- Xem ra muốn tranh tám chiếc ghế đầu thật quá khó khăn.
Đám thanh niên tiên tài thầm nghĩ trong lòng. Tứ đại đế quốc quả nhiên là thiên tài như mây, người nổi danh với Quân Mạc Tích còn có bảy người khác, nói cách khác thì tám vị trí đầu tiên đã có người ngồi hết rồi, thứ mà bọn họ phải tranh nhau cơ bản chính là vị trí thứ chín, có khi còn thấp hơn.
Đương nhiên có người vẫn không hề mất đi hào khí trong lòng, vẫn tin tưởng vững chắc rằng mình còn cơ hội, tuy những người này mạnh, nhưng không phải là không có cơ hội chiến thắng bọn họ. Nhất là những người khác còn chưa gặp được nên không biết tu vi và thực lực bọn họ như thế nào, lợi hại ra sao, chỉ dựa vào lời nói của một bên thì chẳng thể nói rõ được điều gì.
- Chúng ta xuống trước đi!
Người của đế quốc Ngọc Lan kia thản nhiên nói một tiếng rồi điều khiển yêu thú hạ xuống bên dưới, sau đó đám người đế quốc Ngọc Lan khác cũng ào ào giáng xuống mặt đất.
Nhược Lam Sơn quét qua đám người sau người một cái, cũng hạ xuống:
- Chúng ta cũng xuống thôi.
Người của đế quốc Long Sơn đều đi xuống, dẫm lên quảng trường rộng lớn kia.
Xung quanh quảng trường này đã có rất nhiều người, thấy những người kia vừa hạ xuống, nhiều người hô lên.
- Thiên Mệnh.
Một giọng nói cuồn cuồn vang lên khiến Nguyệt Thiên Mệnh ngưng mắt lại, quay đầu nhìn. Lâm Phong cũng quay nhìn theo. Nguyệt Thanh Sơn đang gật đầu với Nguyệt Thiên Mệnh, đại hội Tuyết Vực mười năm một lần, gia chủ Nguyệt gia Nguyệt Thanh Sơn đương nhiên phải tự mình xuất hiện để trợ uy cho hắn.
- Vu Thanh, ta đến đây.
Một tiếng quát to vang lên, cùng lúc đó Vu Thanh cũng quay sang nhìn đám người, lập tức hắn thấy một hàng dài người của Vạn Thú môn, do tông chủ Vạn Thú môn Đằng Vu Yêu đích thân dẫn đội.
Vu Thanh là một thành viên tham dự đại hội Tuyết Vực, đối với bọn họ thì đây là một loại vinh quang. Bọn họ nguyện đi ngàn dặm xa xôi tới đây chỉ vì phút chiến đấu huy hoàng ngắn ngủi trên võ đài của Vu Thanh.
Đương nhiên nếu Vu Thanh có thể đạt được thứ hạng tốt thì bọn họ tất nhiên là rất vui mừng rồi.
- Vũ Cầm, Vũ Kiếm!
Chủ nhân Vũ gia Vũ Lưu Thủy cũng mang một đám người Vũ gia tới. Vũ gia bọn họ có hai người tham gia đại hội, niềm kiêu hãnh bực này thì sao lại không tới Tuyết Vực Mê thành một chuyến cho được.
- Người đến cũng không ít nhỉ.
Từng tiếng từng câu rơi vào trong tai Lâm Phong, hắn nhìn những người này, họ đều rất tích cực, không ngờ lại từ Tuyết Nguyệt chạy tới đây, sợ là cũng hao tốn không ít tinh lực.
Ngoài người của nước Tuyết Nguyệt ra, người của một số thế lực của đế quốc Long Sơn có cường giả tham gia cũng tới, họ ở dưới đài hò hét cổ vũ. Bọn họ đều xuất phát trước nhiều ngày mới có thể kịp những người này đến Mê thành.
- Được rồi, mọi người hãy tự tìm chỗ đi, nơi này là chiến dài của đại hội Tuyết Vực, các vị đừng đi xa, khi người của đế quốc Hắc Vũ và đế quốc Thương Thiên tới nữa thì đó chính là lúc đại hội Tuyết Vực chuẩn bị tổ chức.
Nhược Lam Sơn nhìn lướt qua mọi người một lượt, nhắc nhở:
- Nếu đã đến Mê thành này rồi, hãy cẩn thận hành sự, chú ý an toàn. Ở đây, ngoài chính ngươi ra thì không ai có thể bảo vệ được các ngươi cả.
- Rõ!
- Đã hiểu.
Mọi người gật đầu, rồi lập tức đi tới phía đám người mà mình quen biết.
