- Giỏi thật, hổ phụ vô khuyển tử, Lâm Hồng thật lợi hại.
- Đúng, nhớ ngày đó một đứa con của phế vật Lâm Hải đắc ý vênh váo, hôm này gia chủ của chúng ta có hai vị thiên tài. Thiên Thiên thì không nói rồi, kinh tài tuyệt diễm, mà Lâm Hồng thì cũng thiên phú kinh người. Ngoại trừ Thiên Thiên ra, đệ tử của Lâm gia không một ai có thể là đối thủ của Lâm Hồng, ngay cả từ mấy đời trước cũng đều đã bị nhanh chóng vượt qua.
Một vị trưởng lão mới được tấn phong của Lâm gia cười nói, tiếng nói sang sảng, thanh âm truyền đi rất xa rõ ràng vô cùng, mọi người đều có thể nghe được rành mạch.
Trong đó bao gồm cả Lâm Phong đang chầm chậm đi tới gần.
Lâm Phong không nghĩ tới việc vừa đến nơi đã nghe thấy có người nói bậy như thế đối với hắn, trong khóe miệng hắn vẫn lộ ra một nụ cười thản nhiên, hắn ngẩng đầu lên nhìn về đám người ở xa xa, nhẹ nhàng hỏi một tiếng:
- Vậy sao?
Giọng nói tuy không lớn nhưng cũng đủ truyền khắp diễn võ trường, làm cho tất cả mọi người đều có thể nghe thấy được.
Ánh mắt của mọi người ngưng tụ lại, quay đầu lại nhìn lập tức họ nhìn thấy một thân hình tuổi trẻ tuấn lãng, một thân hình khá quen thuộc.
Con người quen thuộc này vốn vẫn bị mọi người coi là phế vật, ngay vừa mấy năm trước tại hội hàng năm của Lâm gia trên cường thế quật khởi, sau đó trên chiến đài ở thành Dương Châu cũng đã bộc lộ tài năng, làm cho mọi người lại một ần nữa nhận rõ ràng, nhưng mà Lâm Phong vẫn chỉ là một người đã bị Lâm gia từ bỏ, một người bị trục xuất khỏi gia tộc.
Ở giữa Lâm Thiên cùng với hắn, Lâm gia chọn Lâm Thiên, bởi vì tất cả mọi người đều cho rằng Lâm Thiên có thể so sánh cùng với Lâm Phong, cũng có tiền đồ, thành tựu tương lai rất cao, có thể dẫn dắt Lâm gia đi lên phía trước.
- Là hắn, Lâm Phong?
- Lâm Phong hắn đã trở về, về tới Lâm gia.
Nhìn thấy thân hình quen thuộc này, ánh mắt mọi người đều ngưng tụ nhưng ý vị trong các đôi mắt thì thật khác nhau.
Chàng trai thanh tú này, giờ đây trên người của hắn đã thành thục hơn rất nhiều, góc cạnh trên mặt lại càng rõ ràng hơn, đồng thời trong cái ánh mắt bình tĩnh kia đã nhiều thêm vài phần phong duệ, vài phần không thể kiềm chế được.
- Lâm Phong.
Ánh mắt Lâm Bá Đạo hơi nheo lại, người thanh niên bị y đuổi khỏi Lâm gia giờ cũng dám trở về.
Lâm Bá Đạo nở một nụ cười hàm ý châm chọc, thật là thiên đường có lối thì không đi, Lâm Phong lại muốn trở về đây là muốn chết sao?
Mà ở trên đài chiến đấu kia, ánh mắt Lâm Thiên với ánh mắt Lâm Bá Đạo lại hoàn toàn tương phản, nhìn thấy Lâm Phong thân thể của cô ta run lên kịch liệt, là Lâm Phong ư, dĩ nhiên là hắn rồi.
Lâm Thiên đã từng nghĩ tới, ở trong Hoàng thành người thanh niên đã quấy lên một hồi gió sao mưa máu, liệu có trở về thành Dương Châu, có trở về Lâm gia hay không.
Sự lo lắng của cô ta đã biến thành sự thật, Lâm Phong đúng là đã trở lại, trở lại chỗ này. Hắn trở về đòi lại cái tôn nghiêm mà Lâm gia đã làm mất đi của hắn.
- Ngươi còn dám trở về?
Tân tấn Cửu trưởng lão nhìn Lâm Phong, trong khóe miệng mang theo một nét cười lạnh lùng tà ác, nói:
- Lâm Phong, phụ thân ngươi phản nghịch tông tổ, giết huynh đệ đồng tông tội không thể tha, bị trục xuất khỏi gia tộc. Còn ngươi trong mắt không có tôn trưởng, kiêu căng tự phụ cũng đã bị trục xuất khỏi gia tộc. Ngày đó ở phủ thành chủ ngươi đã lấy Nạp Lan Phượng uy hiếp nên đã may mắn thoát chết, hôm nay ngươi lại còn dám trở lại thành Dương Châu, lại dám trở lại Lâm gia?
