Mục lục
Tuyệt Thế Vũ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Gió lốc màu bạc càng ngày càng đáng sợ, Cừu Quân Lạc và Lâm Phong đứng yên giữa hư không, đều bị cơn gió kia bao phủ, ngân mang vô tận không ngừng chiếu xuống, một trời đầy ngân vũ.

- Không có tư cách? Cừu Quân Lạc cười lạnh: - Hủy diệt đi.

Tiếng nói vừa dứt, ngân dực che khuất bầu trời, lực lượng huyết mạch k.hủng bố lại lần nữa rống giận, như đại dương mênh mông gầm thét. Giữa hư không xuất hiện hai phiến ngân dực hư ảo lớn đến vô tận, che phủ cả thiên địa, bỗng nhiên huy động, tạo nên gió lốc rung động thiên địa.

- Xuy.

..xuy...xuy... Từng tiếng xé gió sắc bén mãnh liệt không ngừng truyền ra, thân thể mọi người không ngừng lóe lên lui về sau. Mặc dù bọn họ đã cách nơi giao đấu rất xa, nhưng cỗ khí thế sắc bén này vẫn khiến thân thể bọn họ đau đớn, nhìn ngân quang chiếu xuống mặt đất, tạo ra một đám lỗ hổng, có thể tưởng tượng ra, trung tâm cơn gió lốc màu bạc kia đáng sợ cỡ nào, lực lượng hủy diệt kinh khủng cỡ nào. Ngẩng đầu, cả đám đều nhìn gió lốc màu bạc giữa hư không, quá kinh khủng, thiên địa hét giận dữ, gió lốc xé rách tất cả, bọn họ cũng đã không nhìn thấy thân hình Cừu Quân Lạc và Lâm Phong nữa, gió lốc màu bạc dường như hóa thành lốc xoáy, muốn cuốn tất cả mọi thứ vào trong đó, hủy diệt. Mà trung tâm cơn gió lốc này, cánh chim Cừu Quân Lạc vẫy động, tự nhiên vô cùng phóng khoáng, đứng ngạo nghễ giữa hư không, nhìn Lâm Phong giữa tuyết lộ, vẻ mặt lạnh lùng còn mang theo vài phần miệt thị.

- Ta xem ngươi có thể kiên trì tới khi nào, mạng của ngươi, hôm nay ta nhất định muốn.

Thanh âm lạnh như băng của Cừu Quân Lạc vang lên, Lâm Phong hôm nay, nhất định phải ch.ết. Lâm Phong đứng trong hư không tuyết lộ, nhìn gió lốc k.hủng bố trước mặt, ngân mang vẫn đang hủy diệt không gian, trong lòng có chút khiếp sợ. Thực lực đệ tử đại gia tộc quả nhiên dũng mãnh, người này giống như Thiên Lâm thiếu gia, thuộc loại hậu nhân huyết mạch trực hệ của Tôn giả, kế thừa lực lượng huyết mạch đáng sợ, huyết mạch và Vũ Hồn đều cực kỳ k.hủng bố, dưới sự giận dữ, thiên địa biến sắc. Hơn nữa, so với Thiên Lâm thiếu gia chỉ là Thiên Vũ cảnh tầng ba, thực lực Cừu Quân Lạc kinh khủng hơn, tu vi Thiên Vũ cảnh tầng năm.

- Dương Tử Lam kia tuy là tên tiểu nhân, nhưng trên người y có được huyết mạch của gia tộc Dương thị.

Hơn nữa, thân là nam nhân, từng có không ít nữ nhân, trên người chắc có rất nhiều loại lực lượng huyết mạch, thủ đoạn có lẽ cũng vô cùng lợi hại đi. Lâm Phong nhìn thấy thực lực Cừu Quân Lạc, lập tức nghĩ tới những người khác. Còn có Hiên Viên công tử gì đó, người mà theo như đồn đại sẽ trở thành môn đồ Thiên Vũ cảnh đầu tiên của Thạch Hoàng và Vũ Hoàng, y có được huyết mạch của Hoàng giả, không biết sẽ lại kh.ủng bố tới cỡ nào, có lẽ chém giết người đồng cấp thật sự giống như giết một con kiến, dễ như trở bàn tay.

- Đáng tiếc, mạng của ta, ngươi không lấy được.

Lâm Phong cũng lạnh lùng đáp trả, con ngươi yêu dị nhìn chằm chằm Cừu Quân Lạc.

- Vậy ư!

