Lúc Lâm Phong và Đoàn Hân Diệp dắt tay nhau đi đến, Nguyệt Thiên Mệnh nhìn thấy hai người thân mật khăng khít, trong đôi mắt của hắn sáng lên một chút dị sắc, hào quang trong mắt lóe ra như có vài phần không hài lòng.
Mà trong mắt Nguyệt Thiên Thần thì lại lộ ra vẻ phẫn nộ, trong đôi mắt lộ ra vẻ tức giận vô cùng, xem ra hận đến không thể lập tức ra tay với Lâm Phong.
Khi đi vào trong Quan Tinh các, Lâm Phong dường như cảm nhận được ánh mắt của Nguyệt Thiên Thần, ánh mắt hắn lạnh lẽo đảo qua, cạnh sắc lóe ra hai mũi nhọn lợi hại, khiến cho Nguyệt Thiên Thần rùng mình một cái, hai hàm răng cắn chặt lại.
Ngày xưa ở trong Tương Tư Lâm, hắn là Nguyệt thiếu gia, Lâm Phong chẳng qua chỉ là một thanh niên Linh Vũ cảnh có một chút thiên phú, căn bản không có gì để cho hắn phải để vào trong mắt. Một lần kia, dường như vẫn là Lâm Phong lần đầu tiên nhìn thấy công chúa Đoàn Hân Diệp. Theo hắn, Lâm Phong và Đoàn Hân Diệp không có khả năng, bởi vì Lâm Phong là dân đen mà Đoàn Hân Diệp là công chủa cao cao tại thượng, làm sao lại có thể xứng đôi với Lâm Phong được.
Nhưng hiện giờ, Lâm Phong có được thực lực Huyền Vũ cảnh dũng mãnh, đã gạt bỏ Đại Bằng công tử trong Bát đại công tử, đem người đến diệt Hạo Nguyệt tông, Băng Tuyết sơn trang và mấy đại môn phái, thậm chí tàn sát cả Tuyết Nguyệt thánh viện. Hơn nữa hắn còn là con ruột của cô cô của hắn, đó là Nguyệt Mộng Hà. Chỉ có một thời gian ngắn ngủn không quá dài, Lâm Phong đã bỏ hắn quá xa. Hiện giờ chỉ một ánh mắt của Lâm Phong là miệng của hắn phải ngậm lại, ánh mắt cũng không dám đối diện với ánh mắt của Lâm Phong.
Có lẽ cái này gọi là vở kịch của cuộc đời, biến ảo vô thường, Nguyệt Thiên Thần, hắn chưa từng nghĩ đến lại có một ngày như vậy.
Thậm chí Lâm Phong cũng chỉ nhìn hắn một cái rồi rời ánh mắt đi chỗ khác, ánh mắt của hắn đã rơi vào trên người của Nguyệt Thiên Mệnh, trong hư không ánh mắt hai người đụng vào nhau.
Nguyệt Thiên Mệnh là công tử thứ hai trong bát đại công tử của nước Tuyết Nguyệt, thực lực mạnh không thể nghi ngờ, có được huyết mạch lực lượng của Nguyệt gia, nói cho rõ ràng thì hắn vẫn là huynh trưởng của Lâm Phong.
Trước kia thì Nguyệt Thiên Mệnh đối với Lâm Phong không có gì, nhưng lúc này ánh mắt của hắn lại tựa hồ như không hữu hảo mà lại có chút lạnh lùng, ánh mắt hắn ngẫu nhiên dừng lại ở trên người Đoàn Hân Diệp bên cạnh Lâm Phong.
Sau khi tắm rửa Đoàn Hân Diệp mặc chiếc váy lễ phục dài quét đẩt, mái tóc dài phủ xuống hai vai, mặc dù không có bày ra châu quang bảo khí nhưng vẫn cao quý đến làm cho người ta không dám nhìn thẳng, ở dưới ánh trăng vẫn giống như lần trước, đẹp như một tiên nữ.