- Những lời vô nghĩa của ngươi, ngươi đã nói xong chưa?
Lâm Phong nhìn ngưởi Cửu trưởng lão mới kế nhiệm này mà có chút buồn cười, hắn trở lại là cũng vì những tên này đã đắc tội với hắn, nên hắn thật không muốn nghe.
- Vô nghĩa?
Trong đôi mắt vị Cửu trưởng lão kia hơi hơi khép lại chỉ còn một khe hở nhỏ nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, ánh mặt lộ ra một tia khinh bạc.
- Ngươi vừa nói ta là phế vật, hôm nay đúng là ngày hội hàng năm của Lâm gia, có cần để cho con của ngươi cùng ta thử một chút không?
Lâm Phong thấp giọng nói, Cửu trưởng lão này hắn cũng tự nhiên nhận ra, là đường bá của hắn, con của gã tuổi cũng xấp xỉ với Lâm Phong.
Nghe được lời nói của Lâm Phong, gã trầm mặc không nói, đôi mắt lại càng lạnh nhạt hơn.
- Tại sao không nói? Con của ngươi ngay cả phế vật như ta mà cũng không dám đấu, đây chẳng phải là còn tệ hơn cả phế vật sao?
Giọng nói của Lâm Phong đem theo mấy phần châm chọc, bước chân chậm rãi bước ra, một lát sau hắn đã đi tới trước mặt đám người, hắn đi về phía đài diễn võ hàng năm của Lâm gia.
Nhìn thấy Lâm Phong đi đến rất nhiều thanh niên là đệ tử của Lâm gia đều tránh đường để cho Lâm Phong đi, Lâm Phong lập tức bước lên đài diễn võ nhìn xuống đám người xung quanh.
- Tại sao tất cả đều không nói?
Lâm phong nhìn đám người trầm mắc lại cất tiếng hỏi một lần nữa.
Lâm Bá Đạo cất tiếng cười lạnh nhạt nói:
- Lâm Phong, chúng ta niệm tình ngươi cũng là người Lâm gia, đã hơn một lần cố ý tha cho ngươi một mạng, tha cho ngươi không phải chết mà ngươi dường như cũng không biết ơn, ngươi còn dám quay về Lâm gia làm náo loạn.
- Tha cho ta một mạng, không bắt ta phải chết?
Lâm Phong có chút ngạc nhiên, từ bao giờ mà Lâm Bá Đạo đã lương thiện như vậy, mà đã tha cho hắn.
- Chả trách mới đi đến nơi, đã nghe cả tiếng rắm ngựa nịnh hót, gia chủ còn không biết xấu hổ như thế này, chả trách người dưới cũng như vậy.
- Nói láo, không biết xấu hổ.
Cửu trưởng lão quát to một tiếng, trên người có khí lạnh phát ra.
- Ta nói láo, không biết xấu hổ, vừa rồi các ngươi nói Lâm Thiên cùng Lâm Hồng thiên phú dị bẩm, đều là thiên tài đúng không?
- Tất nhiên Thiên Thiên cùng Lâm Hồng đều là thiên tài của Lâm gia.
- Lâm Phong ta đây là phế vật đúng không?
- Thì ra ngươi cũng biết.
Cửu trưởng lão châm chọc nói.
- Một khi đã như vậy, ta đây phế vật này nguyện ý lĩnh giáo một chút các vị thiên tài ở đây, Lâm Hồng hay Lâm Thiên tùy ý các ngươi, nếu ta bại ta nguyện chết.
Lâm Phong nhẹ nhàng nói nhưng lại làm cho ánh mắt đám người ngưng tụ lại, nếu ta bại ta nguyện chết.
Thật là lời ngông cuồng, vừa bá đạo, vừa uy phong.
Mọi người Lâm gia đều trầm mặc, trừ Lâm thiên cùng với Lâm Hồng, nào có ai có thể dám cùng Lâm Phong ứng chiến. Một năm trước đây Lâm Phong cũng đã rất mạnh rồi nói gì đến hiện tại.
- Như thế nào đều không nói, ta Lâm Phong muốn chết.
Lâm Phong liếc mắt một cái nhìn đám người xung quanh, trên khóe miệng mang theo ý trêu tức đến cực điểm.