Nguyệt Thiên Mệnh đi tới bên người Nguyệt Thanh Sơn, chỉ thấy lúc này Nguyệt Thanh Sơn nghi hoặc hỏi Nguyệt Thiên Mệnh:
- Thiên Mệnh, vì sao ta không thấy hắn?
Nguyệt Thiên Mệnh đương nhiên biết hắn mà Nguyệt Thanh Sơn nhắc tới là ai, Lâm Phong, cháu trai của Nguyệt Thanh Sơn, tuy nhiên quan hệ giữa hai người đã cương rồi.
Nguyệt Thanh Sơn hy vọng Nguyệt Thiên Mệnh có thể đường đường chính chính đánh bại Lâm Phong trong trường hợp nghiêm túc và trang trọng như thế này, để chứng minh cái nhìn của ông ta là chính xác, chứng minh cho con gái Nguyệt Mộng Hà của ông ta xem.
- Ông, hắn mất tích rồi.
Nguyệt Thiên Mệnh thản nhiên nói, Nguyệt Thanh Sơn nghe vậy thì sững người.
- Mất tích?
Nguyệt Thanh Sơn ồ lên, Lâm Phong mất tích ư?
- Đúng vậy, có lẽ là đắc tội với quá nhiều người, lúc ở thành Thiên Long hắn bỗng dưng mất tích, sau đêm đó chưa từng xuất hiện.
Nguyệt Thiên Mệnh chậm rãi nói:
- Theo ta suy đoán, có lẽ lành ít dữ nhiều.
- Lành ít dữ nhiều?
Nguyệt Thiên Mệnh cứng đờ mặt lại, trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy vắng vẻ.
Lâm Phong mất tích, đã chết rồi ư?
Như vậy Nguyệt Mộng Hà mà biết tin thì sẽ thương tâm tới mức nào?
Buồn bã mất mát, lúc này trong lòng Nguyệt Thanh Sơn chính là cái cảm giác đó, không thể xóa đi.
- Ha ha, chết rất tốt, chết rất hay.
Ngay khi Nguyệt Thanh Sơn buồn bã, ở cách lão không xa vang lên một tiếng cười vô cùng càn rỡ, là tiếng cười của môn chủ Vạn Thú môn Đằng Vu Yêu. Biết Lâm Phong mất tích, hắn rất hưng phấn.
Lâm Phong đã giết nhiều người Vạn Thú môn như vậy, suýt nữa thì khiến lớp tinh nhuệ của Vạn Thú môn chết hết, hiện giờ Lâm Phong mất tích, chắc chắn là chết rồi.
- Đây là kết cục của kẻ dám kiêu ngạo.
Gia chủ Vũ gia Vũ Lưu Thủy cười khẩy, từ Vũ Cầm và Vũ Kiếm, hắn cũng biết chuyện Lâm Phong mất tích là do Vũ Cầm và Vũ Kiếm an bài, có thể nói là một trận ám sát được bố trí rất cẩn thận, rất thành công. Hiện giờ cái gai cái nhọt kia đã bị bọn họ nhổ đi, Vũ Lưu Thủy rất cao hứng.
Nếu tên Lâm Phong kia còn sống, đó chính là mối uy hiếp vô cùng lớn với Vũ gia, chết thật đúng lúc.
Bọn họ làm sao biết được rằng kẻ mà bọn họ trăm phương nghìn kế muốn giết và cho rằng đã chết giờ đây đang nắm tay một cô bé, trên khuôn mặt vàng như nến kia khẽ mỉm cười, đứng ở giữa bọn họ ngó nghiêng xung quanh.
Phản ứng của đám người Vũ gia và Vạn Thú môn, Lâm Phong đều nhìn thấy, bọn chúng lại cứ hy vọng hắn chết như vậy, hơn nữa đều cho rằng hắn đã chết.
Tiếc là đã khiến chúng thất vọng rồi, Lâm Phong hắn vẫn còn sống sờ sờ ra đây, không hề có chút trở ngại nào. Lâm Phong tin rằng hắn sẽ cho những kẻ này một niềm vui kinh hãi đến bất ngờ.
- Người của hoàng thành dường như còn chưa thấy đâu.
Lâm Phong khẽ cười, tầm mắt di chuyển xung quanh, dường như còn thiếu tung tích đám người hoàng thành Tuyết Nguyệt.
Đến nay Đoàn Vô Đạo vẫn chưa xuất hiện, còn Đoàn Vô Nhai nữa, Lâm Phong vẫn không tin rằng Đoàn Vô Nhai sẽ không chú ý tới đại hội Tuyết Vực.