Không chỉ là Nguyệt Thiên Mệnh nhìn Đoàn Hân Diệp mà người của đế quốc Long Sơn, rất nhiều người cũng nhìn Đoàn Hân Diệp, có người thì thưởng thức, có người thỉ trong ánh mắt lại mang theo hàm nghĩa khác.
Đương nhiên, gần như giữ lễ, ánh mắt của bọn họ chỉ dừng lại môt lát rồi liền dời đi, nếu không thì lại hóa ra không hiểu quy củ lễ phép rồi, mà nếu là chọc giận Lâm Phong thì cũng không hay.
- Lâm Phong, Hân Diệp, đang chờ hai người, hai người mau tới đây ngồi đi.
Đoàn Vô Nhai nhìn thấy Lâm Phong và Đoàn Hân Diệp đến thì cất tiếng gọi. Lúc này đây vẫn là đám người Nhược Lam Sơn ngồi ở chủ vị Đoàn Vô Nhai ở vị trí thứ hai mà ở phía đối diện với Đoàn Vô Nhai thì vẫn đang còn không, Đoàn Vô Nhai chỉ vào nơi đó để Lâm Phong và Đoàn Hân Diệp đến ngồi.
Lâm Phong cũng không khách khí cùng với Đoàn Hân Diệp tới đó ngồi xuống. Đoàn Hân Diệp là công chúa của nước Tuyết Nguyệt, ngồi ở vị trí chủ vị cũng là đương nhiên, mà Lâm Phong cùng đến với Đoàn Hân Diệp, nếu là ngồi ở phía dưới thì có vẻ như không xứng với Đoàn Hân Diệp. Lâm Phong hắn tự nhiên sẽ không làm như vậy mà thản nhiên ngồi cùng một chỗ với Đoàn Hân Diệp.
- Tốt lắm, Nhược tiền bối, Lâm Phong và Hân Diệp tới rồi, chúng ta bắt đầu đi.
Đoàn Vô Nhai cười nói, Nhược Lam Sơn khẽ gật đầu, có một đoàn thiếu nữ đưa đồ ăn lên, cung kính đưa đến trước mặt mỗi một người một chiếc bàn gỗ đàn đỏ.
- Nhược tiền bối, mấy ngày nay Vô Nhai khoản đãi không chu toàn, không cần phải trách móc, hôm nay Vô Nhai đền cho huynh một ly rượu này.
Đoàn Vô Nhai nói theo nghi lễ xã giao rồi uống cạn ly rượu.
- Nào có! Hoàng tử Đoàn Vô Nhai đã hao tổn tâm sức, ở đâu ra không chu toàn?
Nhược Nhược Lam Sơn khách khí nói với Đoàn Vô Nhai, ông ta nâng chén rượu lên cách không cụng ly với Đoàn Vô Nhai rồi cũng uống cạn chén rựou, thái dộ hết sức tự nhiên.
- Tốt lắm, chư vị ít có dịp ngồi cùng với nhau, chúng ta cùng nhau uống một chén.
Nhược Nhược Lam Sơn lại cười nói, một lần nữa nâng chén rượu lên nhìn vể phía Lâm Phong và Đoàn Hân Diệp nói:
- Lâm Phong thiên phú dị bẩm, công chúa Hân Diệp đẹp như tiên nữ, hai người đúng là đẹp đôi, nào chúng ta cùng nhau uống cạn.
- Lâm Phong tạ ơn tiền bối rồi.
Lâm Phong khách khí nói, tất cả mọi người đều nâng chén, đối với thị ý của Nhược Nhược Lam Sơn lập tức đều uống cạn.
Còn lại chén rượu không, lại nhẹ nhàng đặt xuống.
- Bộp, bộp.
