Miêu Yêu cảnh giác nhìn Lâm Phong, hoặc có thể nói là thanh ma kiếm trong tay Lâm Phong. Lúc này đây, khuôn mặt hắn đã không còn vẻ tươi cười yêu dị khát máu nữa, mà là mang theo vài phần kiêng kỵ.
Thanh kiếm này đã có được ý chí của mình, là thứ có thể chân chính khống chế hắn, không ai có thể ngăn cản, đừng nói là hắn, cho dù là thời kỳ toàn thịnh, cảnh giới Thiên yêu cũng sẽ chết dưới thanh kiếm này.
Nếu như kiếm cũng có tu vi thì chắc chắn tu vi của thanh ma kiếm này sẽ cao hơn cả Thiên yêu là hắn kia.
Trong lòng Miêu Yêu có kiêng kỵ, cũng có tham lam, tuy hắn là yêu, không cần đến kiếm, nhưng với loại bảo vật này, tương lai khi hắn bước vào Thiên yêu, chỉ cần rạch qua hư không là có thể tạo nên lực sát thương vô cùng mạnh.
Lúc này Lâm Phong không nhận ra là con ngươi của hắn càng thêm lạnh, càng thêm vô tâm vô tình, dường như là đã sa đọa thành ma, chỉ một cái liếc mắt là đủ để Miêu Yêu khẽ run sợ.
- Giết ta?
Lâm Phong lạnh lùng nói, không ngờ tới thời khắc này rồi mà Miêu Yêu vẫn chưa bỏ qua, mà còn muốn giết hắn.
Bàn tay kia chậm rãi giơ lên, ma vân cuồn cuộn lập tức rít gào, không gian rung lên không ngừng. Không gian trên đỉnh đầu Lâm Phong đã bị ma vân hắc ám bao phủ, trời đều âm sầm xuống.
Bất cứ một cử động nào của Lâm Phong đều kéo theo ma vân.
- Giết!
Quát to một tiếng, Lâm Phong vung kiếm chém xuống. Ma vân hắc ám rít gào phóng ra, mà sóng khí trong không gian lại rẽ sang hai bên, dường như kiếm này của Lâm Phong được chém ra trong biển khiến biển tách làm hai, mà không gian ở giữa kia ngoài ma vân thì chỉ có kiếm khí.
Thanh kiếm nổi giận, khát máu, oán trời hận đất.
- Víu!
Miêu Yêu điên cuồng phóng lên trời cao. Thanh kiếm tùy ý này có thể chém đôi cả trời đất ra, mà còn tràn ngập ý chí tiêu cực, Miêu Yêu không dám nghênh đón, chỉ có thể né tránh.
- Oành!
Một ngọn núi ở đằng xa nổ tung, Miêu Yêu vọt lên trời cao, lòng thấy thật sợ. Tốc độ của hắn rất nhanh, nhưng phạm vi công kích của kiếm này lại quá rộng, Lâm Phong chỉ tùy ý vung lên thì kiếm liền chém xuống, mạnh không thể tin nổi.
Khi Miêu Yêu bay lên không, Lâm Phong cũng cầm ma kiếm bay lên, lại vung một kiếm hủy diệt ra, thiên địa lại hiện lên một khe hắc ám nữa.
Miêu Yêu ngưng mắt lại, cả người lóe ra như một vệt sáng, nhanh đến không thể tin nổi.
- Giết!
Trên người Lâm Phong tràn đầy sát ý vô cùng vô tận, lúc này hắn dù nắm kiếm trong tay, nhưng vì cảnh giới không đủ nên ý chí của hắn đã bị kiếm kia ảnh hưởng, cả người đều lộ ra khí thế giết chóc.
Cả người Lâm Phong đều hóa thành ma vân hắc ám, cùng kiếm múa may trong không trung. Ma vân quay cuồng, ma kiếm tung hoành, cả vùng trời đất này nhanh chóng bị ma vân cuồn cuộn bao phủ, tiếng ầm ầm vang lên không dứt.
Nương theo thân thể Lâm Phong và ma vân cuồn cuộn kia còn có một chùm sáng, chùm sáng này đúng là Miêu Yêu.
