Bất quá, bên trong ảo cảnh công bằng này, Lâm Phong có thể dễ dàng hành hạ Dương Tử Lam, cũng chứng minh một chuyện, trong hoàn cảnh tương tự, Lâm Phong quả thực có thể làm tốt hơn Dương Tử Lam. Những thứ y dựa dẫm vào chỉ nhờ gia tộc ban tặng, nếu không thì vì sao, giờ khắc này lại không đỡ nổi một đòn. Dưới loại điều kiện như thế này, mới có thể nhìn thấy thiên phú nguyên thủy nhất của võ tu.
- Dám nhục nhã ta là con kiến, giờ ta ngược lại muốn xem ai là con kiến!
Dường như bị hành vi của Lâm Phong kích thích, nhóm người gầm lên một tiếng, giết tới những người sỉ nhục bọn họ, nhục nhã bọn họ, coi bọn họ là kiến hôi.
- Ầm.
Bóng người Dương Tử Lam từ dưới nền đất vọt ra, mang theo tức giận cuồn cuộn, hướng về Lâm Phong đánh tới.
- Cút về!
Thân thể Lâm Phong nghịch chuyển, lại một chưởng từ bầu trời ép xuống, thiên địa vang lên một tiếng trầm thấp, thân thể Dương Tử Lam mạnh mẽ chấn động, lại một lần nữa bị đánh nằm trên đất.
- Rống!
Dương Tử Lam nổi giận gầm lên một tiếng, ánh mắt Lâm Phong lạnh lùng theo dõi y, nói:
- Nổi điên hữu dụng sao, môn đồ Hoàng Vũ không có duyên với loại này con kiến như ngươi.
- Ầm ầm!
Một chỉ lực hư không từ ngón tay Lâm Phong ám sát mà ra, xuyên thấu đầu Dương Tử Lam, trong khoảnh khắc cả người Dương Tử Lam cứng đờ, thân thể biến mất trong vùng không gian này, lại một người bị Lâm Phong mạt sát, bị tước bỏ tư cách trở thành môn đồ Hoàng Vũ.
- Ngươi.
.. Sắc mặt Dương Tử Diệp cực kỳ khó coi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, tư cách trở thành môn đồ Hoàng Vũ của ca ca nàng, Dương Tử Lam, liền cứ như vậy, bị Lâm Phong tước bỏ.
- Không cần nhìn ta như vậy, các ngươi, những người tự xưng thiên tài thế gia, sau khi bỏ đi vầng sáng đó, quả thực không chịu nổi một kihcs.
Bước chân Lâm Phong đi về phía Dương Tử Diệp, lạnh lùng nói:
- Dương Tử Diệp, ngày xưa trên hoang đảo, ngươi suýt chút nữa bị nô bộc sỉ nhục, ta cứu tính mệnh ngươi, lấy lễ đối đãi ngươi.
Mà ngươi báo đáp cho ta cái gì, nhục nhã, cùng không ngừng đuổi giết. Sắc mặt Dương Tử Diệp khó coi, nhưng không cãi lại, việc này bọn hắn có lỗi, bọn hắn không có xem Lâm Phong ra gì, cho nên tùy ý xử trí, cho dù miệt thị nhục nhã hay mạt sát, trong mắt bọn họ, Lâm Phong chỉ là một nhân vật bé nhỏ không đáng kể.
- Trong mắt các ngươi, các ngươi là người của Dương gia cao cao tại thượng, mà ta chỉ là một con kiến, đưa ngươi trở về Dương gia cũng ham muốn vẻ đẹp của ngươi, hoặc ham muốn thế lực Dương gia, cho dù con kiến này đã cứu mạng của ngươi cũng như thế.
Lâm Phong cười lạnh nói, mấy người Dương Tử Diệp quả thực cũng có loại ý nghĩ này, nhưng bây giờ bị Lâm Phong vạch trần, lại có vẻ đặc biệt lúng túng, con kiến mà bọn họ sỉ nhục, giờ khắc này đang nhìn xuống bọn họ.
- Vậy thì như thế nào, con kiến chung quy là con kiến, lẽ nào thật sự cho rằng có thể nghịch thiên mà lên sao.
