Hai ngày sau, Lâm Phong chậm rãi mở mắt ra, dường như đã có hiểu biết, nhẹ nhàng nói một câu.
Hiện giờ tâm tình hắn càng thêm tự nhiên, rộng rãi. Phật ma đồ án phóng thích ra từ trong cơ thể, mà khi hắn muốn quan tưởng, Lâm Phong lại phát hiện ra Phật ma lực trước kia là bán phật bán ma, mà lần này quan tưởng tu luyện Phật ma lực thì dường như là Phật nhiều hơn ma.
- Ha!!!
Lâm Phong tùy ý đánh ra một quyền, một lực lượng trấn áp Phật đạo oanh kích ra, muốn trấn áp tất cả tà ma, hủy diệt chư thiên sa đọa.
Phật ma lực này ở trước mặt thiên này dường như vẫn bé nhỏ như trước, nhưng tiếng ầm vang kia không thể nghi ngờ là đã bộc lộ ra sự dũng mãnh của công kích của Cửu Chuyển Phật Ma Lực.
- Lần lĩnh ngộ quan tưởng Phật ma lực này lại trực tiếp tăng thêm một ngàn Phật ma lực lên tới năm nghìn Phật ma lực, hiện giờ dù không cần lực lượng chân nguyên, ta cũng có thể giết cường giả Huyền Vũ cảnh tầng sáu rồi.
Lâm Phong lẩm bẩm, rồi hắn nhắm mắt lại, để mặc cho gió quất lên người, thả lỏng toàn bộ các lỗ chân lông trên người, cảm thụ những làn gió nhẹ phất qua, vô cùng dễ chịu.
- Gió!
Hắn quát lên một tiếng, tâm tùy phong, người cũng theo gió mà động, thân thể Lâm Phong lại hóa thành những tàn ảnh. Theo từng đạo tàn ảnh kia, Tiêu Nhã ngồi ở phía sau hắn phát hiện ra, Lâm Phong lại xuất hiện cách đó mấy trăm mét.
- Tốc độ nhanh ghê.
Trong mắt Tiêu Nhã lóe lên tia sáng kỳ dị, chỉ giây lát đã lướt đi được mấy trăm mét, như gió phiêu động, thật quá nhanh.
Lâm Phong dừng lại, nở nụ cười. Lực lượng chân nguyên bị phong tỏa, nếu hắn chỉ dựa vào Phật ma lực như trước thì chẳng thể đi xa được, bởi vì hắn không thể ngự không mà bay, nếu không có tốc độ, thì dù ngươi có lực công kích mạnh đến mấy thì cũng chẳng có ích lợi gì, bởi vậy tốc độ trên mặt đất của hắn nhất định phải nhanh.
- Huynh!
Tiểu Nhã ôm mặt hô Lâm Phong một tiếng.
Lâm Phong xoay người lại, ôn hòa cười với Tiểu Nhã rồi nói:
- Tiểu Nhã, mấy ngày nay muội cũng nhìn đến mệt rồi nhỉ.
- Không đâu, muội thích nhìn huynh tu luyện.
Tiểu Nhã lắc lắc đầu, nói:
- Huynh, có phải huynh chuẩn bị xuống núi không?
Lâm Phong nhìn ánh mắt trong veo của Tiểu Nhã, khẽ gật đầu. Ở trên núi này cũng đã một đoạn thời gian, hắn đương nhiên phải xuống núi, hắn vẫn phải tham gia đại hội Tuyết Vực mà.
- À, vậy muội đi thu đồ chút nha.
Tiêu Nhã lập tức đứng lên rồi chạy vào trong căn phòng nhỏ kia. Lâm Phong thở dài một tiếng, dường như Tiểu Nhã vẫn luyến tiếc nơi này, có lẽ nàng còn chờ lão nhân trở về, sợ lão nhân không tìm thấy nàng.
Nhưng Lâm Phong biết rõ, lão nhân để lại cho mình ba đồ vật, hiển nhiên cũng biết là mình sẽ rời đi, không có khả năng sống trong thâm sơn cùng cốc được. Nếu lão nhân trở về tìm bọn hắn, cũng sẽ không chỉ ở lại trong núi non này.
