Tuy nhiên Lâm Phong vẫn gật gật đầu, còn Đoàn Hân Diệp thì mỉm cười đáp lại.
- Đáng tiếc đối với con người một đời ân ái, kể từ sau khi hắn rời khỏi Hoàng thành, Nguyệt Mộng Hà và gia tộc đoạn tuyệt, thanh tâm quả dục, xây dựng Tương Tư Lâm, ủ rượu Tương Tư, làm cho trong rượu có ý tương tư.
Lúc này Đoàn Hân Diệp và Lâm Phong đã đi ra khỏi rừng trúc, Đoàn Hân Diệp lại nói:
- Mà vị hoàng thất tiền bối của ta cũng không kiên trì một lòng khổ tu, nên quân vương cũng buông tha cho. Nghe nói hiện giờ tu vi của ông đã lên đến tuyệt đỉnh, cực ít người có thể biết được tu vi của ông cao thâm như thế nào.
Nói đến đây Đoàn Hân Diệp dừng lại, đôi mắt lóe ra, nàng lại lập tức nói tiếp:
- Có lẽ Nguyệt Mộng Hà cũng biết, tuy nhiên sau chuyện mười tám năm về trước kia, Nguyệt Mộng Hà ít ra xuất hiện, Gia Cát Vô Tình cùng với thiên tài vô danh kia cũng đều như thế, đều mai danh ẩn tích.
Lâm Phong thản nhiên gật đầu, mười tám năm quả thực đã rất xa, có lẽ những người đã ly khai Tuyết Nguyệt, nói không chừng sau này cũng sẽ không xuất hiện nữa cũng nên.
Trong lúc bất tri bất giác hai người đã đến đình đài bên hồ. Nhìn thấy hai người đi lại, Đoàn Vô Nhai lập tức mỉm cười đi tới nói:
- Hân Diệp, Lâm Phong sao lại không ở lại thêm một lúc nữa.
Sắc mặt Đoàn Hân Diệp trở nên ửng hồng, nàng hơi cúi đầu xuống. Lam Kiều lúc này cũng đã đi tới phía sau Lâm Phong, hạ giọng hỏi:
- Khi nào thì chúng ta trở về?
- Ta cùng với Lâm Phong thật vất vả mới gặp được nhau, cần phải về gấp làm gì, để chúng ta cùng nhau đi uống vài chén đã.
Đoàn Vô Nhai cười cười nói, tuy nhiên lúc này đã thấy ánh mắt Lâm Phong trực tiếp phóng về phía sau lưng hắn. Thấy cảnh tượng như vậy, Đoàn Vô Nhai lộ ra một nụ cười đầy thâm ý, hắn lập tức chậm rãi tránh ra, cố ý không làm trở ngại tầm mắt của Lâm Phong.
Lúc này đình đài ở phía bên kia hồ cũng có không ít người, đó đều là một đám con ông cháu cha, áo quần đẹp đẽ quý giá, tất cả khí chất đều không tầm thường, những người này đều là con cháu các gia đình quý tộc, địa vị cũng đều không phải tầm thường.
Mà ánh mắt của Lâm Phong thì đang rơi vào một người thanh niên trong số đó, người thanh niên này cũng đã nhìn thấy Lâm Phong.
Ánh mắt hai người đều chăm chú nhìn nhau, quan sát đối phương, chỉ thấy từ một chỗ sâu trong ánh mắt của người thanh niên kia có ẩn chứa một chút sợ hãi, hắn nhìn Lâm Phong chằm chằm.
Người thanh niên này là Vũ Thiên Hành.
Mà ở bên cạnh Vũ Thiên Hành rõ ràng là Nguyệt Thiên Thần, hai người này dường như là rất gắn bó với nhau.
Điều đáng mỉa mai là bọn họ có thể hợp nhau như thế, chỉ sợ rằng đây cũng là công lao của Lâm Phong.
Đám thanh niên này đang nói chuyện, nhưng đột nhiên đều yên lặng, như thể là đã nhận ra cái gì khác thường. Ở bên này, trên người của Lâm Phong, một cỗ lãnh ý băng hàn đang từ từ phóng thích ra bao quanh không gian, trong đôi mắt của hắn lóe ra sát khí.
Nhìn thấy ánh mắt Vũ Thiên Hành, Lâm Phong có thể xác định được ngay, người đã ám sát mình không thể không liên quan đến Vũ Thiên Hành, nếu không làm sao khi nhìn thấy mình hắn lại lộ ra vẻ sợ hãi như vậy, rất hiển nhiên là Vũ Thiên Hành sợ hắn trả thù.
Giữa không gian tràn ngập áp lực của hàn khí, sát khí càng ngày càng đậm.
- Lâm Phong, ngươi muốn làm gì?
Vũ Thiên Hành lạnh lùng mở miệng nói, tuy rằng giọng nói lạnh như băng nhưng cũng không có cách nào che đậy được sự sợ hãi ẩn chứa ở trong đó.
- Muốn làm gì?