Ngân Dực, giết! Cừu Quân Lạc lạnh lùng phun ra một câu, Ngân Dực hư ảo giữa hư không quét ngang, gió lốc màu bạc chém về phía Lâm Phong. Mà lúc này, Lâm Phong cảm nhận được hư không tuyết lộ có dao động, nếu lực lượng cường đại đến một trình độ nhất định, cho dù hắn có được lực lượng hư không cũng bị lay động.

- Loại tu sĩ đáng thương như ngươi, vĩnh viễn sẽ không hiểu được sự hùng mạnh của lực lượng huyết mạch, cho dù ngươi tu luyện một số thủ đoạn lợi hại, nhưng cuối cũng vẫn sẽ phát hiện, bản thân chỉ thuộc tầng thấp nhất trong thế giới võ đạo, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn lên, sẽ nhận ra phía trước có quá nhiều người cần ngươi ngưỡng mộ, mà ngươi vẫn là một kẻ hèn mọn.

Thanh âm bình tĩnh của Cừu Quân Lạc dường như muốn lay chuyển tâm linh Lâm Phong. Nhưng mà trên khuôn mặt yêu tuấn của Lâm Phong chỉ hiện lên nụ cười nhẹ. Nội tâm hắn hùng mạnh như vậy, sao lại có thể để Cừu Quân Lạc lay chuyển. Trên con đường võ đạo, ngày nào còn chưa tới đỉnh cao, thì mỗi người đều phải nhìn lên, chỉ càng đi lên cao, người cần nhìn lên càng ít, mà người có thể quan sát lại càng nhiều. Giống như hắn ngày xưa, một con kiến Huyền Vũ, mặc dù đứng trong hoàng thành Tuyết Nguyệt quốc, cũng có rất nhiều người mà hắn cần ngẩng đầu nhìn lên. Nhưng sau này, hắn đã có thể đứng trên đỉnh cao nhất của nơi đó, quan sát toàn bộ Tuyết Nguyệt, lột xác từng bước, quá trình thực lực trở nên mạnh mẽ, con người đang không ngừng lột xác, không ngừng thăng hoa.

- Người cần ta ngưỡng mộ cũng có rất nhiều, nhưng ít ra, trong số những người đó, tuyệt đối sẽ không có ngươi.

Lâm Phong lạnh lùng nói một câu, bình tĩnh nhìn Cừu Quân Lạc:

- Từ khi ta bước vào võ đạo đến giờ, chiến đấu với người khác, chưa bao giờ bị người đồng cấp áp chế, luôn luôn vượt cấp khiếu chiến.

Mà ngươi, lấy thực lực của Thiên Vũ cảnh tầng năm, hơn nữa còn dùng huyết mạch cùng Vũ Hồn mạnh mẽ đến áp chế một người Thiên Vũ cảnh tầng hai như ta, không có bất luận tư cách gì để khoác lác. Nếu ta và ngươi cảnh giới ngang nhau, địch nhân của ta không phải ngươi, ngươi trong mắt ta chỉ là một con kiến mà thôi. Cho dù hiện tại, trong mắt ta, ngươi cũng không tính là cái gì. Lúc Lâm Phong nói chuyện, tâm niệm cũng khẽ động, trên hư không tuyết lộ, một thanh kiếm từ trên người hắn trôi nổi ra. Khoảnh khắc khi chuôi kiếm này xuất hiện, một chùm tia sáng phun ra nuốt vào, dường như muốn phá vỡ hư không tuyết lộ, trên thân kiếm có nhiều điểm tinh quang lấp lánh, cho dù bị gió lốc màu bạc bao vây vẫn chói mắt như vậy.

- Bảo vật gì nữa đaay? Vẻ mặt Cừu Quân Lạc nghiêm trọng, nhìn chằm chằm thanh kiếm trong tay Lâm Phong.

Bởi vì có hư không tuyết lộ, bản thân y không cách nào cảm nhận được sự hùng mạnh của thanh kiếm, nhưng chỉ nhìn quang hoa trên kiếm, y dường như cũng cảm nhận được sự k.hủng bố của nó. Vừa rồi, thời điểm Lâm Phong và y chiến đấu, đã từng sử dụng ba khối Phong Ma Thạch, ngay sau đó lại lấy ra một ngọn núi đập y đến tổn thương, trên người tên này dường như có rất nhiều bảo vật lợi hại. Mà lúc này lại xuất hiện thêm một thanh kiếm.

- Thu!