Lúc này, một thanh âm lạnh giá bá đạo truyền ra, có một bóng người rơi đến bên cạnh Dương Tử Diệp, chính là Hiên Viên Phá Thiên. Dương Tử Diệp nhìn thấy Hiên Viên Phá Thiên lại đây, nhất thời quay về hắn lộ ra một nụ cười, cũng coi như là thở phào nhẹ nhõm. Hiên Viên Phá Thiên, cực kì nổi danh ở Bắc hoang, hậu duệ Hoàng, trên lưng mang danh thiên tài, mặc dù vị trí đệ nhất môn đồ Thiên Vũ lần này, bị tước đoạt một thân ưu thế, cũng chắc chắn có thể chiến thắng Lâm Phong.
- Không cầu nghịch thiên mà lên, nhưng ít ra ở đây, ta muốn đem nàng ta đuổi ra ngoài, ngươi không ngăn được!
Lâm Phong lãnh đạm nhìn Hiên Viên Phá Thiên, lạnh lùng nói.
- Thật vậy ư, ta thật muốn nhìn thử một chút, một con kiến có thể sải bước tới cửu trọng thiên, có đặc biệt gì? Hiên Viên Phá Thiên ngạo nghễ nói, ánh mắt hai người va chạm trong hư không, từng tia từng tia khí tức sắc bén tràn ngập bên trong không gian.
- Vù!
Một luồng lực lượng kh.ủng bố từ trên người Lâm Phong cùng Hiên Viên Phá Thiên nở rộ tản ra, muốn chiến rồi. Ánh mắt rất nhiều người nhìn đến phía bên này, nhân vật thiên tài nghịch thế mà lên, cường thế bước tới cửu trọng thiên, đánh Dương Tử Lam ra khỏi hư không đại ảo cảnh; một người khác, Hiên Viên Phá Thiên cực kỳ nổi tiếng ở Bắc hoang, hai người bọn họ đánh nhau, sẽ như thế nào? Giữa hư không, dường như có một luồng sức mạnh lượn quanh trên người Lâm Phong, giống như vạn vật thiên địa tự nhiên ăn khớp với khí tức của hắn.
- Lâm Phong có thể nghịch thế mà lên, cường đạp lên cửu trọng thiên, thậm chí dẫn động đại thế thiên địa rót vào trong cơ thể, để vận dụng đại thế thiên địa, quả nhiên kh.ủng bố.
Lúc này, mọi người nhìn thấy Lâm Phong vẫn chưa phóng thích khí tức chân nguyên, nhưng khí tức thiên địa quanh người đã bắt đầu gào thét, giống như đã dung nhập vào khí tức thiên địa này. Vẻ mặt Hiên Viên Phá Thiên lạnh lùng, cười lạnh, bàn tay gã hơi động, trong khoảnh khắc, trong tay xuất hiện từng sợi từng sợi ánh sáng kỳ diệu quấn quanh, mọi cử động có thể dẫn động lực lượng thiên địa.
- Hiên Viên Phá Thiên, huyết mạch của Hoàng!
Ánh mắt mọi người ánh mắt nghiêm túc, Lâm Phong thông qua cảm ngộ mà dẫn động đại thế của thiên địa tự nhiên, mà Hiên Viên Phá Thiên, giống như có được một loại lực lượng khống chế kỳ diệu, một động tác tùy ý cũng có thể dẫn dắt lực lượng thiên địa.
- Ta xem con kiến như ngươi có thể nghịch thế mà lên hay không? Hiên Viên Phá Thiên lạnh lùng phun ra một câu, bước chân gã trong giây lát nhảy tới, một chưởng bay thẳng đến Lâm Phong, không có bất kỳ lực lượng thần thông nào, chỉ có cái chưởng lực bá đạo kia, dẫn động không gian mạnh mẽ run lên.
Đại thế mênh mông áp bức về phía Lâm Phong mà đến, khiến vẻ mặt Lâm Phong lạnh lẽo, cũng đồng thời bước ra một bước, một chưởng, đánh ra ngoài.
- Ầm ầm!
Cuồng phong đáng sợ điên cuồng tàn phá, không gian hét giận dữ, đại thế cuồn cuộn dường như muốn phá diệt tất cả, hư không va chạm dường như cũng muốn nổ vụn ra, từng cơn lốc đáng sợ điên cuồng gào thét xung quanh hai người.
- Uy thế thật đáng sợ, chưởng lực này, Thiên Vũ cảnh tầng một không thể đánh ra được!
Vẻ mặt mọi người cả kinh, hai người đều là nhân vật thiên tài, chỉ là thực lực Lâm Phong yếu hơn một chút, mà Hiên Viên Phá Thiên đã danh chấn Bắc hoang.