Muốn chết, lời nói hết sức ngông cuồng làm cho ánh mắt mọi người đều ngưng tụ lại, nhưng vẫn như cũ không có người trả lời. Tất cả ánh mắt của các đệ tử Lâm gia khác đều đặt trên người Lâm Thiên và Lâm Hồng, chỉ có hai người có khả năng chiến thắng Lâm Phong.
Nhưng mà những người sinh hoạt trong Hoàng thành như bọn họ sao có thể dám cùng Lâm Phong chiến đấu một trận, đó mới là muốn chết.
- Ta Lâm Phong muốn chết cũng không có người ứng chiến, một đám phế vật như thế mà cũng dám nói cái gì là thiên phú, kinh người, kinh thái tuyệt diễm. Lâm Phong ta thật khâm phục cái vô sỉ của các người, các người lại có thể làm được như thế mà không biết xấu hổ.
Giọng nói châm chọc của Lâm Phong càng lúc càng lớn hơn, người Lâm gia đều cảm thấy trên mặt nóng rát. Lâm Phong là con cháu của Lâm gia đã bị Lâm gia dứt bỏ, nhưng nay lại đang đứng ở trên đài cao khiêu chiến người Lâm gia, nói rằng muốn chết nhưng người Lâm gia lại không một người nào dám chiến đấu, trong đó bao gồm cả người được nâng lên trời là Lâm Thiên.
- Ngươi làm càn.
Cửu trưởng lão giận dữ quát một tiếng.
- Ngươi làm càn.
Ông ta vừa dứt lời Lâm Phong cũng đồng dạng gầm lên:
- Ngay cả ngươi, ngươi vừa mới nói ta là phế vật bọn họ là thiên tài, hiện tại đây bọn họ đang là người thế nào? Ta Lâm Phong đang đứng ở chỗ này muốn chết, bọn họ không dám ứng chiến, nếu ngươi nguyện ý thì ngươi cũng có thể lên đây, ta Lâm Phong, muốn chết.
Cuồng, cuồng, thật cuồng vô cùng.
Ngay cả trưởng lão, Lâm Phong cũng dám khiêu chiến.
Ánh mắt trưởng lão khép lại thành một đường, ông ta liếc mắt một cái nhìn Lâm Hồng cùng Lâm Thiên lập tức cười lạnh nói:
- Lâm Phong, Lâm Thiên và Lâm Hồng là thiên tài của Lâm gia nên không thèm đấu với ngươi, nếu ngươi đã muốn chết, ta sẽ cho ngươi được toại nguyện.
Dứt lời Cửu trưởng lão sải bước ra, trực tiếp vượt qua khán đài đến trước mặt Lâm Phong.
- Thật là lợi hại, thân pháp khinh công thật xinh đẹp! Lâm phong dám khiêu chiến trưởng lão thật là quá cuồng vọng rồi, đúng là muốn chết.
- Cửu trưởng lão không hổ là cường giả, thực lực Linh Vũ cảnh tầng năm quả nhiên lợi hại, Lâm Phong hẳn là chết chắc rồi.
Đám người nhìn Cửu trưởng lão ra tay thì trong lòng đều nghĩ đến, đổng thời một cỗ chưởng lực băng hàn cuồng bá từ trong tay lão bay ra đánh tới hướng Lâm Phong, dường như là muốn làm cho Lâm Phong đông cứng lại.
Lâm Phong bình tĩnh đứng ở đó nhìn vào đỉnh đầu trưởng lão, trong ánh mắt hiện lên một nụ cười thương hại.
- Chết đi.
Cửu trưởng lão quát to một tiếng. Nhưng mà cũng vào lúc này thân thể của Lâm Phong lay động, hoặc là nói tay hắn động, tay hắn vẽ một đường quang hoa chói mắt trong hư không, một lóe lên liền lập tức biến mất. Cửu trưởng lão ngay cả một tiếng kêu thảm thiểt cũng không kịp phát ra, ngay giữa thân thể xuất hiện một đường máu, huỵch một tiếng ngã ngay trên mặt đất, ánh mắt vẫn còn mở nhưng hơi thở thì đã không còn.
Rầm!
Trong lòng mọi người đột nhiên run lên, Lâm Bá Đạo cũng đứng lên nhìn cảnh tượng khiếp sợ này, Cửu trưởng lão đã chết?
Cửu trưởng lão bị Lâm Phong một chiêu đánh chết.
Đám người chấn động điên cuồng, chỉ thấy Lâm Phong thản nhiên liếc mắt một cái về phía cái thi thể kia nói:
- Phế vật.
Bước chân lại một bước bước ra ánh mắt Lâm Phong quét về phía đám người, hết sức ngông cuồng, hết sức kiêu căng.
- Ta Lâm Phong, muốn chết.