Nhưng chí ít thì hắn và Tiểu Nhã có thể để lại một vài ký hiệu cho lão nhân, như vậy nếu lão nhân có thật sự trở về thì cũng có thể dễ dàng tìm được bọn họ.
Thân hình lóe lên, Lâm Phong đi theo Tiểu Nhã. Đúng như Lâm Phong đã dự đoán, Tiêu Nhã quả nhiên để lại lời nhắn cho lão nhân, để lại ngay trên chiếc bàn mà lão nhân khắc chữ kia.
- Huynh à, huynh bảo muội nên để gia gia đi đâu tìm chúng ta thì tốt đây?
Tiêu Nhã quay đầu lại, thấy Lâm Phong bước tới thì hỏi.
- Để huynh.
Lâm Phong bước tới trước bàn, tùy ý dùng ngón tay khắc xuống bàn vài cái chữ to.
- Nước Tuyết Nguyệt, thành Dương Châu!
Thành Dương Châu là nhà của hắn, cho dù sau này hắn đi đâu về đâu, thành Dương Châu sẽ luôn có người biết hành tung của hắn. Nói như vậy, chỉ cần lão nhân tìm được thành Dương Châu là có thể dễ dàng tìm được hắn.
Về phần tìm kiếm lung tung trên đại lục này thì quá khó khăn.
- Thành Dương Châu.
Tiêu Nhã lẩm nhẩm một tiếng, rồi quay sang nở nụ cười ngây ngốc với Lâm Phong.
- Huynh ơi, muội đi dọn đồ đạc đây.
Kỳ thật trong gian nhà cỏ nho nhỏ giữa núi này chẳng có quá nhiều đồ đạc để thu dọn, với lão nhân và Tiểu Nhã, ngoài bản thân bọn họ thì thứ quan trọng nhất có lẽ là thảo dược trong cái sọt của lão nhân mà thôi.
Trong này có rất nhiều thảo dược đều là vô giá, rất nhiều cây mà thậm chí Lâm Phong cũng không nhận ra, hắn còn biết thuốc cho hắn dùng kia đều là thuốc cực kỳ quý báu.
Lưu luyến hồi lâu, Tiêu Nhã mới thu thập xong, đi ra nhà cỏ với Lâm Phong, cười nói:
- Huynh, chúng ta xuống núi thôi.
- Ừ, xuống núi.
Lâm Phong nắm lấy tay Tiêu Nhã, hai người chậm rãi men theo con đường nhỏ trong núi đi xuống chân núi.
Khi đi đến sườn núi, Tiêu Nhã và Lâm Phong cùng quay đầu lại, nhìn thật kỹ căn nhà cỏ kia một lần cuối.
Tiêu Nhã quyến luyến không tha, mà trong mắt Lâm Phong cũng là lưu luyến. Căn nhà cỏ giữa núi đồi này lưu giữ ký ức thuần phác nhất của hắn. Nơi đây rời xa chém giết, rời ra công danh lợi lộc, chỉ có lão nhân lưng đã còng xuống không thích nhiều lời, cùng với cô gái không chút tâm tư xấu xa này. Khoảng thời gian đó, lòng hắn rất yên lặng, có lẽ về sau sẽ khó có thể yên lặng được như khi ở trong gian nhà cỏ giữa núi này được nữa.
Đi trên đường nhỏ, Lâm Phong lấy một chiếc mặt nạ da người ra rồi dán lên mặt mình. Chiếc mặt nạ này hợp với khuôn mặt một cách hoàn mỹ, không chút khuyết điểm nào, dường như hắn vốn chính là gương mặt như vậy. Lão nhân là một hắn dược sư, am hiểu dùng thuốc, bản lĩnh chế tạo mặt nạ của lão cũng cao đến thần kỳ.
- Ô huynh ơi, mặt của huynh thay đổi rồi.
Tiêu Nhã cười hì hì. Lúc này khuôn mặt Lâm Phong là một khuôn mặt khác, khuôn mặt của một thanh niên vàng vọt, dường như có bệnh quấn thân.
- Muội cũng nhìn không ra, người khác lại càng nhìn không ra rồi.
Lâm Phong cười, khí tức của hắn dần biến đổi, không còn giống với lúc trước nẵ, dường như khí chất đang thay đổi đi, cứ thế này thì người quen cũng không thể nhận ra được hắn.