- Không sai, nhưng nếu chỉ đến thế thôi, mà ngươi muốn nghịch thế đi lên, chắc chắn không thể.
Hiên Viên Phá Thiên cười lạnh một tiếng, bàn tay hai người tách ra, bàn tay của gã trong hư không vạch một cái, từng luồng từng luồng lưu quang đáng sợ tỏa ra, uy thế kinh khủng hơn đập về phía Lâm Phong, nhanh như chớp giật.
- Ầm ầm!
Lực lượng kinh khủng bừa bãi tàn phá xung quanh, Lâm Phong chỉ cảm thấy một luồng lực lượng cuồng bá truyền đến, thân thể đột nhiên run lên, bị đánh đến bay ngược lại.
- Bá đạo, không hổ là Hiên Viên Phá Thiên, Lâm Phong vẫn không bằng!
Mọi người nghiêm túc nhìn hai người chiến đấu, Lâm Phong tuy rằng thiên phú mạnh mẽ, cường đạp lên cửu trọng thiên, nhưng Hiên Viên Phá Thiên nắm giữ huyết mạch của Hoàng, loại này lực lượng huyết mạch này cho dù không dẫn động, thì Lâm Phong cũng không thể ngang hàng với sức mạnh của gã. Huống hồ mọi cử động của Hiên Viên Phá Thiên đều có thể dẫn phát ra uy áp đại thế. Dương Tử Diệp thấy cảnh này cũng lộ ra vẻ tươi cười, Hiên Viên Phá Thiên, quả nhiên có thể áp bức Lâm Phong.
- Tuy ngươi bước lên cửu trọng thiên, nhưng đến đây đã chấm dứt rồi.
Hiên Viên Phá Thiên quát lạnh một tiếng, bước chân lại đạp ra, bàn tay huy động, một luồng ánh sáng kh.ủng bố xuất hiện mà động.
- Sức mạnh hắn thật bá đạo.
Vẻ mặt Lâm Phong lạnh lùng, lực lượng thân thể của bản thân hắn đã vô cùng mạnh mẽ, mà Hiên Viên Phá Thiên nắm giữ huyết mạch của Hoàng, nhiều năm như vậy vẫn lấy lực lượng huyết mạch rèn luyện thân thể, nhất cử nhất động đều dẫn phát ra uy thế của thiên địa, cực kỳ kh.ủng bố.
- Hô.
.. Một cỗ xu thế thiên địa tự nhiên kh.ủng bố bị dẫn động, Lâm Phong không hề sợ hãi, nhất thời xu thế thiên địa cuồn cuộn mà tới, tập hợp thành lực lượng thân thể, cánh tay Lâm Phong cũng phát ra tiếng vang răng rắc.
- Giết!
Lâm Phong gầm lên một tiếng, đánh tới phía Hiên Viên Phá Thiên!
- Ầm ầm!
Thiên địa lại nổ vang một tiếng, khí tức cuồng bá điên cuồng tàn phá nổi lên.
- Không tồi, xem ngươi có thể chịu đựng mấy cái chưởng lực của ta!
Thanh âm bá đạo của Hiên Viên Phá Thiên truyền ra, ngay sau đó chỉ nghe tiếng vang ầm ầm ầm rung động khắp hư không, ánh mắt mọi người ngơ ngác nhìn chằm chằm trên không. Chỉ thấy khí tức thiên địa cuồn cuộn rít gào, xung quanh hai người, khí tức cuồng loạn cùng từng luồng từng luồng lưu quang kh.ủng bố do đại thế thiên địa hóa thành. Tu vi bị áp chế ở Thiên Vũ cảnh tầng một, nhưng lại có thể có được uy thế đáng sợ như vậy, quá cường hãn. Dương Tử Lam bại không oan, Lâm Phong thật đáng sợ, nhân vật có thể trèo tới cửu trọng thiên, tu vi hắn chỉ hơi thấp mà thôi. Giờ khắc này, hắn tập hợp đại thế thiên địa lại có thể chống đỡ được cái đại thế do Hiên Viên Phá Thiên dẫn động. Hiên Viên Phá Thiên dù sao cũng là hậu duệ của Hoàng, mặc dù không dùng tới lực lượng huyết mạch, nhưng uy thế vẫn còn, huống hồ, gã thân là Thiên Vũ tầng bảy cường hãn, về phương diện vận dụng lực lượng võ đạo, khẳng định sâu sắc hơn Lâm Phong, nhưng dù vậy, vẫn không thể đánh bại hắn.