Một tiếng vang nhỏ truyền ra, ở trong Quan Tinh các yên tĩnh xem ra có chút khác thường, ánh mắt của mấy người này nhìn về phía âm thanh vừa phát ra, không ngờ đó là Nguyệt Thiên Thần.
Chỉ thấy đôi mắt Nguyệt Thiên Thần không có thiện ý nhìn Lâm Phong chằm chằm, ở trong chỗ sâu trong con ngươi của hắn còn có mấy phần ghen tỵ.
- Lâm Phong hắn chỉ là một tên dân đen trong cỏ dại, làm sao có thể xứng đôi cùng công chúa Đoàn Hân Diệp. Đại ca của ta, Nguyệt Thiên Mệnh xếp thứ hai trong Bát đại công tử, lại sớm đã có hôn ước cùng với hoàng thất Đoàn gia. Công chúa Hân Diệp và đại ca của ta mới là xứng đôi, Lâm Phong chẳng là cái thá gì cả.
Nguyệt Thiên Thần lạnh lùng nói, âm thanh cực kỳ chói tai. Thật ra thì hắn rất thích Đoàn Hân Diệp, cho tới bây giờ hắn luôn luôn kỳ vọng Nguyệt gia có thể cưới Đoàn Hân Diệp cho hắn, nhưng sau khi Nguyệt Thiên Mệnh trở về, hắn liền bỏ đi ý nghĩ này. Nguyệt gia cũng đang chuẩn bị cho Nguyệt Thiên Mệnh và Đoàn Hân Diệp hoàn thành hôn ước.
Nhưng không nghĩ cái tên đã đối đầu ngày xưa là Lâm Phong lại nhúng tay vào, hơn nữa Đoàn Hân Diệp còn đặc biệt thân mật với Lâm Phong, dường như hai bên tình nguyện, điều này đương nhiên khiến cho Nguyệt Thiên Thần vô cùng khó chịu, hắn không chiếm được Đoàn Hân Diệp thì Lâm Phong làm sao lại có thể có được chứ.
Nhược Lam Sơn vô cùng sửng sốt, ánh mắt nhìn về phía Nguyệt Thiên Thần, người này thật lỗ mãng không có quy củ.
Lập tức hắn ta lại đưa ánh mắt về phía Đoàn Vô Nhai, đã thấy Đoàn Vô Nhai cúi đầu xuống chén rượu vẻ mặt trầm mặc, không ngờ cũng không mở miệng nói chuyện nữa.
Cảnh tượng này không khỏi khiến cho Nhược Nhược Lam Sơn lộ ra một tia thú vị, có thật là Nguyệt Thiên Mệnh và Đoàn Hân Diệp có hôn ước trong người không?
Lâm Phong quay lại, ánh mắt dừng ở trên người Nguyệt Thiên Thần, lại là một đạo ánh sáng bùng ra lạnh lùng sắc bén, nó giống như một lưỡi kiếm khiến cho những lời nói của Nguyệt Thiên Thần đang muốn nói ra đều dừng ngay lại, hắn chỉ có nhìn Lâm Phong chằm chằm.
- Hôn ước, ai định hôn ước?
Lâm Phong lạnh như băng hỏi, nếu hắn đã nhận Đoàn Hân Diệp, sao hắn có thể để cho người khác nhúng vào làm bẩn danh dự của nàng, bất kể như thế nào, hiện tại Đoàn Hân Diệp thuộc về hắn, Lâm Phong, cho dù là có hôn ước thì cũng không tính.
- Hoàng thất Đoàn gia cùng với Nguyệt gia ta từng có ước định, nếu là người hậu bối kế thừa có huyết mạch lực, có được Vũ hồn huyết mạch mà lại khác phái thì giao cho bọn họ hôn ước đem kết hợp huyết mạch, công chúa Đoàn Hân Diệp thân phận cao quý sao có thể xứng đôi cùng với ngươi.