- Meo meo…
Tiếng mèo kêu chói tai vang lên, trong mắt Miêu Yêu là lửa giận vô tận. Hắn bị Lâm Phong đánh chon gay cả phản kháng cũng không thể, chỉ có liên tục né tránh, chật vật không chịu nổi hệt như Lâm Phong ban nãy. Hiện giờ Lâm Phong cầm ma kiếm trong tay kia đã hoàn toàn làm chủ chiến cuộc.
Nhưng hắn là Thiên yêu, là Thiên yêu hùng mạnh, lại bị một tên con người đánh cho te tua như thế.
Lúc này khuôn mặt Miêu Yêu đã hoàn toàn hóa thành mặt yêu, còn mang theo màu đỏ như lửa, dữ tợn vô cùng.
Nhìn chằm chằm Lâm Phong, Thiên yêu đang tìm kiếm kẽ hở. Hắn không tin Lâm Phong vẫn có thể vung vẫy ma kiếm như thế, dù hiện tại hắn rất chật vật nhưng muốn giết Lâm Phong thì sao lại có thể làm khó được hắn, một Thiên yêu hùng mạnh.
Lâm Phong cũng biết suy tính của đối phương, ma kiếm thật quá mạnh, với tu vi cảnh giới của hắn vốn chẳng thể nào khống chế được, mà tốc độ cũng chậm, bằng không thì con Miêu Yêu này đã sớm bỏ chạy, không dám chiến với hắn rồi.
Hiện giờ Miêu Yêu đang tìm cơ hội giết hắn, cho hắn một chiêu trí mạng.
Đôi đồng tử vô tình dường như mang theo oán hận đậm đến cực điểm, dường như là bị ý chí của kiếm ảnh hưởng. Lâm Phong cười lạnh, lại vung kiếm chém ra, ma vân cuồn cuộn mà động.
Nhưng thanh kiếm này vẫn không đánh trúng được Miêu Yêu, Miêu Yêu ngưng mắt nhìn, rồi lập tức lộ ra ý cười lạnh lẽo vô cùng.
Thân thể rung lên rồi Miêu Yêu lao tới Lâm Phong như một vệt sáng, vô cùng nhanh.
Miêu Yêu dường như đang tích thế, chỉ đợi một đòn sấm sét này, lúc này khuôn mặt yêu thú dữ tợn kia ghê người đến thế.
Lâm Phong không để ý đến khuôn mặt dữ tợn đang càng lúc càng gần kia, đôi mắt hắn vẫn vô tình vẫn lạnh như vậy, không có bất cứ dao động nào.
Tiếng rầm rầm vang lên, đại dương màu tím mênh mông vụt ra, yêu xà màu tím vô tận quấn lấy cơ thể Miêu Yêu. Mà giờ phút này trên người Miêu Yêu đâu cũng là Lôi Viêm hỏa, hơn nữa tốc độ cũng cực kỳ nhanh, Tử Xà Vũ hồn chỉ có thể ngăn cản hắn chút xíu, vốn chẳng có mấy tác dụng gì.
Miêu Yêu cách Lâm Phong càng ngày càng gần, tròng mắt hắn càng ngày càng yêu dị.
Một cái móng vuốt sắc nhọn chộp tới Lâm Phong, lóe lên yêu quang.
- Thiên Phệ!
Lâm Phong quát lên một tiếng, ở phía sau hắn, chín thân thể Thương Long lập tức đập ra, trực tiếp quấn lấy thân thể Miêu Yêu, trói Miêu Yêu lại.
- Meo meo…
Miêu miêu rít gào. Lâm Phong lại vung kiếm lên rồi lập tức chém xuống.
- Giết!
Tiếng quát băng hàn mang theo ma vân cuồn cuộn rít gào vụt ra, Thiên Phệ Vũ hồn lập tức rụt về, trong trời đất này chỉ có một kiếm tràn đầy giết chóc và oán hận.
Miêu Yêu hoảng sợ, Vũ hồn song sinh, kiếm.
