- Đã xảy ra chuyện gì?
Tất cả ánh mắt của những người trong Lâm gia đều ngưng trệ lại, chỉ nghe những thanh âm ầm ầm không ngừng truyền ra từ bên ngoài bốn phương tám hướng, bốn phía Lâm phủ, mặt đất giống như đang muốn sụp đổ.
Ầm, ầm!
Ầm, ầm, ầm!
Những tiếng vang ầm ầm rung chuyển vang lên, giống như là tất cả các kiến trúc trong Lâm phủ đã bị những lực cực mạnh nào đó đánh nát tả tơi, vỡ vụn.
Có người đang công kích Lâm gia, đánh phá các bức tường của Lâm gia?
Đám người đang toàn thân run lên, tiếng vang bạo liệt vẫn không ngừng ầm ầm cuồn cuộn vang lên rung động trong lòng mỗi người. Những thanh âm này giống như là có đến ngàn vạn con chiến mã đang phi rất nhanh, xông vào tất cả các ngõ ngách trong phủ đệ của Lâm gia, sau đó tiếp tục tiến về phía bên này.
- Thái Thượng trưởng lão!
Ánh mắt mọi người nhìn lên trên người tám mặt uy phong của Thái Thượng trưởng lão. Trong lòng bọn họ có chút bối rối, giống như có một cỗ áp lực khí cường đại đang không ngừng đánh tới hướng bọn họ, làm cho bọn họ đều cảm thấy cả người phải chịu đựng cổ áp lực khí này rất khó chịu, áp lực lớn đến nỗi làm cho bọn họ không thở nổi.
Lúc này đôi mắt của Thái thượng trưởng lão Lâm Duệ cũng đang gắt gao nhíu lại đầy sát khí, lão cảm giác được cỗ sát khí mãnh liệt đang hướng về bên này, hơn nữa từ phía bốn xung quanh bọn họ đều có rất nhiều thiết kỵ hướng về, đang chạy như điên.
Lâm gia làm sao có thể xuất hiện nhiều thiết kỵ như vậy?
- Nhìn bên kia!!!
Một tiếng hô lớn truyền ra, ánh mắt mọi người hướng tới phía bắc đài diễn võ, nhìn về phía xa xa lập tức nhìn thấy ở nơi đó những bóng dáng màu đỏ hiện lên trước mặt.
Màu đỏ chiến mã, màu đỏ áo giáp, lạnh lùng uy nghiêm. Một quân đoàn thiết huyết đang đang đến gần, làm cho mặt đất không ngừng chấn động.
Toàn bộ những đồng từ của những người trong người Lâm gia đều ngưng đọng lại, sao có thể như vậy, Lâm phủ của bọn họ tại sao lại xuất hiện một quân đoàn hùng mạnh như thế, một quân đoàn thiết kỵ như thế lại đột nhiên xâm nhập Lâm gia của bọn họ.
- Bên kia cũng có.
Lại một giọng nói sợ hãi truyền đến, ở phía nam cũng có một đoàn thiết kỵ đang tiến lại.
- Hãy còn bên này.
Phía đông, phía tây, phía nam, phía bắc, tất cả bốn phương đều có quân thiết kỵ xuất hiện, toàn bộ khu vực giống như hóa thành một cái thùng sắt đem tất cả mọi người trong Lâm gia quây tròn ở bên trong.
Những màu đỏ thân ảnh kia giống như vô tận tươi mới chói mắt.
- Thình thịch.
Trong tim mọi người chấn động lên rồi, hình như yên tĩnh lại không có tiếng động, chỉ có tiếng vó ngựa là thật sự rất rõ ràng.
Tất cả mọi người nhìn đoàn thiết kỵ vây quanh tứ phía mà ngẩn người, nhưng trong đầu óc lại sản sinh ra một cảm giác trống rỗng. Đây đâu phải là một chi đoàn mà là một quân đoàn cường đại, một quân đoàn rất lớn.
Quân đoàn này số lượng có đến hàng ngàn hàng vạn, hơn nữa mỗi người đều có đôi mắt sáng ngời trên người lộ ra sát khí mãnh liệt.
- Quân đoàn thiết kỵ này là một quân đoàn nhuốm máu, trên người bọn họ nhuốm đầy máu tươi.
Cảm nhận được vẻ sát khí mãnh liệt, bọn họ bắt đầu lo sợ loạn cả lên. Một quân đoàn nhuốm máu xuất hiện trong Lâm gia của bọn họ, vào thời điểm niên hội của Lâm gia, bọn họ đến vây bọc ở xung quanh.
