Ngay cả người khống chế chiến hạm giờ này cũng ngưng trọng như thế, có thế thấy phong bạo này có tính hủy diệt.
- Rống!
Trong lúc mơ hồ có tiếng rống giận cuồng bá truyền ra, chỉ thấy một vòng phong bạo hắc ám đụng vào quầng sáng trên chiến hạm, khiến cả chiến hạm mạnh mẽ run rẩy.
- Thật đáng sợ, một kích Tiêu Dao môn chủ cũng không có uy thế như thế.
Trong lòng Lâm Phong run lên, đây chỉ là một lớp công kích, xa xa Hoang Hải quay cuồng hóa thành một làn phong bạo mới, thậm chí có tiếng khóc chói tai bén nhọn truyền đến.
- Cái đó …Tử Linh!
Lâm Phong nhìn phong bạo hủy diệt xa xa, có đôi mắt đáng sợ đang lóe lên, thật đáng sợ, Chẳng lẽ giống như đồn đại, Hoang Hải chính là chiến trường thời kỳ thượng cổ, sinh linh lầm than, vô số người bị chôn tại đây. Thiên địa sụp đổ, mới hình thành mảnh Hoang Hải hủy diệt này?
- Các ngươi còn không đi vào? Người khống chế chiến hạm quát một tiếng với Lâm Phong, một luồng sóng phong bạo k.hủng bố công kích lên chiến hạm Tử Ngọc, khiến chiến hạm không ngừng xoay chuyển.
- Ta xem một chút.
Lâm Phong khẽ lắc đầu, nói với mọi người:
- Các ngươi vào trong đại sảnh trước, ta sẽ nhanh đi vào.
- Ta cũng muốn nhìn một chút!
Ánh mắt Hoàng Phủ Long lóe lên, ánh mắt nhìn chằm chằm phong bạo hủy diệt trong Hoang Hải, có vẻ hưng phấn.
- Hả? Một cường giả bên cạnh nhíu mày, đám người kia vậy mà lại muốn xem phong bạo hủy diệt của Hoang Hải.
- Tùy các ngươi!
Người khống chế chiến hạm lạnh lùng nói, chỉ thấy hai chân y vững vàng cắm rễ trên chiến hạm, phóng ra từng đạo áo nghĩa, lưu chuyển trong quầng sáng.
- Oanh!
Một cỗ phong bạo đáng sợ công kích vào quầng sáng, người nọ buồn bực hừ một tiếng, sắc mặt càng thêm khó coi, thu hồi khí tức áo nghĩa lại.
- Có lẽ chúng ta đụng phải phong bạo Hoang Hải có tính chất hủy diệt!
Sắc mặt người nọ ngưng trọng, vừa rồi y cảm thụ, cỗ phong bạo Hoang Hải này rất đáng sợ. Thiên địa càng ngày càng mờ, chiến hạm Tử Ngọc không có đường lùi, chỉ có không ngừng tiến lên, phong bạo Hoang Hải k.hủng bố chấn động không gian, dường như có vô số vong hồn đang gào thét.
- Rống… Thiên địa hoàn toàn tối sầm, Lâm Phong nhìn về phía trước chỉ thấy một vòng phong bạo mở cái miệng khổng lồ, muốn cắn nuốt chiến hạm.
- Ầm ầm!
Chiến hạm Tử Ngọc điên cuồng run rẩy, từng tiếng nổ ầm ầm truyền ra, dường như quầng sáng áo nghĩa bị phá tan. Thân thể Lâm Phong không tự chủ được quay cuồng, chiến hạm bị nuốt vào. Trời đất u ám, Lâm Phong chỉ nghe được tiếng nổ ầm ầm, thân thể bọn họ không ngừng va đụng lên chiến hạm. Rất nhiều người hoảng sợ hô lên, dường như tận thế đang giáng xuống.
- Sẽ ch.ết sao? Thân thể Lâm Phong không ngừng va chạm, thầm nghĩ trong lòng một tiếng, không ngờ mình đụng phải phong bạo Hoang Hải đáng sợ như thế, nếu cỗ phong bạo này đánh tan quầng sáng, không biết sẽ có hậu quả gì.
- Lâm Phong.
Lúc này trong hắc ám truyền ra một tiếng hô, thanh âm của Đường U U.
- Ta đây.
Lâm Phong lên tiếng, lập tức ầm một tiếng, thân thể không biết đụng phải chỗ nào.
- Chúng ta sẽ ch.ết sao!
Đường U U hỏi một tiếng, khiến Lâm Phong trầm mặc, sẽ ch.ết sao? Hắn cũng không biết.
- Chịu đựng, phong bạo không đánh tan quầng sáng áo nghĩa, chúng ta sẽ không có việc gì.
Trong bóng đêm truyền ra tiếng của Quân Mạc Tích.
- Đúng, chúng ta còn phải tới Bát Hoang cảnh, làm sao ch.ết ở chỗ này.
Lâm Phong rống lên một tiếng hô:
- Phi Dương, Đại Hại Trùng, hô lên một tiếng nào.
- Ta rất tốt.
Thanh âm Vân Phi Dương truyền ra.
- Cái thời tiết ch.ết tiệt này, sao lại tối đen như vậy.
Đại Hại Trùng thì thầm một tiếng, khiến đám người Lâm Phong ngạc nhiên, tên này... Phong bạo hủy diệt vẫn tiếp tục, đám người Lâm Phong chỉ cảm thấy xương cốt trên người bể nát. Phong bạo gào thét, bọn họ mơ hồ nghe được tiếng răng rắc, như thể quầng sáng áo nghĩa tan vỡ, khiến trong lòng bọn hắn lạnh lại. Nếu quầng sáng tan vỡ, chỉ sợ bọn họ sẽ bị phong bạo Hoang Hải cắn nuốt sạch. Dường như trải qua một lúc lâu, cuối cùng phong bạo không mãnh liệt nữa, đám người có thể cảm nhận rõ thông qua chấn động yếu đi, điều này khiến trong lòng nhiều người hưng phấn, phong bạo Hoang Hải yếu đi, chiến hạm Tử Ngọc trụ vững. Dao động càng ngày càng nhỏ, rốt cuộc mọi người lại lần nữa thấy được ánh sáng. Lâm Phong ổn định thân thể của mình, đứng trên chiến hạm Tử Ngọc, nhìn phong bạo Hoang Hải vẫn gào thét giận dữ như trước, chỉ cảm thấy giống như một giấc mộng, còn sống, trận phong bạo Hoang Hải hủy diệt này rốt cuộc dừng lại. Ngẩng đầu, Lâm Phong nhìn quầng sáng áo nghĩa nhạt đi rất nhiều, thậm chí có vết rạn mơ hồ, chỉ sợ một vòng phong bạo nữa tới, quầng sáng sẽ vỡ vụn. Quay đầu lại, Lâm Phong thấy đám người Đường U U bước tới, cùng nhau tới bên này, khuôn mặt của bọn họ nở nụ cười. Lâm Phong cũng cười, nguy hiểm thật, không ngờ lại gặp phải phong bạo Hoang Hải đáng sợ như vậy. Lúc này, chiến hạm Tử Ngọc là một mảnh hỗn độn, các kiến trúc bị phá vỡ, mọi người lộ ra thần sắc mừng rỡ, phong bạo rốt cuộc tan biến, bọn họ còn sống. Ánh mắt người khống chế chiến hạm nhìn quầng sáng áo nghĩa, lông mày nhíu lại, lập tức xoay người, y tiến vào trong đám người, tới trước mặt nữ tử xinh đẹp, nói:
- Dương tiểu thư, để người sợ hãi rồi.
Nữ tử lắc đầu:
- Chiến hạm Tử Ngọc này cũng coi như vững chắc, có thể kiên trì trước loại phong bạo Hoang Hải k.hủng bố này.
Tuy nhiên đã bị tàn phá mạnh mẽ, cẩn thận một chút.