Tâm niệm Lâm Phong vừa động, hư không yêu thuật thu lại, hư không tuyết lộ biến mất, thân thể Lâm Phong chân chính hiện ra tại trung tâm gió lốc. Nhưng thanh kiếm vắt ngang tại kia, gió lốc màu bạc xung quanh dường như đều dừng lại, nơi hư không được quang hoa trên thân kiếm chiếu sáng, không có bất kỳ tia ngân mang nào có thể xâm nhập.

- Kiếm thật khủng khiếp!

Vẻ mặt Cừu Quân Lạc hơi hơi cứng lại, ánh mắt gắt gao, nhìn chằm chằm Lâm Phong. Tại sao có thể như vậy, một kiếm trong tay Lâm Phong, ngay cả gió lốc màu bạc cũng không thể xâm lấn một chút nào.

- Giết cho ta!

Ngân Dực thật lớn, hư ảo khôn cùng lắc lư lay động, lực lượng gió lốc k.hủng bố vô biên nở rộ, toàn bộ xoắn giết về phía Lâm Phong. Lúc này, Lâm Phong an tĩnh đứng đó, kiếm ý tầng bảy phóng thích toàn bộ, dung nhập trong Thiên Cơ kiếm. Bàn tay hơi rung động, Thiên Cơ kiếm phát ra tiếng vù vù, xung quanh lập tức yên tĩnh trở lại, hào quang ngân sắc kinh khủng kia như ngừng, không thể xâm lấn quang hoa Thiên Cơ kiếm tạo ra. Vẻ mặt Cừu Quân Lạc cứng ngắc tại chỗ, tại sao có thể như vậy?! Đây là kiếm gì, làm sao lại đáng sợ như thế? Lâm Phong hắn sao có bảo vật lợi hại như thế?

- Lại muốn nhờ ngoại vật sao? Vẻ mặt lạnh như băng cất tiếng châm chọc, Cừu Quân Lạc sinh ra một chút cảm giác không ổn.

- Thủ đoạn đối phó với ngươi có rất nhiều loại.

Nhưng, ngươi một tên Thiên Vũ cảnh tầng năm, sử dụng lực lượng huyết mạch chiến đấu với ta, ta không cần tôn trọng ngươi, ngươi không có tư cách đó! Lâm Phong lạnh lùng đáp trả lại, kiếm trong tay rung lên, trong khoảnh khắc, quang hoa tịch diệt nở rộ, ngân mang xung quanh đều bị xoắn dập nát.

- Giết!

Cừu Quân Lạc lạnh lẽo phun ra một câu, lực lượng huyết mạch khủ.ng bố gào thét, Ngân Dực lại lần nữa khuếch trương, chém tới phía Lâm Phong, từng vũ phiến sắc bén chém tới, hào quang ngân sắc k.hủng bố càng thêm lợi hại. Cũng cùng lúc này, Thiên Cơ kiếm trong tay Lâm Phong chậm rãi vung lên, trong lúc vũ động, lại dường như ẩn chứa một cỗ khí tức ảo diệu đáng sợ, ẩn chứa khí tức Thánh vân.

- Xuy.

.. xuy... Từng tia ngân mang chôn vùi trong hư không, theo Thiên Cơ kiếm vũ động, một đường cong hoa mỹ hình thành. Nơi đường cong đi qua, tất cả ngân quang đều bị xoắn nhập vào trong đó, bị hủy diệt. Lúc này, bên ngoài, ánh mắt của mọi người vẫn gắt gao nhìn cơn gió lốc màu bạc đáng sợ, bọn họ đều đang đoán xem, không biết hiện tại Lâm Phong đã bị hủy diệt ch.ết hay chưa. Gió lốc lợi hại như thế, cho dù có một chút thủ đoạn lợi hại, có lẽ lúc này Lâm Phong cũng đã bị Cừu Quân Lạc chém ch.ết rồi nha.

- Gió lốc làm sao vẫn còn duy trì, chẳng lẽ Cừu Quân Lạc còn chưa giết được hắn hay sao, thời gian cũng chỉ còn lại nửa nén hương nữa thôi.

Khương Ninh nhíu mày lại, nhìn cơn gió lốc gào thét bên kia, cho dù gã bị cuốn vào trong, cũng bị Cừu Quân Lạc giết rồi, gã không tin Lâm Phong, một tên Thiên Vũ cảnh tầng hai, có thể sống đi ra. Khương Ninh không tin, những người khác cũng đều không tin, bọn họ đều chờ đợi xem thi thể Lâm Phong, hắn lại dám kiêu ngạo như vậy, không biết sống ch.ết!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK