Dương Tử Diệp nghe được lời Lâm Phong, nhìn vẻ mặt cùng bóng dáng đó, mắt đẹp lóe lên, trong lòng dường như có một chút hối hận. Cùng Lâm Phong tiếp xúc không nhiều lắm, cũng không nói nhiều, nhưng trên thân đối phương có chính khí, quả thật không phải loại người giống như huynh trưởng nàng nói. Nhớ ngày đó, Lâm Phong biết lực lượng huyết mạch của nàng bất thường, chỉ cần trong lòng Lâm Phong có tà niệm, trong hoang đảo làm loạn nàng, ai có thể biết được, cần gì phải đưa nàng trở về Dương gia. Nhưng mà, chút hối hận này cũng chỉ tồn tại trong nháy mắt, rất nhanh đã không còn sót lại chút gì. Đúng như Lâm Phong đã nói, thân phận của họ không cùng một cấp bậc, nàng là thiên kim của thế gia Dương thị, làm gì cần để ý một Lâm Phong. Tuy lúc này đây, Lâm Phong nhìn như thắng, nhưng Dương Tử Diệp biết chắc, huynh trưởng nàng sẽ không bỏ qua cho hắn. Không lâu nữa, Lâm Phong sẽ là một người ch.ết, nàng không cần phải vì... một người sẽ ch.ết mà sinh lòng hối hận. Có lẽ, chỉ có một ngày, thời điểm Lâm Phong đứng trên vị trí còn cao hơn nàng, hối hận mới có thể lượn lờ trong lòng nàng. Đương nhiên, điều đó không có khả năng, ít nhất nàng cho rằng không có khả năng. Dương Tử Lam cũng nhìn bóng dáng Lâm Phong biến mắt, ánh mắt mới bắt đầu từ âm trầm khôi phục lại bình tĩnh, cũng không có bảo người khác đuổi giết.
- Nể mặt ngươi đã giúp Tử Diệp, lúc này đây ta buông ta cho ngươi.
Nhưng mà ngươi cũng đã nói, nợ của ngươi, Dương gia đã trả, nhưng việc hôm nay ngươi bất kính với Dương gia còn chưa có tính. Dương Tử Lam nói với hư không, tựa như nói cho Lâm Phong đã rời đi nghe, nhưng Lâm Phong không có khả năng nghe được. Tất cả mọi người đều hiểu được, y nói cho mọi người nghe, muốn giết Lâm Phong cũng phải có một cái lý do.
- Ngươi nói rất đúng, rất nhanh chúng ta sẽ gặp lại đấy.
Lần tới, chỉ dựa vào chuyện hôm nay ngươi bất kính với Dương gia, ngươi cũng đáng bị GIẾT! Dương Tử Lam lạnh lùng nói một câu, sau đó nhìn về phía đám người nói:
- Nếu có người nào có thể lấy tính mạng hắn, đưa thi thể của hắn về Dương gia, Dương Tử Lam ta hứa hẹn, gả một nữ tử có huyết mạch Dương thị cho người đó.
Đám người nghe thấy lời Dương Tử Lam, vẻ mặt suy tư. Rất nhiều người trong mắt đều lộ ra tia sáng kỳ dị, nữ tử có huyết mạch Dương thị, có thể làm hùng mạnh lực lượng huyết mạch bản thân. Lực lượng huyết mạch là vô hình, nếu lực lượng huyết mạch nhỏ yếu, có lẽ sẽ nhìn không ra tác dụng của nó, nhưng khi huyết mạch chân chính cường đại, có thể phát hiện ra, lực lượng huyết mạch có bao nhiêu k.hủng bố. Giống như vừa rồi, trong trận chiến của Cừu Quân Lạc, nếu không phải có lực lượng huyết mạch, có lẽ gã đã trở thành một cái thi thể, hơn nữa, cũng không thể tạo ra gió lốc màu bạc hủy thiên diệt địa kia. Chỉ trong nháy mắt, rất nhiều bóng người bay lên không, nhảy vào chân trời, truy kích hướng Lâm Phong rời đi. Mặc dù bọn họ có chút thông cảm với Lâm Phong, nhưng bất kể thông cảm hay thương hại, đều không thể ngăn cản được sức hấp dẫn từ nữ tử mang huyết mạch Dương thị, người có lực lượng huyết mạch càng hùng mạnh thì càng động tâm. Nhưng mà bọn họ nhất định không có khả năng đuổi theo Lâm Phong rồi. Lúc này, giữa hư không Thiên Nguyên thành, một chiến hạm hư không xẹt qua một đường cong hoa mỹ, đi ra phía ngoài Thiên Nguyên thành.
- Bản Đế giúp ngươi làm nhục Dương gia một phen, còn đòi lại một ngàn miếng áo nghĩa chi tinh, ngươi tính cảm tạ ta như thế nào? Đôi mắt của Cùng Kỳ lười nhác nhìn Lâm Phong, nói.
- Hình như ngươi ngoại trừ một mồi lửa cuối cùng, thì chưa từng động thủ đi? Lâm Phong hung hăng khinh bỉ nó Cùng Kỳ một phen.
- Tốt xấu gì cũng cắn nuốt Nghiệp Hư Chi Viêm, hiện giờ hẳn có một chút thủ đoạn lợi hại đi, nhưng cho tới bây giờ đều chưa từng sử dụng qua, ta rất muốn biết chiến lực của lão khốn khiếp ngươi như thế nào? - Ít nhất, đốt ngươi không có vấn đề.
Cùng Kỳ cũng khinh bỉ nhìn lại hắn.
- Vậy sao ngươi chưa bao giờ ra tay, có phải dừng toàn bộ lực lượng ngọn lửa để tăng thực lực rồi hay không, ta xem khí tức ngươi dường như rất nhanh lại có thể lên cấp nữa rồi!
Lâm Phong trừng Cùng Kỳ, tốc độ tu luyện của lão khốn khiếp này quả thật lợi hại, còn nhanh hơn so với hắn, cũng không biết có phải tiêu hao một chút năng lượng của Nghiệp Hư Chi Viêm hay không.
- Bản đế là ai, cường nhân Đại Đế vĩ đại, tốc độ tu luyện đương nhiên rất nhanh rồi.
Về phần vì sao bản Đế không ra tay, nếu cái gì cũng cần ta xuất thủ, vậy làm sao rèn ngươi thành cường giả một phương. Ngươi cũng thấy đấy, hiện tại tùy ý một người nào của đại gia tộc cũng có thể hung hăng miệt thị ngươi, nhục nhã ngươi, loại gia tộc này ngày xưa trước mặt bản đế, ngay cả tư cách xuất hiện cũng không có. Nếu có một ngày, ngươi đứng trên hư không quan sát bọn họ, bọn họ không phải sắc mặt này, mà lấy ánh mắt ngưỡng mộ và kính trọng nhìn ngươi. Về phần nữ nhân kia, nói không chừng còn chủ động nhào vào ôm lấy, nào dám dùng loại ánh mắt lãnh đạm đó nhìn ngươi. Cùng Kỳ ngẩng cao đầu lên nói, khiến Lâm Phong thầm mắng trong lòng. Lão khốn khiếp kia không chính diện trả lời vấn đề của hắn.
- Nếu có một ngày ta đứng vị trí cao hơn bọn họ, sắc mặt của họ nhất định sẽ trở nên rất đặc sắc.
Lâm Phong cười nhạt, lập tức nói với Cùng Kỳ:
- Lão khốn khiếp, lúc trước ngươi bảo ta lấy chiếc chiến hạm hư không này, cũng để cho mình bớt việc đi.
Hiện tại, chạy trốn cũng dễ dàng hơn rất nhiều, cũng không cần ngươi ra tay nữa rồi.
- Ngươi đừng hy vọng vào bản Đế, nếu ngươi không có nguy hiểm về tính mạng, bản đế lười ra tay với loại kiến hôi này!
Cùng Kỳ ngạo nghễ nói.
- Ngươi không thổi phồng thì ch.ết à? Lâm Phong chịu không nổi cái loại vẻ mặt này của nó, một cước đá lên đầu nó, vì thế trên chiến hạm hư không truyền ra vài tiếng rống hung bạo của yêu thú cùng với ngọn lửa điên cuồng rít gào.
........ Bên ngoài một trấn nhỏ tại bắc hoang, hư không ngẫu nhiên nổi lên từng trận gió âm u lạnh lẽo, trên không trung, một chiếc chiến hạm hư không trôi nổi, Cùng Kỳ hắt hơi một cái, lười nhác mở to mắt, nhìn thoáng qua bóng đêm hoang vắng, con ngươi hiện lên một tia hào quang khác lạ.