- Dạ, ta hiểu.
Người khống chế chiến hạm gật đầu, hiện giờ chiến hạm đích thực không thể chịu đựng được phong bạo quá lớn nữa. Đám người cảm thấy kinh hãi, cường giả Minh Nguyệt Phàm, khi phong bạo qua đi, vậy mà lại tới an ủi nữ tử xinh đẹp này đầu tiên, không biết thân phận nàng như thế nào lại khiến y coi trọng như vậy. Chiến hạm Tử Ngọc tiếp tục tiến về phía trước, Phong bạo rốt cuộc lắng xuống chạy trong Hoang Hải, nhìn mảnh Hoang Hải mênh mông thâm thúy, trong lòng mọi người vẫn luôn căng như dây đàn. Phía xa, hoang khí đáng sợ xung thiên, trong lòng mọi người lập tức căng thẳng, sao lại thế? Chẳng lẽ lại xuất hiện phong bạo Hoang Hải? Thần sắc người khống chế chiến hạm Tử Ngọc cũng nghiêm túc, nhìn hoang khí phóng lên không. Lập tức một điểm đen hiện ra ở phương xa, tốc độ của điểm đen này rất nhanh, không lâu sau đám người có thể nhìn thấy điểm đen là cái gì. Chiến hạm hoang buồm! Năm sáu chiếc chiến hạm hoang buồm đồng loạt hiện ra, nhanh chóng tiến về bên này, khiến thần sắc người khống chế chiến hạm Tử Ngọc cứng lại. Chỉ một lát, năm sáu chiếc chiến hạm đã bao vây chiến hạm Tử Ngọc.
- Bằng hữu Cửu Long đảo, từ trước tới nay, Minh Nguyệt Phàm chúng ta dường như nước sông không phạm nước giếng cùng các hạ a.
Người khống chế chiến hạm Tử Ngọc mở miệng nói. Hoang Hải tồn tại vô số năm, sinh ra một ít đảo tự nhiên cực lớn, giống như những tòa thành. Những nơi đó được người phát hiện, thậm chí có cường giả tu luyện trên đảo. Theo năm tháng trôi đi, tạo thành một ít thế lực đáng sợ. Bọn họ hoành hành trong Hoang Hải, bắt cóc võ tu, cướp đoạt bảo vật. Cửu Long đảo, một tòa hoang đảo cực kỳ nổi danh trong Hoang Hải, một cỗ thế lực đáng sợ.
- Ngươi đi đi, chiếc chiến hạm Tử Ngọc này, chúng ta muốn.
Lúc này, trên chiến hạm đối diện, một thanh âm lạnh như băng xuyên thấu qua quầng sáng truyền vào tai mọi người, khiến thần sắc nhiều người ngưng lại. Bọn họ gặp phải vận rủi gì, sau khi gặp phong bạo Hoang Hải, lại đụng phải người Cửu Long đảo.
- Nếu Cửu Long đảo cần chiến hạm Tử Ngọc, Minh Nguyệt Phàm có thể dâng tặng vào ngày khác!
Người khống chế chiến hạm Tử Ngọc mở miệng nói. Giờ phút này y vô cùng buồn bực, Cửu Long đảo là một tòa thành thị trên một hoang đảo, nội tình còn đáng sợ hơn Minh Nguyệt Phàm, đối phương sẽ không sợ bọn họ.
- Nói nhiều như vậy làm gì, cút!
Một đạo âm thanh lạnh như băng truyền ra, lập tức có mấy đạo thân ảnh bay lên trời. Trên người những người này đều lộ ra khí tức áo nghĩa đáng sợ, đều là Tôn giả cường đại.
- Xem ra Cửu Long đảo không phải vì chiến hạm Tử Ngọc mà đến.
Thần sắc người khống chế chiến hạm Tử Ngọc ngưng lai, sắc mặt cực kỳ khó coi. Cửu Long đảo xuất động nhiều chiến hạm và cường giả như vậy, hiển nhiên mục tiêu của họ không phải chiến hạm Tử Ngọc!