Nếu là quân đoàn này muốn tiêu diệt Lâm gia, thì bọn họ cũng không cần tốn nhiều sức.
- Bọn họ là ai mà một quân đoàn hùng mạnh như thế lại xuất hiện ở Lâm gia?
Trong lòng mọi người đều sinh ra một nghi vấn giống nhau, bọn họ căn bản cũng không có đem quân đoàn hùng mạnh cường đại này liên hệ tới người thanh niên đang đứng trên chiến đài kia. Bọn họ không dám nghĩ tới, nằm mơ cũng không dám tưởng, tuy rằng Lâm phong vừa rồi có kêu một tiếng lệnh nhưng cũng đã qua đi một giây lát, giờ đây bọn họ cũng đã quên lãng. Giờ phút này xuất hiện quân đoàn, điều này đã chiếm cứ tất cả suy nghĩ của bọn họ, làm cho trong đầu óc của bọn họ đã hoàn toàn ngây dại.
Quân đoàn cường đại này vây quanh thành rất nhiều vòng, có vài thớt thiết kỵ vượt lên trước, chắc là những nhân vật thủ lĩnh của quân đoàn. Nhất thời người của Lâm gia giống như nước triều lui ra không dám trực tiếp với những người này. Tất cả bọn họ đều vây quanh đài diễn võ nhưng sau một lát toàn bộ bọn họ lại thối lui đến cùng một phương hướng, đó là quay mặt về hướng về phía Lâm Phong.
Chỉ có một mình Lâm Phong ở trên chiến đài, đứng chắp tay đưa lưng hướng về phía hơn mười thớt thiết kỵ.
- Người này chẳng lẽ là chán sống?
Đám người lại thầm mắng Lâm Phong, giờ đây mà lại vẫn còn dám đứng ở chỗ cao, miễn sao chỉ hy vọng hắn không làm phiền tới bọn họ là tốt rồi.
Một thớt thiết kỵ tiến đến biên duyên thì dừng lại liếc mắt một cái nhìn đám người, chỉ thấy đám người trong lòng run lên mãnh liệt, ánh mắt người này lạnh quá, thật là sắc bén.
Toàn bộ bọn họ đều là cao thủ, ít nhất thì cũng ngang với các bậc trưởng lão của Lâm gia, thậm chí có khả năng còn mạnh hơn.
Lâm Duệ cũng nhìn đám người kia, trong đó có ít nhất hai ba người có thể cùng cấp bậc với lão, hơn nữa nếu chiến đầu thì có thể chỉ cần một người thôi là có thể giết chết lão rồi.
Trên người của đối phương sát khí quá lợi hại, vốn là tay đã nhuộm vô số máu tươi. Người như thế sức chiến đâu tuyệt đối so với người bình thường đều mạnh hơn rất nhiều, kinh nghiệm của bọn họ cùng với tính nhẫn nại và kiên trì cũng không phải là kẻ mà lão có thể so sánh được.
- Các vị tướng quân đi vào Lâm gia, không biết có cần Lâm gia cống hiến gì không, Lâm Duệ nhất định sẽ thỏa đáng.
Nhìn mấy người kia, rốt cục Lâm Duệ cũng mở miệng, cúi người xuống thật thấp, đối mặt với những người nếu giận dữ có thể giết lão, tư thái của lão có thể không thấp được sao.
Giờ phút này lão hơi khom người ánh mắt lộ ra vẻ cung kính, nếu so với vẻ bá đạo uy nghiêm của đại trưởng lão Lâm gia vừa rồi, người ta sẽ tưởng là hai người.
Nhưng mà những người kia thì dường như lại không cảm kích, mấy thân ảnh ngồi trên mấy đạo thiết kỵ kia thì hình như lại cũng không thèm liếc mắt nhìn lão một cái. Tất cả đoàn người đồng thời xoay người, xuống ngựa, tay phải phóng ở trước ngực, khẽ khom người nhìn về phía trước hô:
- Thống lĩnh.
- Thống lĩnh, thống lĩnh ở đâu?
Mọi người lại dáo dác nhìn xung quanh, mấy vị thủ lĩnh quân đoàn này thế nhưng lại vẫn kêu thống lĩnh, chẳng lẽ lại còn có người cường đại hơn.
Thanh âm soàn soạt liên tiếp vang ra, toàn bộ mấy vạn quân đoàn thiết kỵ và tất cả chiến mã. Lập tức đám người Lâm gia đều chấn kinh chú mục nhìn, ánh mắt soi mói, những người này tất cả đều quỳ một chân trên mặt đất.
