rõ, nhưng không cần thiết phải nhắc tới cho tông môn của cô. nhị hoàng tử Đoàn Vô Nhai cũng không phải kẻ lương thiện gì, ở nước Tuyết Nguyệt này mà Tinh Mộng các muốn động tới hắn, khó!
Lâm Phong nhắc nhở một tiếng, hắn và Đoàn Vô Nhai tiếp xúc đã nhiều lần, nhưng lần nào Đoàn Vô Nhai cũng cho Lâm Phong cái cảm giác là sâu không lường được. Lâm Phong không thể nhìn thấu được Đoàn Vô Nhai. Khi ở thành cổ Thiên Lạc, Đoàn Vô Nhai thậm chí còn dám bắt cả hồn phách của Quỷ Sát vương, cường giả Thiên Vũ cảnh.
Đoàn Vô Nhai chưa từng tính toán sót thứ gì, Lam Kiều muốn đối phó hắn ở nước Tuyết Nguyệt này, kẻ chết chắc chắn sẽ là Lam Kiều.
- Ta biết!
Lam Kiều gật đầu:
- Chuyện về thành cổ Thiên Lạc, ta sẽ không nói với người khác, coi như là không biết gì cả.
- Vậy là tốt rồi!
Lâm Phong gật đầu, hắn và Lam Kiều coi như quen biết một hồi, hắn cũng không hy vọng cô ta xảy ra chuyện gì.
- Ngươi còn gì khác muốn nói với ta không?
Lam Kiều nhìn chằm chằm Lâm Phong, dịu dàng hỏi.
Lâm Phong trầm ngâm một lát rồi chỉ nói hai chữ:
- Bảo trọng.
- Ừm!
Lam Kiều mỉm cười, lập tức đi sát qua người Lâm Phong, không mang theo thứ gì mà cứ thế đi.