Nguyệt Thiên Thần lạnh lùng nói, hắn cũng không nói dối, Nguyệt gia và Đoàn gia đích xác có ước định giống như lúc trước hoàng thất phải phá hư hôn nhân của Nguyệt Mộng Hà cùng với Lâm Hải, bởi vì xem ra Nguyệt Mộng Hà và Hoàng thất của hắn có hôn ước trong người, sao có thể để cho Lâm Hải nhúng tay vào, bởi vậy nên đã trăm phương nghìn kế tru sát Lâm Hải.
Tổ tiên hai nhà đặt ra ước định này, mục đích là để cho huyết mạch kết hợp làm, cho hậu đại của bọn họ sinh ra dung hợp hai loại lực lượng huyết mạch, để trở nên càng cường đại hơn.
- Ngươi muốn cùng với ta so sánh lực lượng huyết mạch xem ai mạnh, hay là muốn cùng ta so sánh, xem ai có Vũ hồn cường đại hơn?
Lâm Phong lạnh lùng nói, khiến cho ánh mắt Nguyệt Thiên Thần bị kìm hãm lại. Đúng vậy, Lâm Phong hắn cũng có được Cửu Long thiên phệ Vũ hồn, kế thừa lực lượng huyết mạch của Nguyệt Mộng Hà, bất kể là huyết mạch hay là lực lượng Vũ hồn thì hắn vẫn là hùng mạnh hơn Nguyệt Thiên Thần rất nhiều, Nguyệt Thiên Thần có tư cách gì mà so với Lâm Phong.
- Ngươi không phải là người của Nguyệt gia ta.
Nguyệt Thiên Thần trầm mặt nói.
Đã thấy Lâm Phong hừ một tiếng hắn nói:
- Ta cũng chưa bao giờ nói ta là người Nguyệt gia! Ngươi không phải vừa nói kết hợp mục đích là dung hợp lực lượng huyết mạch đấy ư, một khi đã như vậy thì sao lại luận có phải hay không là người của Nguyệt gia, nếu ta không xứng với Hân Diệp thì Nguyệt gia nhà ngươi ai có thể xứng đây?
Giọng nói của Lâm Phong hống hách vô cùng, ta không xứng thì Nguyệt gia các ngươi ai xứng đây?
Giờ phút này, Lâm Phong hắn nhất định phải tranh giành, tranh giành không phải là vì hắn mà là tranh giành vì Đoàn Hân Diệp. Người đàn ông của Đoàn Hân Diệp sao có thể là một hạng người vô năng như thế, như vậy sẽ chỉ có thể làm cho Đoàn Hân Diệp không thể ngẩng đầu lên, bởi vậy Lâm Phong đã biểu hiện hống hách mạnh mẽ như thế.
Đối mặt với người quái đản như Lâm Phong, Nguyệt Thiên Thần căn bản cũng không có gì đáng nói, ngay cả đến ánh mắt của Lâm Phong, hắn cũng không dám nhìn.
- Buồn cười, hôn sự của Hân Diệp sao có thể từ một cái ước định để quyết đinh, nếu là người Nguyệt gia của ngươi, cũng như ngươi Nguyệt Thiên Thần yếu đuối vô năng như thế thì hỏi phải làm như thế nào?
Lâm Phong lại một lần nữa hỏi, giọng nói sắc như dao khiến cho Nguyệt Thiên Thần lại không kìm nổi, hắn ngẩng đầu lên nhìn Lâm Phong chắm chằm, chỉ vào Lâm Phong nói:
- Ngươi…
- Thả tay xuống.
Nguyệt Thiên Thần còn chưa dứt lời thì Lâm Phong quát to lên ba tiếng đáng sợ, một cỗ sát phạt khí ngay lập tức giáng lên trên người của Nguyệt Thiên Thần, khiến cho cả người hắn cứng đờ, giống như một phản xạ có điều kiện, trong nháy mắt đồng tử của hắn trương to đến hết cỡ.