Nước Thiên Phong muốn hắn chết, nếu tùy tiện lấy thân phận Lâm Phong xuất hiện, nếu tùy tiện dùng thân phận Lâm Phong xuất hiện thì sợ là đám cường giả đó vẫn chưa chịu buông tha.
Nên biết rằng vì giết Lâm Phong mà nước Thiên Phong đã xuất động mấy chục cường giả Huyền Vũ cảnh tầng sáu, cùng với một hắn Huyền Vũ cảnh tầng bảy hùng mạnh, có thể thấy được Thiên Phong quyết tâm giết hắn như thế nào. Hơn nữa hiện giờ những người đó đã bị hắn giết chết toàn bộ, nếu hắn lại xuất hiện thì người của nước Thiên Phong nhất định sẽ không tiếc bất cứ giá nào để giết chết hắn.
Sự thật cũng đúng như Lâm Phong nghĩ, Lâm Phong chỉ cần vừa xuất hiện, Ung thái sư và Đệ Nhất Sứ Nhiếp Vân của Thiên Phong không hiện thân trên hồ nước ngày đó sẽ trực tiếp hạ sát hắn, không để mầm tai họa.
Đối với chuyện này, Lâm Phong không thể không bội phục sự chu đáo của lão nhân, lại cố ý để lại mặt nạ da người cùng pháp thuật để ẩn giấu khí tức cho hắn, nếu không có nhưng thứ này, hắn đúng là không tiện xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
…
Đế quốc Long Sơn, thành Thiên Long, ngoài cung điện màu trắng của hoang gia, một đám người trùng trùng điệp điệp tập trung lại.
Những người đứng trên đài cao này đều có khí chất phi phàm, hơn nữa bọn họ đều có được khuôn mặt trẻ tuổi.
Những người này theo thứ tự là những thiên tài xuất chúng nhất của đế quốc Long Sơn, nước Tuyết Nguyệt và nước Thiên Phong. Hôm nay là ngày cuối cùng chọn người đủ tư cách tham gia đại hội Tuyết Vực, ngày mai bọn họ sẽ tiến Tuyết Vực Mê thành.
Tuyết Vực Mê thành là thành trì cổ xưa nhất của Tuyết Vực, có được vô số di tích cổ, ở trong này thường xuyên có nguy cơ giáng xuống, nhưng bất cứ lúc nào cũng có kỳ ngộ kéo tới.
Địa điểm đại hội mỗi mười năm của mười ba nước Tuyết Vực cũng chính là ở Tuyết Vực Mê thành này, đây là thành trì không thuộc bất cứ quốc gia nào trong Tuyết Vực.
Mê thành, không có bất cứ quốc gia nào có thể nuốt trọn được, khu vực mênh mông này, văn minh cổ xưa đó cùng cường giả trong thành đều khiến cho tòa Mê thành này tăng thêm vẻ thần bí.
Mà hiện tại, đế quốc Long Sơn cùng hai nước phụ thuộc đang chuẩn bị lần lựa chọn đệ tử ưu tú cuối cùng, quyết định xem ai sẽ tới Tuyết Vực Mê thành. Còn ba đế quốc và bảy nước phụ thuộc khác cũng có thể bất cứ lúc nào đi tới Mê thành.
Xung quanh võ đài, đầu người trùng trùng điệp điệp. Trong bọn họ, có người chiêm ngưỡng nhưng đệ tử có thiên phú cực cao này với ánh mắt đầy kính trọng và ngưỡng mộ, cũng có người tới xem trận chiến, nhìn những người đã được xác định là sẽ tham gia đại hội Tuyết Vực có còn phát sinh biến hóa gì không.
Đương nhiên cũng có người lóe lên vẻ linh hoạt và ý chí chiến đấu sắc bén, người được chọn vốn đã được xác định, sẽ không xảy ra biến hóa gì, nhưng kỳ quái là lại có tin tức rằng người tham gia đại hội của đế quốc Long Sơn kia, lại có người nhỡ hẹn, cũng có người đã mất tích.
Bởi vậy đế quốc Long Sơn phát ra lời kêu gọi, hôm nay ở nơi đây sẽ định đoạt danh ngạch tham gia đại hội Tuyết Vực lần cuối. Sẽ tăng thêm danh ngạch cho đại hội Tuyết Vực, điều này sao có thể không khiến mọi người kích động cho được.