Lâm Phong không nói gì, hắn bước chân đi vào trong hồ tới phía dưới đình đài. Khi hắn đi tới hành lang phía trên, sát khí trên người của Lâm Phong không ngừng tỏa ra, càng ngày càng mãnh liệt.
Vũ Thiên Hành cắn chặt hai hàm răng, ánh mắt gắt gao nhìn Lâm Phong chắm chằm, sát ý thật mạnh.
Ở dưới cỗ sát ý này của Lâm Phong, cả người của hắn đều phát lạnh, giờ phút này Lâm Phong rất nguy hiểm, dường như bất cứ lúc nào Lâm Phong cũng có thể động thủ giết chết hắn.
- Lâm Phong, ta họ Vũ, chính là huyết mạch dòng chính của Vũ gia.
Vũ Thiên Hành thấy Lâm Phong trầm mặc, hắn lại một lần nữa mở miệng nói.
Đám người nghe thấy ánh mắt và lời nói của Vũ Thiên Hành đều bị kìm hãm, xem ra từ sâu trong nội tâm Vũ Thiên Hành rất sợ hãi Lâm Phong, nếu không trong giờ phút này sẽ không thể nào có những biểu hiện như thế.
- Ta biết.
Lâm Phong cuối cùng cũng mở miệng nói, tuy nhiên trong giọng nói sát ý lại không hề giảm đi một chút nào.
Vũ Thiên Hành vẫn nhìn Lâm Phong chằm chằm, nói:
- Chắc là ngươi cũng biết rõ, nếu Vũ Thiên Hành ta có bất kỳ sơ xuất gì là sẽ kinh động Vũ gia, mà Vũ gia ta là một gia tộc mạnh mẽ bực nào, nói như vậy chắc là ngươi phải hiểu rõ.
Vũ Thiên Hành từng câu từng chữ đều nhắc nhở Lâm Phong, dường như hắn sợ Lâm Phong không biết hắn là ai vậy, cũng sợ Lâm Phong không biết Vũ gia mạnh như thế nào.
Vũ Thiên Hành đang sợ Lâm Phong, thực sự là rất sợ. Từ lần đầu tiên bị Lâm Phong đánh cho một trận, bắt đầu từ đó trong nội tâm hắn đều mang theo nỗi sợ hãi và hận thù đối với Lâm Phong.
Hận thù, cho nên hắn lần lượt phái người đi giết Lâm Phong, muốn đưa Lâm Phong vào chỗ chết.
Sợ, là vì tính cách của Lâm Phong hết sức ngông cuồng, Lâm Phong làm việc gì cũng quá mức điên cuồng mà không để ý gì đến hậu quả. Ngay cả Đoàn Hàn hắn cũng dám giết, hắn còn dám đại náo hôn lễ của Văn Nhân Nham và Đoàn Ngọc, dám hoa kiếm giết người, cho nên Vũ Thiên Hành sợ Lâm Phong, hắn lo lắng nếu Lâm Phong giận dữ sẽ rút kiếm giết chết hắn.
- Ta biết rồi.
Giọng nói của Lâm Phong vẫn lạnh lùng như cũ, không có một chút cảm tình nào.
- Ngươi đã biết thì tránh đường ra.
Vũ Thiên Hành nói, hắn đang muốn mau chóng rời khỏi nơi này, nhưng vì Lâm Phong ngăn ở cuối hành lang nên hắn không dám cất bước đi về phía Lâm Phong.
Nếu là Lâm Phong thực sự muốn giết hắn, mà hắn đi qua thì chẳng phải là đưa dê vào miệng cọp.
- Tránh ra?
Trên khóe miệng của Lâm Phong hiện lên một nụ cười lạnh như băng, sát ý trên người chẳng những không giảm mà lại càng thêm mãnh liệt.
Sát ý này càng ngày càng mạnh khiến cho thân thể Vũ Thiên Hành lại càng thêm cứng đờ, khí lạnh lan ra khắp toàn thân.
- Ngươi đã biết ta là người Vũ gia, ngươi cũng hiểu rõ thế lực Vũ gia ngươi cũng hiểu được nếu ngươi giết ta sẽ đem lại hậu quả gì cho Vũ gia, vậy mà ngươi còn chưa tránh ra?
Trong giọng nói Vũ Thiên Hành mang theo ý uy hiếp mãnh liệt, lúc này hắn rất bất an, vô cùng bất an, bởi vì sự bất an này cho nên hắn uy hiếp Lâm Phong, hy vọng Lâm Phong có thể tránh đường cho hắn.
Nhưng Lâm Phong lại giống như một tảng đá lù lù bất động, dường như là không hề có chuyện gì có thể làm cho bước chân của hắn di động một mảy may.
Sát ý vẫn như cũ.
Lúc này ở phía sau Vũ Thiên Hành đám người ngơ ngác nhìn nhau, đây là Lâm Phong, quả nhiên theo như lời đồn đại, rất cuồng vọng.