- Tiểu tử, tỉnh lại cho ta!
Cùng Kỳ hô với Lâm Phong một tiếng. Lâm Phong mở mắt ra, trừng mắt nhìn nó, lúc này đây, trên người hắn có mấy cái lỗ thủng, bị ngọn lửa của Cùng Kỳ đốt.
- Làm sao, cảm giác có chút lạnh? Lâm Phong có chút hồ nghi hỏi.
- Nhìn bản đồ, chúng ta hiện tại tới nơi nào? Cùng Kỳ hỏi Lâm Phong, Lâm Phong khẽ gật đầu, lấy ngọc ký ức ra, sau đó đưa thần thức xâm nhập vào trong, địa đồ nơi bắc hoang mênh mông hiện lên trong đầu hắn.
Sau một lát, thần trí Lâm Phong mới rời khỏi ngọc ký ức, nói với Cùng Kỳ:
- Nơi này là Ô trấn, cách mục tiêu của chúng ta không xa, nếu ngồi chiến hạm hư không.
.. đại khái mất ba ngày hành trình. Lâm Phong nói mục tiêu, đương nhiên chỉ địa phương mà Thạch Hoàng và Vũ Hoàng tuyển nhận môn đồ Hoàng Vũ.
- Ô trấn!
Đôi mắt Cùng Kỳ lóe lên, nói:
- Nơi này có cổ quái, hơn nữa, có rất nhiều cao thủ, thu chiến hạm hư không lại.
- Rất nhiều cao thủ? Vẻ mặt Lâm Phong sửng sốt, nhưng vẫn nghe lời Cùng Kỳ, thu chiến hạm hư không lại, tuy tên này tính tình cực thối, nhưng lời của nó, bình thường vẫn rất chuẩn.
Ngồi trên lưng Cùng Kỳ, tốc độ hai người chậm lại.
- Vì sao ta lại cảm giác lạnh nhỉ? Lâm Phong nói với Cùng Kỳ: - Hàn ý trên người cường giả phóng thích ra sao? - Không phải, do mảnh khu vực này có cổ quái, không có cường giả nào rảnh vừa đi vừa phóng thích hàn khí cả.
Cùng Kỳ đáp lại một tiếng, khiến vẻ kinh dị trên mặt Lâm Phong càng đậm, mảnh khu vực này thậm có cổ quái.
- Tiểu tử, chúng ta dường như lại đụng vào chuyện tốt gì rồi, ngươi nhìn trên đỉnh đầu xem!
Cùng Kỳ nói, thấy hư không phía trên đỉnh đầu, trăng sáng như gương, một bóng dáng tối đen chắn lại ánh sáng, như thể từ trong mặt trăng hạ xuống vậy, nhưng chỉ trong nháy mắt, bóng đen này rơi vào một mảnh tối đen phía xa xa, giống như chưa từng xuất hiện qua. Ánh mắt Lâm Phong cứng đờ, còn chưa chờ hắn tỉnh táo lại, trong khoảnh khắc, lại thêm một hắc ảnh che ánh trăng, giống như từ trong mặt trăng rơi xuống, giống như đúc vừa rồi. Thân thể Cùng Kỳ cũng ngừng lại nhìn vầng trăng tròn, từng bóng đen đáp xuống, liên tục không ngừng, khiến Lâm Phong cảm giác được hàn ý càng ngày càng lợi hại.
- Bóng người? Giọng điệu Lâm Phong lộ ra một tia nghi vấn.
- Không biết!
Cùng Kỳ lắc đầu, ngay sau đó, một đạo cuồng phong thổi qua bên cạnh người Lâm Phong, xoay chuyển ánh mắt, Lâm Phong nhìn thấy một cái bóng dần dần đi xa, ngay sau đó biến mất không thấy nữa.
- Tốc độ thật nhanh!
Lâm Phong nhìn chằm chằm nơi bóng dáng kia biến mất, tốc độ đó đủ sánh ngang khi hắn ngồi chiến hạm hư không, có thể thấy kinh khủng tới cỡ nào. Hơn nữa, thời điểm đối phương xuất hiện phía sau, vậy mà hắn lại không có chút cảm giác, lặng yên không một tiếng động, tu vi ít nhất Tôn Vũ. Xem ra quả đúng như lời Cùng Kỳ nói, rất nhiều cao thủ!