Thời gian ngắn ngủi như thế, mỗi một lần Lâm Phong chém xuống, hắn nghĩ cũng đủ để hắn đối phó Lâm Phong rồi. Nhưng dường như hắn đã đánh giá thấp Vũ hồn của con người, hơn nữa lại còn là Vũ hồn song sinh, nó ngăn cản hắn lại một lát, nhưng chỉ một lát ngắn ngủi này đã đủ để quyết định vận mệnh của cuộc chiến này.
Ma vân cuồn cuộn cùng thanh kiếm vô cùng hùng mạnh chém xuống.
- Meo meo…
Một tiếng rít vô cùng chói tai vang vọng trong không gian, Miêu Yêu đã hoàn toàn hóa thành yêu, một luồng khí cấm kỵ phóng ra từ người hắn, dường như giam cầm kia đã bị đánh vỡ.
Ma vân quay cuồng, không gian rung lên. Lâm Phong chỉ cảm thấy có một lực rất mạnh cản ma kiếm chém xuống, một trận gió mạnh như muốn thổi bay cả người hắn đi.
- Giam cầm đã mở rồi!
Lâm Phong khẽ run trong lòng, khí tức kinh khủng này là khí tức của Thiên yêu chân chính.
Lúc Miêu Yêu hóa hình thì bị giam cầm thực lực, hơn nữa giam cầm này e là bị cái gì đó chế ước, không dễ cởi bỏ. Nhưng hiện tại, ma kiếm sắp chém xuống người, con Miêu Yêu này đã bất chấp tất cả mà cởi bỏ giam cầm, đã trở thành Thiên yêu chân chính, Thiên yêu khủng bố.
Cùng Kỳ ở dưới kia, ánh mắt nó vô cùng hưng phấn, hưng phấn mãnh liệt. Làm được rồi, Lâm Phong thật sự muốn chém chết tên này, thậm chí còn khiến hắn phải cởi bỏ giam cầm.
Hóa hình mà còn là biến hóa thành con người chân chính thì không thể nghịch chuyển, đây là quy tắc mà trời cao đã tạo ra, cho yêu thú ngươi cơ hội thành người, ngươi muốn nghịch chuyển thì đó là nghịch thiên. Một khi yêu thú ở thời kỳ hóa hình mà cởi bỏ giam cầm, khôi phục thực lực Thiên yêu thì từ đó về sau, Thiên yêu sẽ trở thành yêu thú bình thường, chỉ có thể có được thực lực hùng mạnh trong thời gian ngắn ngủi, trừ phi gặp được đại kỳ ngộ, không thì cả đời cũng đừng mong khôi phục lại thành Thiên yêu.
Lúc này đây, ở thời khắc khi ma kiếm sắp chém xuống, Lôi Viêm Miêu Yêu này đã nghịch chuyển lại thành Thiên yêu, cũng có nghĩa là hắn đã hoàn toàn xong rồi.
Cùng Kỳ kích động đến mức cả người khẽ run, ngày mà mãnh thú thượng cổ bị cho là sủng vật kia sắp kết thúc rồi.
Nó đã sớm chán ngét con Miêu Yêu này cứ ôm nó vào ngực, nuôi nó thật dịu dàng, mài cho khí thế hung ác của mãnh thú thượng cổ như nó đã không còn chút gì.
Với đôi mắt hung bạo nhìn chằm chằm không trung, Cùng Kỳ đang hy vọng rằng kiếm này của Lâm Phong chém xuống là giết được luôn Miêu Yêu, tốt nhất đừng để hắn có cơ hội vùng dậy.
Miêu Yêu gào to một tiếng, giơ hai vuốt lên bầu trời, mười cái móng yêu dị như thể mười thanh kiếm, chói lóa mắt người, thậm chí còn dài hơn cả kiếm.
- Giết!
Đồng tử hắc ám của Lâm Phong vô cùng cứng cỏi, hắn dồn toàn bộ lực lượng xuống bàn tay rồi chém xuống. Tiếng răng rắc không ngừng vang lên, mười móng vuốt sắc bén kia bị chém đứt.