Nguyệt Thiên Thần cũng chau mày chằm chằm nhìn Lâm Phong, nhất là lại nhìn thấy Lâm Phong với Đoàn Hân Diệp cùng nhau đến, trong lòng của hắn rất không thích. Bởi vì Đoàn gia và Nguyệt gia ngày xưa đã từng hứa hẹn với nhau, cho nên hắn luôn cho rằng Đoàn Hân Diệp là cô gái của hắn nhưng mà Đoàn Hân Diệp đối với hắn lại không hề có một chút ý tứ nào, ngược lại nàng lại vô cùng thân mật với Lâm Phong.
Điều này làm cho Nguyệt Thiên Thần rất không thích, hắn cũng muốn Lâm Phong chết, nhưng Lâm Phong đã không chết mà thực lực lại không ngừng trở nên mạnh mẽ, hiện giờ ngay cả Huyển Vũ cảnh cũng không thể giết được hắn.
Sợ hãi nhất chính là không biết, Vũ Thiên Hành sợ hãi Lâm Phong, bởi vì không biết ý nghĩ trong lòng Lâm Phong, hắn không biết rõ khi nào thì Lâm Phong sẽ xuống tay với hắn.
Lâm Phong không trả lời một lời nào của Vũ Thiên Hành, hắn không nói một lời vẫn đứng ở đó không nhúc nhích, chỉ có sát ý tán phát bừa bãi ra không gian xung quanh, không ai biết là hắn muốn làm gì.
Đám người Vũ Thiên Hành cũng trầm mặc, một không gian to như vậy mà yên tĩnh một cách đáng sợ.
Nét mặt nhị Hoàng tử Đoàn Vô Nhai không có một chút thay đổi nào, thản nhiên đứng một mình, rất bình tĩnh nhìn tình thế phát triển, tất cả các sự việc đang phát sinh tại đây dường như không có liên quan gì đến hắn.
Mà Lam Kiểu lại còn liếc mắt một cái nhìn Đoàn Vô Nhai, theo như biểu hiện bình tĩnh ở trên khuôn mặt cô, thì dường như cô ta thấy được tâm cơ thâm trầm của Đoàn Vô Nhai.
Lúc này cô đã nhìn ra Lâm Phong và Vũ Thiên Hành có thù oán.
Mà trước đó không lâu Đoàn Vô Nhai vẫn cùng với đám người Vũ Thiên Hành tiếp xúc, thoạt nhìn bề ngoài biểu hiện quan hệ cũng không tệ lắm.
Nhưng Lâm Phong là do Đoàn Vô Nhai mời tới, xem thái độ của hắn lúc này thì rõ ràng là hắn biết rõ Vũ Thiên Hành và Lâm Phong có cừu oán nhưng hắn vẫn cố ý dẫn dắt để Vũ Thiên Hành và Lâm Phong gặp mặt nhau, thâm ý ở trong đó có thể không cần nói cũng biết.
Đương nhiên Lam Kiều tin tưởng Lâm Phong cũng biết điều đó, cô cũng sẽ không can thiệp vào công việc của Lâm Phong, mà cô cũng không thể can thiệp được.
Áp lực và yên tĩnh trong không gian giằng co một hồi lâu, cuối cùng đôi môi của Lâm Phong cũng giật giật, hắn mở miệng nói:
- Ngươi là người của Vũ gia?
Vũ Thiên Hành sửng sốt, không nghĩ tới Lâm Phong sẽ hỏi một câu vô nghĩa như vậy, nhưng hắn vẫn gật đầu nói:
- Đúng vậy, ta là người của Vũ gia, huyết mạch dòng chính.
- Vũ gia nhà ngươi có thế lực rất hùng mạnh?
Lâm Phong lại hỏi.
- Đúng.
Vũ Thiên Hành vẫn gật đầu.
Đôi mắt của Lâm Phong hiện lên một tia sát ý nồng đậm, hắn tiếp tục nói:
- Ngươi là huyết mạch dòng chính của Vũ gia, Vũ gia nhà ngươi thế lực rất mạnh, mà Vũ Thiên Hành ngươi lại muốn giết ta, ngươi nói xem có phải là ta nên giết ngươi trước hay không?
- Ngươi giết ta, Vũ gia ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Vũ Thiên Hành nghe Lâm Phong nói muốn giết mình, toàn thân hắn khẽ run lên.
- Nếu ta không giết ngươi thì ngươi có tha cho ta hay không?
Lâm Phong lạnh lùng hỏi:
- Ngươi đã muốn giết ta, chưa bao giờ có ý buông tha cho ta, như vậy khi ta có cơ hội vì sao ta không giết ngươi? Chẳng lẽ ngươi cho là ta chỉ có thể chờ ngươi đến giết ta, cho đến khi nào Lâm Phong ta chết đi mới thôi.
Ánh mắt của đám người ngưng tụ lại, đúng vậy Lâm Phong có giết Vũ Thiên Hành hay không thì Vũ Thiên Hành và Vũ gia cũng không có ý định buông tha cho Lâm Phong, như vậy thì vì sao mà Lâm Phong lại phải buông tha Vũ Thiên Hành.
Bất kể là ai dưới một tình huống như vậy đều biết phải xử lý như thế nào.
Giết!