- Thống lĩnh.
Thanh âm vang dội mà lẫm liệt tràn ngập toàn bộ không gian, làm cho cả mặt đất cũng hơi hơi rung động. Toàn bộ quân đoàn thiết kỵ, toàn bộ quỳ xuống đất hô lớn thống lĩnh, thực sự đây không phải là quyền thế bức bách, mà đây là cam tâm tình nguyện.
Ở nước Tuyết Nguyệt chỉ có gặp người của hoàng thất mới nhất định cần phải quỳ lạy, lúc khác thì có thể miễn đi, chỉ cần khom người xuống là được. Nhưng mà khi quân sĩ gặp tướng lĩnh thực sự làm cho bọn họ tin phục, bọn họ sẽ vui lòng phục tùng quỳ xuống đất hành lễ, đây là một loại tôn trọng, đối với tướng quân mà nói thì đây là vinh dự tối cao.
Mà giờ phút này mọi người toàn bộ đều quỳ xuống trên mặt đất, hướng tới cùng một phương hướng, đó là chiến đài của Lâm gia.
Mấy vạn xích huyết thiết kỵ đều cùng kêu lên một tiếng, cuồn cuộn sóng âm rung động màng tai đám người, nhưng thực sự thì trong lòng bọn họ càng thêm rung động, lại có người làm cho một quân đoàn xích huyết thiết kỵ quỳ mà hành lễ như thế, chỉ có thể là một thống lĩnh.
Ánh mắt bọn họ nhìn xung quanh, nhưng bọn họ vẫn không thấy bất kỳ mảy may thân ảnh thống lĩnh nào. Cuối cùng theo phương hướng đám người quỳ lạy bọn họ cũng phát hiện ra, đám người đều hường về đài diễn võ của Lâm gia mà quỳ lạy.
Nhìn cảnh tượng này lại làm cho đồng tử của bọn họ lại càng co rút lại.
- Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng.
Ánh mắt mọi người cuối cùng cũng nhìn đến một thân ảnh trẻ tuổi trên chiến đài, tuy rằng ngẫu nhiên cũng đã đoán được, nhưng không ai dám thừa nhận, cũng không muốn thừa nhận.
Gió nhẹ lướt qua lay động áo khoác dài trên người Lâm Phong, Lâm Phong nhẹ nhàng phất phất tay thản nhiên nói:
- Tất cả đứng dậy cả đi.
- Tuân lệnh, thưa thống lĩnh!
Lại một tiếng hô đồng loạt truyền ra, mấy vạn quân sĩ đồng thời đứng lên.
Rầm.
Trong đầu óc mọi người có một tiếng nổ vang, đám người kia cảm giác như trái tim của mình rung lên bần bật, dường như đang muốn nhảy ra ngoài.
Lâm Phong, là Lâm Phong, dĩ nhiên là Lâm Phong.
Ở bên trong lòng đám người có tiếng gào thét, trong đôi mắt mang theo thần sắc không thể tin được. Được mấy vạn người quỳ bái hô to thống lĩnh lại là người thanh niên đứng chắp tay ở trên đài cao kia.
Người thanh niên phóng đãng không thể kiềm chế được, độc thân trở lại Lâm gia, người đã từng bị coi là phế vật bị trục xuất ra khỏi gia tộc.
Điều làm đám ngưởi không thể tin được này lại là sự thật, sự thật rõ ràng phát sinh ngay trước mắt của bọn họ.
Lâm Duệ buồn bã hừ một tiếng, một ngụm máu tươi từ trong bụng dâng lên thiếu chút nữa thì phun ra ngoài, lão gắt gao nhìn Lâm Phong chằm chằm.
- Thống lĩnh, điều này sao có thể?
Trong lòng trưởng lão Lâm Duệ đang như gào thét lên, không chỉ có lão mà ngay cả Lâm Bá Đạo cũng đồng thời như vậy, không thể thừa nhận sự thật trước mắt, làm sao có thể thống lĩnh lại là Lâm Phong.
Bọn họ đột nhiên ý thức được sẽ xảy ra chuyện gì, còn có thể có chuyện gì sắp xảy ra.
Lâm Phong hôm nay một lần nữa đi vào Lâm gia là muốn làm cho Lâm gia một kinh ngạc lớn, một cái kinh ngạc làm cho bọn họ phải choáng váng.
- Khụ khụ!
Lâm Bá Đạo ho nhẹ một tiếng, sắc mặt y trong nháy mắt đã trở nên trắng bệch, xong rồi, toàn bộ thế là xong hết cả rồi.